Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 27: Chương 27:   “Nói với Tịnh Kỳ anh là chồng cô ấy”




‘Bụp’

Giang Khải bị bất ngờ bởi cú đánh của Thẩm Thiều Đình, cả người anh va vào tường, lảo đảo. Thẩm Thiều Đình không cho anh cơ hội đánh trả, tiếp tục đi tới xách cổ áo anh lên. “Rời khỏi Thư Tình ngay!”

Bây giờ mới là thời điểm Thẩm Thiều Đình phát tiết ngọn lửa phẫn nộ trong lòng hắn. Đối với kẻ đã cướp đi Thư Tình của hắn, khiến hắn sống dở chết dở bao lâu nay, một cú đấm này vẫn là không đủ.

Thẩm Thiều Đình lại tung một cước nữa, khiến cả người Giang Khải ngã xuống nền nhà.

Tuy nhiên, Giang Khải cũng không vừa, sau khi xốc lại thân thể, anh vùng lên đánh trả Thẩm Thiều Đình bằng một đòn tương tự.

Vì Thư Tình mà ở trong phòng bệnh anh cũng đã kìm nén việc động tay động chân rồi. Nay cũng không muốn nể nang gì ai nữa.

“Anh đúng là vọng tưởng!”

“Loại cháy nhà hôi của như cậu mà cũng dám lớn tiếng!” Môi Thẩm Thiều Đình rướm máu, hoàn toàn bị hai chữ ‘vọng tưởng’ chọc điên, hai mắt hắn đục ngầu, chút lý trí còn sót lại trong người cũng bị bẻ gãy.

Giang Khải cũng không sợ hãi gì, đỡ cú đánh thô bạo của Thẩm Thiều Đình.

Hai người đàn ông cứ thế đánh qua đánh lại, nếu không phải bảo vệ tới can ngăn, chiến trường không biết còn hỗn loạn tới mức nào nữa.

“Các anh làm gì thế?” Bảo vệ đem Thẩm Thiều Đình và Giang Khải tách ra.

Cả hai bình tĩnh lại, Thẩm Thiều Đình đưa tay quệt vệt máu nơi khóe miệng, nhất định không chịu mất khí thế trước bạn trai đương nhiệm của Thư Tình, tung con át chủ bài của mình ra.

“Tôi và Thư Tình chưa ly hôn, trên pháp luật cô ấy vẫn là vợ của tôi. Cậu nói xem ai mới vọng tưởng đây?”

Thông tin này nằm ngoài dự đoán của Giang Khải, nhất thời nghẹn họng. Anh không ngờ Thẩm Thiều Đình lại làm thật trong khi mục đích kết hôn của hắn với Thư Tình chỉ là để trả thù Lê gia.

Thẩm Thiều Đình biết vì sao Giang Khải hoang mang. Thực ra đến chính hắn cũng cảm thấy chuyện này là ông trời giúp mình, ai mà ngờ được năm đó chỉ vì một chút cẩn trọng, hắn lại nắm được lợi thế hơn người về sau.

“Giờ thì cậu có lý do rời khỏi cô ấy được chưa?” Thẩm Thiều Đình nhếch môi, trào phúng Giang Khải trong từng con chữ. “Là người thừa kế sáng giá của Giang gia, cậu đừng để bố mẹ cậu phải thất vọng chứ?”

“...” Giang Khải tức nghẹn. Anh biết nếu đã liên quan đến pháp luật, chắc chắn mình sẽ đuối lý. Nhưng rời khỏi Thư Tình, đúng là chuyện nực cười.

“Vậy anh đi nói cho Tịnh Kỳ biết sự thật đi. Nói anh là chồng của cô ấy…” Giang Khải nói đến đây thì ngừng một lúc, sau đó mới tiếp tục châm chọc. “Đừng có chọn lọc ký ức. Nhớ nhắc lại ngày xưa anh đã đối xử với cô ấy như thế nào cho Thư Tình nghe?”

