☆ Chương 40 – Tờ giấy của Vô Mi ☆
Người tới chính là đoàn người của Vô Mi, Hàn Cẩm nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, phát hiện ngay cả Kỷ Thư và đám thủ hạ đều rất giật mình, tựa như không ngờ rằng Vô Mi sẽ tới.
Mà người có sắc mặt tệ nhất, lại chính là Kỷ Thư.
Vô Mi thu hồi đường nhìn từ trên người Hàn Cẩm về, xuống xe ngựa, đi về phía Kỷ Thư, còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Thư đã khom người với hắn: “Thuộc hạ tham kiến ma tôn Vô Mi.”
Vô Mi há miệng, nuốt lời bên miệng xuống, nét mặt cổ quái. Dừng lại một chút, hắn nói: “Không cần đa lễ.”
Hàn Cẩm đứng một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm thấy buồn cười: Hạ độc, uy hiếp, đến mức này rồi, việc gì phải diễn xuất nữa. Dù Kỷ Thư có phải ma tôn Linh Ngọc hay không, giờ Vô Mi tới thêm nữa, chẳng lẽ để cho hắn và Đan Khuyết tin rằng đám người họ tới cung đón vị ma tôn Đan Khuyết này quay trở về Xích Hà Giáo chủ trì đại sự?
Vô Mi đi về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, sau đó lại dời đường nhìn tới gương mặt Đan Khuyết, cười nói: “Ma tôn Sí Diễm.”
Đan Khuyết chỉ khinh thường “hừ” một tiếng. Đó giờ y chướng mắt Vô Mi, Xích Hà Giáo là một nơi mạnh hiếp yếu, mà Vô Mi lại là ma tôn đệ tứ, tuy rằng hai người kết làm đồng minh, nhưng trên thực tế Đan Khuyết chỉ coi Vô Mi như một tên thuộc hạ. Vô Mi biết chơi đùa với độc dược, nhưng những thứ kia chỉ làm Đan Khuyết chướng mắt —— ngươi có thuốc độc nhưng cũng phải đợi đối phương ăn độc vào mới nên chuyện, nếu ngươi không có bản lĩnh hạ độc ta, thì ngươi chẳng là cái thá gì. Về phần lần này y trúng độc có phải do Vô Mi sắp xếp không, y tự nhận là mình không may mắn, không liên quan gì tới Vô Mi.
Hàn Cẩm quan sát Vô Mi ở góc độ gần.
Vô Mi khác với trong tưởng tượng của Hàn Cẩm, người này cũng không tính là lớn tuổi, ước chừng hơn ba mươi, tuy có lông mày, nhưng lại hết sức nhạt, nhìn xa quả thật như một người không có lông mày, có lẽ cái tên hiệu này cũng từ đó mà ra. Tướng mạo hắn không có gì xuất chúng, chỉ là đuôi mắt xếch lên, khiến gương mặt toát lên khí chất hèn mọn mà gian xảo. Hàn Cẩm nhìn kiểu gì cũng thấy người này thật quen mắt, nhưng không nhớ đến tột cùng đã gặp ở đâu. Trong đầu hắn thấp thoáng hiện lên một gương mặt trẻ tuổi, đó là Vô Mi chừng hai mươi tuổi. Hàn Cẩm nghĩ có lẽ lúc nhỏ mình từng gặp qua người này, chỉ là khi đó còn quá nhỏ, lại chưa tu luyện “Não tàn thần công”, cho nên ký ức không rõ ràng.
Vô Mi nói: “Ma tôn Sí Diễm đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi. Lúc mới biết quỷ kế của Tam Loan, ta đã lập tức phái người đưa tin cho ma tôn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Nghe nói ma tôn Sí Diễm bị Thanh Lê đánh trọng thương, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy…”
Đan Khuyết trông thấy hắn liền buông Hàn Cẩm ra, tự mình đứng dậy. Lúc này, y không chút lưu tình nào mà cắt ngang lời hắn: “Ngươi nghe ai nói? Thanh Lê không biết tự lượng sức mình âm mưu đánh lén ta, bị ta đâm một đao xuyên tim. Ta chưa từng bị trọng thương?”
