‘Choang!’
Tiếng thủy tinh va chạm với nền đá tạo thành thứ âm thanh vô cùng chói tai. Thư Di đã ném vỡ hai bình hoa trong phòng cô ta, thế nhưng sự tức giận vẫn không thể nào phát tiết ra được.
“Tại sao lại là chị? Rõ ràng người có hôn ước với Thẩm Thiều Đình là tôi cơ mà!”
“Đồ đê tiện, kỹ nữ…” Thư Di điên cuồng lao lên túm lấy cổ áo của người con gái đối diện cô ta, Thư Tình. Người mà chỉ sau một đêm đã trở mình thành vị hôn thê của Thẩm Thiều Đình, nẫng tay trên người đàn ông của Thư Di một cách vô cùng quang minh chính đại.
Bởi Thư Tình mới chính là thiên kim tiểu thư thật của Lê gia còn Thư Di chỉ là một con ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ hai mươi năm nay.
Khi thân phận được trả lại, những thứ thuộc về Thư Di đều lần lượt san sẻ cho Thư Tình. Từ danh phận cho đến tiền bạc, những thứ này Thư Di có thể cắn răng nhường nhịn. Thế nhưng, là người đàn ông vốn thuộc về cô ta, sao cô ta có thể chắp hai tay dâng cho Thư Tình.
“Chị nói đi! Sao chị câm như hến thế?” Thư Di đẩy ngã Thư Tình xuống sàn nhà, vì cái đẩy mạnh bạo, bàn tay Thư Tình va phải một mảnh vỡ, mảnh vỡ bén ngọt lập tức khứa một đường trên bàn tay trắng nõn của cô.
Cố nén đi đau đớn, Thư Tình khó khăn mà đứng dậy. Trái ngược với thái độ hung hãn của Thư Di thì Thư Tình chỉ cúi đầu: “Chị xin lỗi…”
Bởi trong tình huống hôn sự đã được người lớn của hai nhà quyết định và bàn bạc, cô cũng không biết phải khuyên giải Thư Di thế nào.
Chỉ có thể nhường nhịn cô ‘em gái’ này hết cỡ, Thư Tình không muốn xáo trộn không khí trong ngôi nhà mà khó khăn mình mới tìm về được.
Thứ Thư Di ghét nhất chính là bộ dạng tỏ ra hiền lành cam chịu này của Thư Tình. Chị ta lúc nào cũng tỏ ra mình là một bông sen trắng vô hại và đáng thương để lấy lòng mọi người. Thế nhưng Thư Di thừa biết chuyện hôn sự là chị ta đứng sau giật dây, nếu không phải chị ta, sao mọi chuyện lại thay đổi chóng vánh như thế được.
“Xin lỗi? Chị nói mồm thì được ích gì?” Thư Di gào lên, cùng với sự tức giận đang ngày càng bành trướng, cô ta lao về phía Thư Tình, muốn ngồi lên người chị ta để đánh một trận cho hả giận.
Song còn chưa chạm tới được của Thư Tình, cô ta đã bị đẩy ngược ra lại phía sau. “Thư Di, em đừng có mà quá đáng!”
“Tôi quá đáng?” Thư Di chống tay ngồi dậy, cô ta cười khẩy. “Thứ tiểu tam cướp bạn trai người khác như chị lại còn dám già mồm với tôi!”
“Em im đi! Chị không cướp. Em có bất mãn, có giận thì tới gặp ông nội ấy!”
“A! Chị còn dám trả treo với tôi.” Hai mắt Thư Di đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống lấy Thư Tình. Cô ta vơ đại lấy một mảnh vỡ, muốn cầm nó rạch nát mặt Thư Tình. Thế nhưng, khi một bóng người xẹt qua trước cửa, cô ta thay đổi biểu cảm trong chớp mắt, trên khóe mắt còn đang bừng bừng lửa giận sánh ra một giọt nước.
“Chị Tình, em không có nói gì hết…” Thanh âm Thư Di ngắt quãng. “Em tác thành cho chuyện hôn sự của chị và anh Thẩm. Cũng chúc phúc cho hai người.”
“Em…” Hai mắt của Thư Tình cũng trở nên mờ mịt vì sự thay đổi chóng mặt của Thư Di. Cứ nghĩ là cô ‘em gái’ này đã bắt đầu hiểu chuyện ra, cô đi tới muốn nâng Thư Di dậy.
Thư Di cũng tỏ ra vui vẻ phối hợp với Thư Tình, cô ta cầm lấy tay ‘chị gái’ rồi bất ngờ thả nó ra.
Sau đó Thư Tình nghe Thư Di hét lên một tiếng đau đớn.
