Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 7: Chương 7: “Đây là lần đầu tiên của cô?”




Suốt cả một đêm dài đằng đẵng, Thư Tình bị Thẩm Thiều Đình coi như một con búp bê tình dục mà hành hạ. Hắn lăn lộn trên người cô, đem cô nhào nặn thành những tư thế mà hắn muốn, nhục nhã cô bằng những lời lẽ bẩn thỉu nhất. Nó khiến Thư Tình cảm giác cô không phải đang thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, cô chỉ là một công cụ để hắn phát tiết mà thôi.

Ôm thân thể đầy những dấu vết của một đêm hoan ái ngồi dậy, đến sức nhặt áo quần mặc cũng không nổi, Thư Tình chỉ có thể lấy tấm chăn mỏng manh mà quấn quanh người.

Tiếng khóc nức nở của Thư Tình đánh thức Thẩm Thiều Đình, hắn mở mắt, nhìn Thư Tình đang vùi mặt vào hai bàn tay, hỏi: “Cô khóc đó à?”

Tự hỏi rồi lại tự trả lời, môi trên của Thẩm Thiều Đình hơi nâng lên, thể hiện thái độ ghê tởm ra mặt. Cô ta còn làm ra vẻ đau khổ ở đây? Đúng là loại kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

“Làm bộ làm tịch, cô muốn nâng cao giá hơn ư?”

Nói rồi Thẩm Thiều Đình chống tay ngồi dậy, giọng trào phúng: “Dù sao đêm qua cô cũng khiến tôi khá thỏa mãn. Nói đi, giá bao nhiêu?”

Bụp!

Chiếc đèn ngủ đặt ở tủ đầu giường hạ cánh xuống trán của Thẩm Thiều Đình, còn kẻ vừa làm ra hành động đó thì đỏ bừng mặt mà mắng hắn: “Anh câm miệng ngay cho tôi!”

“Đêm qua là lần đầu tiên của tôi. Anh đã cưỡng bức tôi, còn dám đặt điều xúc phạm tôi. Thẩm Thiều Đình, anh có còn là người nữa không?” Đến câu cuối, Thư Tình gần như hét lên. Cô giống như một con mồi đang hấp hối nhưng vẫn muốn lao vào đối phương để cắn xé.

Trán của Thẩm Thiều Đình rỉ ra một dòng máu, song hắn chả thèm quan tâm, điều hắn quan tâm duy nhất là: “Lần đầu tiên của cô?” Đúng là chuyện nực cười nhất thế gian này!

Vừa nói, Thẩm Thiều Đình vừa xốc tấm chăn lên, trên đó, ga giường sau một đêm hoan ái đã nhàu nát, bẩn thỉu, nhưng tuyệt đối không có một dấu vết nào thể hiện đó là lần đầu tiên như lời cô ta nói.

“Cô nghĩ tôi là trẻ con lên ba à?”

Cùng với nụ cười khinh bỉ, Thẩm Thiều Đình nhặt bộ váy trên sàn rồi ném nó lên người Thư Tình.

“Thay đồ rồi biến ngay ra khỏi phòng tôi đi!”

Ám chỉ của Thẩm Thiều Đình, Thư Tình hiểu, cô biết mình có giải thích gì với Thẩm Thiều Đình cũng vô dụng, liền im lặng thay lại áo quần rồi trở về phòng mình.

Thư Tình đi rồi, Thẩm Thiều Đình vẫn thấy bức bối, hắn vơ tay ném hết chăn gối xuống sàn: “Vất hết tất cả cho tôi.”

Chỉ có thể xóa sạch dấu vết của cô ta ở đây thì tâm trạng hắn mới không thấy khó chịu.

Lúc này, có tiếng chuông điện thoại gọi tới, Thẩm Thiều Đình nhấn nghe.

“Thiều Đình, thám tử ở tỉnh Lâm vừa gọi điện cho tôi. Có chút manh mối về người cậu muốn tìm.” Người ở bên kia điện thoại là Hàn Đông.

“Cậu nói sao?” Thẩm Thiều Đình đổi tay cầm điện thoại, sự kích động không giấu được trên khuôn mặt điển trai của hắn: “Đã có manh mối?”

“Đúng vậy. Nhưng còn phải đợi xác nhận một chút…”

“Không cần, tôi sẽ tự mình tới đó xác nhận.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thiều Đình dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc đi qua căn phòng nằm sát một bên phòng ngủ của hắn, bước chân vội vã của Thẩm Thiều Đình nán lại.

Nhìn cảnh sinh tình, đây là căn phòng này hắn đã chuẩn bị mười mấy năm nay rồi, cho dù chưa từng chờ đợi được chủ nhân của nó.

Nhưng không sao cả, có tốn bao nhiêu tiền của, hắn cũng phải tìm cho được người con gái ấy về đây.

Qua cửa sổ, Thư Tình nhìn chiếc xe của Thẩm Thiều Đình đi ra khỏi cổng.