Vô Mi ngừng lại một chút, cười nói: “Hiển nhiên rồi, sao Thanh Lê có thể đánh đồng với ma tôn Sí Diễm được. Hôm nay thấy ma tôn mạnh khỏe thế này, ta rất an tâm.”
Đan Khuyết liền giễu cợt nhìn hắn một cái, nhìn Kỷ Thư cách đó không xa nói: “Kỷ Thư là thuộc hạ của ngươi?”
Vô Mi chần chừ trong thoáng chốc, bất động thanh sắc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Kỷ Thư đang nói chuyện với thủ hạ của mình, liền giảm thấp giọng nói: “Hắn nói như vậy, thì chính là như vậy.”
Đan Khuyết thấy thái độ hắn muốn nói rồi lại thôi, có chút kinh ngạc, lại nói: “Ngươi tới đây làm gì?” Nói rồi cười tự giễu: “Chỉ một mình ta, cũng không đáng để các ngươi xuất động nhiều người như vậy đi.”
Vô Mi vội nói: “Ma tôn nói vậy là không đúng.” Lúc này Kỷ Thư đi tới, Vô Mi vội nói: “Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ma tôn, chỉ là không tiện dừng lại ở nơi này, không bằng lên xe trước, sau này còn nhiều thời gian, ta sẽ từ từ nói với ma tôn.”
Đan Khuyết lạnh nhạt nói: “Cũng được.” Dứt lời liền xoay người đi về xe ngựa, chỉ là y sốt cao, cả người vô lực, lúc lên xe lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, Hàn Cẩm ở phía sau bình tĩnh đỡ lấy y, đỡ y lên xe.
Không bao lâu, xe ngựa lại lên đường.
Ngồi trên xe, Hàn Cẩm hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, cái người tên Vô Mi kia tới làm cái gì?”
Đan Khuyết thở một hơi dài: “Ta không biết. Nhưng hắn không phải người tốt đẹp gì, tốt nhất là ngươi đừng qua lại với tên ấy, đề phòng hắn một chút.” Y cảm thấy người lại nóng lạnh, tuy rằng da thịt nóng tới dọa người, nhưng bên trong cơ thể lại bị hàn ý xâm nhiễu, không nhịn được mà không ngừng dịch vào trong lòng Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm nhìn bộ dạng y khó chịu, cảm giác như nuốt phải một quả hạch đào, nghẹn trong cổ nuốt không trôi nhả không được, chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, trong lòng không thoải mái một chút nào. Hắn ôm lấy Đan Khuyết, để y ngồi trên đùi mình, ôm lấy hông y, để y dựa cả người vào mình, như vậy có thể giảm phần nào độ xóc nảy trên xe ngựa. Sau đó hắn hôn lên môi y, đoạn nói: “Ca ca ngủ đi.”
Bởi vì khó chịu mà Đan Khuyết nhíu chặt chân mày, Hàn Cẩm vươn tay xoa nếp nhăn giữa ấn đường y, lại hôn xuống một cái. Nhưng hắn vừa buông tay, Đan Khuyết đã lại nhăn nhó lại, thế là Hàn Cẩm lại hôn lên nếp nhăn, được vài cái, Đan Khuyết yếu ớt cười, nắm lấy tay Hàn Cẩm: “Si nhi, đừng lộn xộn nữa.”
Hàn Cẩm mày chau mặt ủ mà thở dài: “Cẩm Cẩm không lộn xộn mà.”
Đan Khuyết nhắm mắt lại, tựa đầu lên trán hắn, lặng lẽ ôm lấy hắn. Một lát sau, y nhẹ giọng nói: “Cũng may là còn có ngươi ở đây.”
Hàn Cẩm không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm của mình. Có lẽ bởi nhiệt độ trên người Đan Khuyết ảnh hưởng tới hắn, dần dần, hắn cũng bắt đầu cảm thấy từng đợt nóng lạnh đổ ập trong cơ thể, Triêu Hàn Mộ Noãn đã phát tác. Nhưng hắn không ho he một tiếng nào, bàn tay ôm Đan Khuyết vẫn kiên định như cũ.