“Á… chị Tình! Sao chị lại làm thế với em?”
Tiếng hét làm kinh động người bên ngoài, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
“Cô đang làm cái gì thế!”
Tiếng quát lớn vang lên bên tai Thư Tình, khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị vung một cái tát lên mặt. Lực mạnh tới nỗi Thư Tình đập đầu vào tường, và trong cơn quay cuồng, cô nghe thấy bên tai một giọng nói ngập đầy lo lắng.
Nhưng không phải dành cho cô.
Mà đó là của Thẩm Thiều Đình dành cho Thư Di, người ở bên anh bao năm và cũng sẽ trở thành vị hôn thê của anh nếu không phải giữa đường có một người là cô nhảy vào.
“Thư Di, em có sao không?”
Thẩm Thiều Đình nâng Thư Di dậy, khi thấy bàn chân túa máu của cô thì đưa cặp mắt sắc bén nhìn về phía Thư Tình. Nguyên nhân của tất cả những chuyện này, không cần nói, hắn cũng hiểu.
“Thư Di đã làm gì cô? Tại sao cô lại đối xử với em ấy như vậy?”
Thật ghê gớm, hôm nay chỉ là một vết rách trên chân Thư Di, ai biết hôm sau sẽ là chỗ nào nữa?
Thư Tình bị ánh mắt sắc bén của hắn chiếu tướng, cô vội vàng muốn giải thích nhưng rồi chỉ ú ớ không nói được câu nào. Tình ngay lý gian, cô lành lặn trong khi Thư Di bị thương thành ra thế này, có thể biện minh được gì chứ?
Cuối cùng thì Thư Tình đã có câu giải thích cho việc thay đổi thái độ một cách đột ngột của Thư Di. Hóa ra là vì muốn đem một màn tình chàng ý thiếp này lên sàn diễn.
Tự thấy mình đứng đây chả khác gì một nhân vật thừa thãi trong màn kịch này, Thư Tình cuộn tay che đi vết máu cũng đang túa ra, cô bước ra khỏi phòng. Truyện Võng Du
Song Thẩm Thiều Đình lại không cho cô đi dễ dàng như vậy, hắn lạnh giọng nói: “Đừng nghĩ cô là ruột thịt của Lê gia, là vị hôn thê của tôi thì quyền chà đạp Thư Di. Em ấy mãi là con cháu của Lê gia, là người mà Thẩm Thiều Đình tôi trân trọng.”
“Tôi biết…” Thư Tình đẩy cửa ra, mà ở bên trong, tiếng khóc tức tưởi của Thư Di đang đem màn kịch đến hồi đặc sắc nhất.
Thư Di vừa khóc vừa đấm vào ngực Thẩm Thiều Đình. “Anh Thẩm, tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Người đáng lẽ ra phải gả cho anh là em cơ mà.”
Thẩm Thiều Đình không nói gì, hắn cứ vậy ôm Thư Di, để mặc cô trút hết mọi uất ức vào hắn.
Tự dặn lòng là mình nên đi thế nhưng Thư Tình cứ nán lại để rồi phải chứng kiến cảnh ngọt ngào giữa Thư Di và Thẩm Thiều Đình. Chứng kiến cảnh một người đàn ông đẹp trai cao lớn ôm trong ngực một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, vừa thấp giọng dỗ dành lại vừa vỗ về cô ấy. Thư Tình chưa bao giờ thấy một mặt dịu dàng như vậy của Thẩm Thiều Đình, chỉ trừ lúc anh đang ở bên Thư Di.
Nghĩ cũng lạ, đối với một người mới về cái nhà này hơn một tháng như cô thì gặp được Thẩm Thiều Đình mấy lần để mà đánh giá về anh như vậy. Song Thư Tình chắc chắn những gì mình nghĩ về anh là đúng, bởi người đàn ông này đã ở trong tim cô từ rất lâu rồi, trước cả khi cô được nhận về ngôi nhà này và bất ngờ trở thành vị hôn thê của anh.
Mỗi năm, nhà họ Thẩm luôn có những hoạt động từ thiện ở các vùng quê nghèo và quê cũ của Thư Tình chính là một trong những nơi thường xuyên được bọn họ ghé thăm. Từ trước năm hai mươi tuổi, quãng đường trưởng thành của Thư Tình đều gắn liền với hai chữ Thẩm thị. Chính bọn họ là người đã tài trợ những khoản học bổng để cô có thể học hết những năm tháng tiểu học, trung học rồi phổ thông. Có thể đối với Thẩm thị, số tiền này chỉ như là một giọt nước trong bể lớn, song đối với Thư Tình, đó chính là vận may đã thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.
