Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt của người đang nằm trong phòng, Giang Khải đưa tay day hai bên thái dương, tỉnh giấc.
Một căn phòng có vẻ chật chội và thiếu thốn tiện nghi, song Giang Khải lại ước gì anh có thể ở lại đây mỗi đêm.
“Anh tỉnh rồi.” Tịnh Kỳ đứng ở trước cửa, trên tay là một cốc trà giải rượu. “Anh uống thêm đi.”
“Cảm ơn em.” Giang Khải cầm lấy nó, mùi vị của trà Tịnh Kỳ pha không tồi, chỉ tiếc là nó chẳng có tác dụng gì với anh, vì cơ bản là anh đâu có say, anh chỉ lấy cớ để có thể ở lại nhà cô một đêm mà thôi.
Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, Giang Khải uống hết cốc trà.
Tịnh Kỳ có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cô lại thôi. Chỉ bảo: “Anh ra ăn sáng đi.”
Giang Khải cũng không suy nghĩ nhiều, đến lúc Tịnh Kỳ tiễn anh ra cửa, anh vẫn nghĩ đây là một trải nghiệm tốt đẹp, nếu như cuối cùng cô không nói thêm một câu. “Đây là ngoại lệ đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Giang Khải, từ sau em sẽ không dung túng anh làm càn thế này nữa?”
Ý em là gì? Giang Khải còn chưa kịp bật mấy từ này ra khỏi cô họng thì Tịnh Kỳ đã nói tiếp.
“Đêm qua anh có say hay không anh tự biết mà.”
Nói rồi, cô lại thở dài: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh không thể tùy tiện ở lại nhà em qua đêm...”
“Được.” Giang Khải vốn muốn nói nhiều lời, những mọi ngôn từ đều bị câu nói lạnh nhạt của Tịnh Kỳ làm cho uất nghe, chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu đồng ý mặc cho nội tâm đang bất mãn.
Anh ở nhà cô qua đêm thì đã sao? Là do Tịnh Kỳ vẫn không hoàn toàn tín nhiệm anh mà thôi.
Trong khi đó, Tịnh Kỳ lại không suy nghĩ nhiều như Giang Khải, cô trở lại vào phòng, sửa soạn đồ rồi đến trường quay.
...
Hiện tại, vì yêu sách của nữ chính, mọi cảnh quay của cô ta đều được đẩy lên để quay hết. Nữ chính với tôn chỉ ‘đi sớm về muộn’ của cô ta, chỉ quan tâm bản thân mình thoải mái là đủ, còn ai vì cô ta mà thay đổi lịch trình công việc thì không quan tâm.
Nữ chính muốn nhanh, nhưng Vương đạo diễn có cho cô ta được như ý nguyện hay không lại là chuyện khác.
“Thư Di!” Vương đạo diễn ném tập kịch bản xuống nền. “Cô đang bày bộ mặt gì ra thế? Tôi bảo cô khóc chứ không phải bảo cô làm nũng.”
Sao có thể diễn một cảnh khóc thương tâm thành một cảnh mè nheo được chứ? Cô ta có hiểu diễn xuất là như thế nào không?
Vương đạo diện tức giận tới mặt mũi đỏ gay, thà một hai cảnh lỗi thì ông ta còn cho qua, nhưng đây là lần thứ mười rồi. Giọt nước tràn ly khiến Vương đạo diễn cũng không nể nang gì ai nữa, bởi cảnh nào cũng mười lần như thế thì đến mùa quýt phim của ông ta cũng chưa quay xong.
Vì mấy lời này của Vương đạo diễn, những nhân viên trong đoàn bắt đầu không kìm được những tràng cười. Vương đạo diễn nói thế này là không được rồi, sau lưng cô ta còn có kim chủ đấy. Ông không sợ người ta về thổi gió bên tai kim chủ à?
Những nhân viên trong đoàn vốn đã quá chán ghét cái tính kiêu căng ngạo mạn của Thư Di, nay có người khởi xướng mắng cô ta, bọn họ dại gì mà không phụ họa.
Thư Di bị vô vàn ánh nhìn đổ dồn vào, tức tới mức siết chặt những ngón tay, chiếc túi da hàng hiệu cũng vì hành động phát tiết của cô ta mà thê thảm vô cùng.
Thư Di nghiến răng đứng dậy, những tưởng sau mấy lời mắng mỏ của Vương đạo diễn, cô ta sẽ biết xấu hổ mà diễn cho đàng hoàng hơn, không ngờ, cô ta không chỉ bỏ quay mà còn trả treo lại. “Muốn làm gì thì tùy ông! Tôi mệt rồi.”
“Cô!” Vương đạo diễn tức muốn thổ huyết.
M* nó! Sao ông ta lại rước vào đoàn một nữ chính trời đánh như thế này!
…
Tịnh Kỳ không biết những chuyện ồn ào xảy ra bên ngoài đoàn làm phim, hiện tại thì công việc của cô chỉ ở trong nhà. Chủ yếu là cùng với Dương Hoan, một nữ biên kịch khá cứng trong giới, phối hợp viết kịch bản. Cô đảm nhận phần viết lúc các nhân vật còn trẻ, còn bà ấy là nửa phần sau.