Buổi tối, xe dừng giữa cánh đồng hoang vu.
Hàn Cẩm và Đan Khuyết như mọi khi không tụ tập với đám người của Xích Hà Giáo, tự mình đốt một nhóm lửa sưởi ấm. Mà quan hệ Kỷ Thư với Vô Mi thoạt nhìn cũng không tốt lắm, thuộc hạ hai người chia ra, cũng không giao lưu gì với nhau.
Ăn đồ xong, Vô Mi và Kỷ Thư rời khỏi đoàn người, đi vào trong núi trao đổi, qua hồi lâu mới quay về, sắc mặt hai người không tốt lắm, lại ngồi cách xa nhau.
Không bao lâu sau, Vô Mi đứng lên, đi về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết.
Thật ra Đan Khuyết rất bất mãn với việc Vô Mi tới đây. Mặc dù y vẫn không để Vô Mi vào mắt, nhưng Vô Mi dẫn theo một đám người tới đây, thế cục phức tạp hơn rất nhiều. Mặc kệ Vô Mi có cùng một phe với Kỷ Thư hay không, nhưng có thể khẳng định Vô Mi tới cũng không phải để giúp y, thậm chí có thể còn cản trở kế hoạch của y. Bởi vậy nên sắc mặt y nhìn Vô Mi không tốt chút nào.
Vô Mi hơi cau mày quan sát Hàn Cẩm: “Tiểu huynh đệ, có phải ta và ngươi đã gặp nhau ở đâu rồi không? Ta cứ có cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt.”
Hàn Cẩm âm thầm đổ mồ hôi. Tuy rằng hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp Vô Mi ở nơi nào, nếu như Vô Mi gặp thân phận Hàn Cẩm của hắn thì không sao, nhưng nếu Vô Mi biết hắn là Cao Thông Minh, như vậy sự tình sẽ rất phiền toái. Hắn giả ngu nói: “Ngươi từng gặp Cẩm Cẩm sao?”
Vô Mi ngẩn ra: “Cẩm Cẩm?” Hắn há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lời bên miệng xuống, khẽ nhíu mày.
Đan Khuyết ngờ vực quan sát hai người họ.
Đột nhiên Vô Mi bật cười, không hỏi vấn đề này nữa, đưa nang nước trong tay cho Hàn Cẩm: “Đây là rượu trái cây ta mua ở trấn trên, uống vào không say, lại ấm người, các ngươi nếm thử đi.”
Hàn Cẩm vươn tay nhận lấy nang nước, nhướn mày: Xúc cảm dưới đáy nang da trâu khác hẳn với những chỗ khác, dường như là một tờ giấy. Hắn thản nhiên nhận lấy nang nước, chỉ do dự trong thoáng chốc, liền bóc tờ giấy ra giấu vào trong tay áo, động tác rất mau lẹ, đến Đan Khuyết ngồi bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đưa nang nước cho Đan Khuyết: “Ca ca nếm thử đi.”
Đan Khuyết bất mãn trừng Hàn Cẩm: “Ta không muốn uống.”
Thế là Hàn Cẩm trả lại nang nước cho Vô Mi: “Ca ca không uống, Cẩm Cẩm cũng không uống.”
Vô Mi nhận lại nang da trâu, mỉm cười nói: “Vậy thôi.”
Hắn lại hàn huyên đôi câu nữa với Đan Khuyết, biểu đạt mình quan tâm tới thân thể Đan Khuyết cũng như niệm tình với y. Đan Khuyết lạnh như băng biểu thị không cần lo, những chuyện khác không đề cập tới. Vô Mi thấy y không có hứng thú với mình, liền thức thời quay về chỗ đám thủ hạ của mình.
Một lát sau, Đan Khuyết không chịu nổi gió lạnh bên ngoài, muốn quay về xe ngựa đi ngủ. Hàn Cẩm đỡ y lên xe ngựa, đợi y ngủ rồi mới lặng lẽ lấy tờ giấy trong tay áo ra, nương ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe mành mà nhìn rõ dòng chữ phía trên.
Giờ Tý, gặp ở bên hồ phía tây khu rừng, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.