“Tôi cháy nhà hôi của thì đã sao?” Giang Khải chỉnh lại vạt áo, quyết tâm không hề bị bào mòn sau chuyện này mà thậm chí nó còn vững chắc hơn.

“Ít nhất thì Thư Tình đang hạnh phúc khi ở bên tôi.”

Như thế là đủ! Trong cuộc chiến này, Thẩm Thiều Đình là người thua cuộc ngay từ vạch xuất phát rồi.

Giang Khải thừa biết Thẩm Thiều Đình không dám để cho Thư Tình biết chuyện cũ. Thế nên, đã kết hôn thì sao? Hắn không nói thì Thư Tình cũng không bao giờ biết.

Giang Khải giành lấy lợi thế mà bỏ đi còn Thẩm Thiều Đình chỉ biết đứng đó nhìn bóng lưng đối phương. Dù vô vàn tế bào đang kêu gọi mình xông lên đáp trả, song vì hai chữ ‘hạnh phúc’, mọi khí thế của hắn cứ lần lượt rệu rã.

Đúng! Hắn chưa hề cho Thư Tình hạnh phúc được một ngày nào.



Bên ngoài phòng bệnh xảy ra chuyện ồn ào như thế, song bản thân là nhân vật khơi mào ra nó, Tịnh Kỳ lại không hề hay biết một chút nào, vẫn đang nói chuyện trên trời dưới đất với con gái.

Hôm nay Alice không phải tới trường, Tịnh Kỳ đã hứa hẹn với con bé về một ngày đi chơi sở thú. Bây giờ vì chuyện cô nằm viện mà kế hoạch này phải gác lại, để không khiến Alice cụt hứng, Tịnh Kỳ phải đem những gì mình từng trải nghiệm kể cho con bé nghe mà trước.

Lúc Giang Khải đi vào, hai mẹ con vẫn còn đang nói về chuyện cảm giác khi được sờ đầu một con voi là như thế nào?

“Em với Alice vẫn chưa nói chuyện xong?” Giang Khải đặt đồ ăn của Tịnh Kỳ lên bàn, có chút dở khóc dở cười. Trong khi ở bên ngoài, anh và Thẩm Thiều Đình nháo đến long trời lở đất, cô ngồi ở đây vẫn đắm chìm trong thế giới của hai mẹ con.

Nhưng như thế cũng tốt, Giang Khải cầm lấy tay Tịnh Kỳ, vân vê nó trong nó trong lòng bàn tay. Cô vui vẻ là được, còn những chuyện xấu xa tồi tệ bên ngoài, để anh giải quyết.

“Anh về rồi.” Tịnh Kỳ sau khi thấy Giang Khải trở về mới chịu chấm dứt việc nói chuyện với Alice, chuyển qua quan tâm anh. “Má của anh? Bị làm sao thế?”

Ánh mắt của Tịnh Kỳ tập trung vào gò má của Giang Khải, mặc dù bên ngoài bác sĩ đã xử lý vết máu trên đó, nhưng còn vết đỏ để lại thì không giấu cô được.

Giang Khải cũng không có ý định giấu diếm Tịnh Kỳ, bởi nếu muốn thì anh đã không vào gặp cô trong bộ dạng này.

“Ở bên ngoài anh và Thẩm Thiều Đình có xô xát một chút. Nhưng mọi chuyện đã giải quyết hết rồi?”

“Vì sao?” Tịnh Kỳ bất giác nổi lên một chút hoang mang. Theo như cô biết thì Giang Khải mới gặp Thẩm Thiều Đình lần đầu, thế nhưng từ phản ứng của hai người họ, lại không giống như những kẻ chỉ mới biết nhau.

“Chỉ là chuyện của mấy tên đàn ông với nhau thôi. Bọn anh đã giải quyết hết rồi.” Giang Khải cúi đầu hôn lên môi Thư Tình, muốn cô đừng xoáy sâu vào vấn đề này.