Hai chữ Thẩm thị đã trở thành một điều trân quý như vậy trong lòng Thư Tình thế nên không có gì lạ khi lần đầu tiên cô gặp Thẩm Thiều Đình thì đã bị anh thu hút và yêu anh từ lúc nào không hay.
Mãi chìm đắm trong chuyện cũ, Thư Tình không hề nghe thấy tiếng mở cửa, cho đến khi bóng dáng cao lớn của Thẩm Thiều Đình đứng chắn trước mặt cô, cô mới để ý.
“Tôi… tôi không phải cố ý nghe lén…” Như một kẻ làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, những lời giải thích của Thư Tình vừa gượng gạo vừa lộ liễu. Thẩm Thiều Đình hơi nhếch đôi môi mỏng, hắn nhìn Thư Tình giống như nhìn một con khỉ đang nhảy nhót trước mặt mình.
“Đừng mất công diễn trò trước mặt tôi nữa, chẳng ai trả tiền cát xê cho cô đâu.”
“Đi xuống thư phòng với tôi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh rồi sau đó lôi xềnh xệch Thư Tình đi mặc kệ cô có muốn hay không.
Cổ tay Thư Tình bị hắn siết chặt đến đau song cô lại không dám phản kháng. Trước mặt là Thẩm Thiều Đình, người cô yêu thầm bao năm và cũng là người sắp sửa trở thành chồng cô, Thư Tình không muốn làm hắn phật ý.
Cứ vậy cắn răng chịu đựng đau đớn, khi đến được thư phòng của ông nội thì cổ tay Thư Tình đã đỏ lên một mảng.
Song Thẩm Thiều Đình không thèm quan tâm, hắn chỉnh lại cà vạt, sau đó kính cẩn cúi chào Lê Minh, người đứng đầu Lê gia.
Lê gia là một gia tộc lớn ở Hà thành. Thế nhưng, mấy năm gần đây, việc làm ăn của bọn họ liên tiếp thua lỗ, trái ngược với một Thẩm thị có Thẩm Thiều Đình lên nắm quyền, đã vươn mình thành một thế lực lớn mạnh nhất trong nước.
Để cứu vãn Lê thị đang trên đà xuống dốc, Lê Minh muốn hợp tác với Thẩm thị, và việc liên hôn giữa hai nhà Lê Thẩm cũng được đặt ra.
Thẩm Thiều Đình và Thư Di đã có một thời gian tiếp xúc, hai đứa trẻ cũng có tình cảm tốt dành cho nhau. Giữa thiên thời địa lợi, chuyện hôn sự đã có thể được tiến hành một cách tốt đẹp nếu không phải trong một lần Thư Di bị tai nạn và cần truyền máu truyền, mọi người mới phát hiện cô không phải là ruột thịt của Lê gia.
Sau đó, Thư Tình được nhận về Lê gia, ban đầu, Lê Minh định giấu diếm chuyện này không công bố ra bên ngoài, hôn sự giữa hai nhà Lê Thẩm vẫn là chuyện giữa Thẩm Thiều Đình và Thư Di. Song câu chuyện trao nhầm con này không biết ai đã truyền ra mà chỉ trong một đêm toàn bộ giới hào môn Hà thành đều biết Thư Di không phải là máu mủ của nhà họ Lê mà chỉ là con của một gia đình nghèo hèn thấp kém. Trong tình huống này, để không biến Thẩm Thiều Đình thành trò cười và nhà họ Thẩm phật lòng, Lê Minh đành công khai thân phận của Thư Tình và đưa cô thế chỗ của Thư Di.
Thế nhưng, việc này nói thì dễ, làm mới thấy khó khăn như thế nào. Thư Di đã sống trong nhà này hai mươi năm, mọi người đều coi nó là bảo bối để mà yêu thương, cho dù bây giờ có phát hiện ra nó không phải là ruột thịt đi nữa thì tình cảm bao năm sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Còn Thư Tình, Lê Minh nhìn cô gái đang đứng nép sau Thẩm Thiều Đình với ánh mắt khó xử. Cho dù là ruột thịt đó thì cũng chẳng khác người xa lạ là mấy, nó lại ít nói, cứ lầm lầm lì lì, thật khác một trời một vực so với Thư Di hoạt bát, lúc nào cũng nói những lời ngọt ngào làm ông vui.
Đặt hai đứa lên bàn cân, cán cân lệch hẳn về bên nào Lê Minh cũng đã rõ. Thế nên câu đầu tiên ông hỏi không phải là chuyện hôn sự của Thư Tình và Thẩm Thiều Đình tiến hành đến đâu rồi mà là: “Con bé Thư Di đã ổn chưa?”