Thời buổi này thịnh hành kiểu quay đến đâu chiếu đến đó để thăm dò phản ứng của khán giả, thế nên công việc biên kịch của Tịnh Kỳ cũng không thoải mái gì, lúc nào cô cũng phải ở trong tâm thế sẵn sàng bẻ cua nếu Vương đạo diễn yêu cầu.
Sau khi hoàn thành được một phần bản thảo, Tịnh Kỳ nhìn qua đồng hồ, đã sắp đến giờ đón Alice, cô liền dọn dẹp đồ.
‘Cốc’
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Tịnh Kỳ đi ra mở cửa.
“Cô là…”
“Tôi là Joy, trợ lý của Thư Di. Tịnh tiểu thư, cô Thư Di muốn gặp cô. Có một số vấn đề về kịch bản muốn thảo luận.”
“OK” Tịnh Kỳ đồng ý, dù trong đầu vẫn cảm thấy hơi khó hiểu với việc nữ chính muốn trực tiếp gặp mặt cô.
Trong phòng thay đồ, Thư Di sau khi nghe trợ lý báo cáo đã làm xong, cô ta bực bội ném điện thoại qua một bên.
Cô ta diễn tệ như vậy, tất cả đều là tại cái đứa viết ra kịch bản nhảm nhí này. Thư Di nghĩ.
Đây lại còn là khuôn mặt giống hệt cái đứa ám ảnh cô ta bao năm nữa chứ. Tay Thư Di luồn vào tóc, mặc dù kết quả điều tra cho thấy cô ta và Thư Tình không có mối liên hệ nào với nhau, song cảm giác ám ảnh của cô ta thì vẫn không thể xua đi được, rất nhiều đêm cô ta nằm mơ thấy cảnh Thư Tình hiện hồn về bóp cổ cô ta.
Hình ảnh Thư Tình mặt đầy máu xẹt qua trong đầu Thư Di, khiến cô ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sự sợ hãi khiến khí thế của cô ta khi gặp Tịnh Kỳ cũng bớt vài phần.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tịnh Kỳ đối với cô gái xinh đẹp nhưng lại kiêu căng ngạo mạn trước mặt, cảm giác cũng không khác mấy với mọi người, đều rất chán ghét.
Thư Di đã lấy lại bình tĩnh, cô ta không nhiều lời, trực tiếp ra yêu cầu ngang ngược. “Viết lại kịch bản đi, tôi không chấp nhận diễn một con nữ chính ngu ngốc như thế.”
Suốt ngày cứ phải tỏ ra hiền lành, dịu dàng, cô ta không làm được.
“Cô…” Tịnh Kỳ không ngờ là cô nữ chính này lại mặt dày thế này, tức nghẹn họng. “Không thể nào!”
Là đứa con tâm huyết của cô, sao có thể để Thư Di chỉ tay năm ngón.
Bỗng “Bốp” một tiếng, Thư Di đứng dậy cho Tịnh Kỳ một cái tát. “Còn dám già mồm với tôi!”
Một đứa biên kịch tép riu, cũng dám trưng cái bản mặt tự tin đó ra.
Việc đánh người đã thuận tay, thế nên cái tát của Thư Di không chỉ chuẩn xác in lên má Tịnh Kỳ mà còn rất mạnh.
“Tôi nói lại một lần nữa. Tôi không làm.” Tịnh Kỳ kiên quyết nói. Dù cô biết mình không đấu lại được chỗ dựa phía sau lưng của Thư Di, nhưng chỉ cần bản thân không thẹn với lòng là được.
“Cô được lắm!” Thư Di nhếch môi cười, có vẻ sự quật cường của Tịnh Kỳ đã khiến cô ta bắt đầu hứng thú.
“Cứ đợi đó mà xem!”
…
Tịnh Kỳ không biết bão táp gì đang còn đợi mình, chỉ thầm tự nhủ phải làm tốt công việc của mình, Thư Di có muốn cũng không bắt bẻ được.
Trên đường đi tới đón Alice, Tịnh Kỳ mới có thời gian xem điện thoại, có một tin nhắn của của Giang Khải được gửi tới từ bốn tiếng trước.
“Anh có việc phải về nước một chuyến. Sẽ trở lại sớm thôi.”
Bây giờ cô mới đọc được thì chắc Giang Khải đã ở trên máy bay rồi, Tịnh Kỳ chỉ nhắn lại nhắn lại cho anh một tin đơn giản rồi thôi.
Tin nhắn được gửi tới, song Giang Khải lại không nhìn thấy, bởi điện thoại của anh đã bị cầm bởi Đàm Thanh, mẹ của anh.
Đàm Thanh nhìn đứa con trai ưu tú đang ngồi trước mặt, câu nói đầu tiên không phải là quan tâm đứa con trai phong trần trở về mà là.
“Chia tay với nó ngay!”
Năm chữ này chẳng khác gì sét đánh bên tai Giang Khải.