“Anh cũng đã gặp bác sĩ nói chuyện rồi, sau ngày hôm nay em có thể xuất viện.”

“Tốt quá rồi” Vì tin tức vui vẻ này, Tịnh Kỳ cũng tạm ném vấn đề cô còn lấn cấn ra sau đầu.



Buổi chiều, Giang Khải cùng Tịnh Kỳ về nhà, Alice đã chờ mẹ suốt từ sáng đến giờ, vừa thấy bóng Tịnh Kỳ thấp thoáng ở cửa đã lao đến bên cô.

“Mẹ, Alice nhớ mẹ lắm.”

Không chỉ mẹ mà còn cả chú Khải đã đi công tác mấy ngày nay, Alice không thiên vị mỗi Tịnh Kỳ, cũng chạy tới nũng nịu với Giang Khải. “Alice cũng nhớ chú lắm.”

“Con bé này…” Vì cái miệng ngọt của Alice, tâm trạng đang căng như dây đàn của Giang Khải cũng hòa hoãn hơn.

Sau bữa tối, khi Alice đã ngủ, không gian chỉ còn lại hai người, Giang Khải quyết định đặt vấn đề mà mình đã suy nghĩ nhiều ngày qua cho Tịnh Kỳ nghe.

“Chúng ta trở lại Pháp đi.”

“Anh nói gì?” Tịnh Kỳ dừng động tác dọn dẹp trên tay lại. “Anh không đùa chứ?”

“Không, anh hoàn toàn nghiêm túc.” Giang Khải đem Tịnh Kỳ quay lại, để cô đối diện với ánh mắt cương quyết của anh. “Tịnh Kỳ, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh muốn về nước.”

Tịnh Kỳ tránh đi anh, cô lắc đầu. “Ở đây có gì không tốt. Em và Alice đã quen với guồng quay này rồi.”

“Em nói tốt ở đâu?” Thanh âm Giang Khải bắt đầu thay đổi. “Công việc thì khó khăn, em thì bị bắt nạt hết lần này đến lần khác. Tịnh Kỳ, anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ em được?”

Đó còn chưa kể tới việc Thẩm Thiều Đình suốt ngày rình rập ở bên mối quan hệ của hai người. Nếu Giang Khải sớm biết để cô về nước sẽ xảy ra nhiều chuyện thế này, chắc chắn khi mới bắt đầu anh đã quyết liệt ngăn cản cô.

“Nếu hễ thấy khó khăn là chạy trốn, vậy anh nói xem em phải trốn bao lâu mới xong.”

Chuyện bị bắt nạt, bị chèn ép trong môi trường làm việc là không tránh được, thay vì tìm cách thoát khỏi khỏi nó, nên tìm cách sống chung với nó thì hơn.

“Giang Khải, em không muốn đi...” Tịnh Kỳ nhìn anh, trong khóe mắt hạnh cũng đã bắt đầu lấp lánh ánh nước.

Thấy cô thế này, Giang Khải cũng không dám gượng ép nữa, chỉ thở dài rồi nói một câu. “Coi như anh chưa nói gì.”

Hai người cứ thế thỏa hiệp, nhưng còn nguy cơ thì vẫn chưa thế giải trừ, nó vẫn là tảng đá đè nặng lên Giang Khải.

Nửa đêm, một mình anh ngồi hút thuốc bên ban công, trong đầu óc là một nùi rối bời về tình cảnh của mình hiện tại.

Bên ngoài thì gia đình anh cấm đoán, bên trong thì anh và cô không tìm được tiếng nói chung. Còn chưa kể tồn tại một Thẩm Thiều Đình với thân phận chồng trước hợp pháp luôn muốn đòi quyền lợi. Giang Khải bị kẹp giữa ba người, hiện tại chỉ có thể dùng hai từ ‘bế tắc’ để hình dung cho tình cảnh bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.