Cuối cùng thì cô cũng không thoát khỏi số phận làm con chim hoàng yến bị nhốt trong căn nhà này.



Một tháng sau…

Không biết là ngày bao nhiêu Thư Tình sống vật vờ như một cái bóng trong biệt thự Nam Sơn, sinh lực bị rút kiệt, tinh thần bị bào mòn, cuộc hôn nhân với người mà cô nghĩ là chân ái đang từng ngày làm chết dần chết mòn con người cô.

“Có người muốn gặp cô.” Lý Lạc đưa điện thoại cho Thư Tình, đây là cách thức mà bà ta quản lý cuộc sống của cô một tháng qua.

“Alo”

“Thư Tình, là bố đây.”

“Bố?” Sau một giây sững sờ, Thư Tình mới nhận ra giọng nói của người ở bên trong điện thoại.

“Bố tìm con có chuyện gì?”

“Con về nhà một chuyến được không?” Giọng Lê Cảnh vô cùng ôn hòa, khác xa một trời một vực so với sự hung hãn của ông ta đêm hôm đó.

“Tối nay là sinh nhật của Thư Di, bố muốn gia đình chúng ta đoàn tụ.”

Thấy Thư Tình vẫn im lặng, Lê Cảnh nói tiếp: “Tình, xin lỗi con về chuyện tối hôm đó, là bố nhất thời nóng giận. Con về nhà, cho gia đình chúng ta cơ hội để hàn gắn được không?”

Gia đình. Đây luôn là hai chữ mà Thư Tình tâm tâm niệm niệm, dù vẫn đang còn rất giận Lê Cảnh, song vì những lời khẩn thiết này của ông, Thư Tình cũng đồng ý về Lê gia một chuyến.

Thư Tình biết Lý Lạc sẽ không khó khăn gì cô chuyện này, dù sao thì bà ta cũng cho người hộ tống cô đi và hộ tống cô về, hay nói đúng hơn là cử một người đi theo để giám sát cô.

Thẩm Thiều Đình đúng là điên hết thuốc chữa! Thư Tình nở một cười nhạt nhẽo.

Bỗng lúc này, cả người nôn nao, Thư Tình đưa tay lên cổ họng, cố ngăn lại sự cuộn trào trong dạ dày.

Nhưng không được, cô vội vàng chạy vào nhà tắm, gục đầu xuống bồn rửa.

Sau khi nôn ra một ngụm toàn nước trong, Thư Tình mới thấy ổn hơn, cô đứng dựa vào tường.

Có lẽ là dạo này cô quá mức căng thẳng, bệnh cũ đau dạ dày lại tái phát.

Người đưa Thư Tình tới Lê gia là tài xế Lý, Thư Tình vẫn còn nhớ người đàn ông này, là người đã phạm một sai lầm sơ đẳng lúc chở Thẩm Thiều Đình.

“Sau ngày hôm đó cậu Thẩm không để tôi làm tài xế cho cậu ấy nữa.” Tài xế Lý nở một nụ cười gượng trên khuôn mặt đã hằn in dấu vết năm tháng.

“Thế cũng tốt, tuổi của tôi cũng đã cao, cũng không còn mấy sức nữa.”

“Vâng.” Thư Tình gật đầu, cũng không biết phải an ủi ông thế nào.

Xe tới Lê gia, cô mở cửa xuống xe.

Mới chỉ ở ngoài cổng đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt của buổi party bên trong, cả sân vườn của Lê gia được trang hoàng bằng một thứ ánh sáng vô cùng lộng lẫy, điểm xuyến vào đó là những bông hoa hồng Juliet còn tươi nhuận sương sớm. Chứng kiến sự xa hoa của nó, Thư Tình không khỏi tủi thân. Hôm nay cũng là sinh nhật cô, thế nhưng chẳng ai nhớ đến nó cả.

Là trung tâm của buổi tiệc, Thư Tình như một cô công chúa khoác lên mình những món đồ xa xỉ nhất. Buổi tiệc hôm nay, là Lê gia cố ý tổ chức nó phô trương thanh thế như vậy. Qua nó để ngầm thông báo rằng vị thế của Thư Di ở Lê gia vẫn như cũ, bọn họ không vì sự kiện trao nhầm con mà bỏ rơi cô.

Thư Di tất nhiên rất vui vẻ với sự sắp xếp này, cô ta chỉ hận không thể khoe khoang nó với cả thế giới.

“Bộ lễ phục này là của nhà thiết kế nổi tiếng Karthy An tự tay may. Ban đầu, bà ấy không nhận đâu, nhưng mẹ mình nói tốn bao nhiêu tiền cũng được. Thế là bà ấy đã đồng ý.”

“Oa! Mẹ cậu chiều cậu thật đó!”

“Còn cái vòng cổ này, hình như nằm trong bộ sưu tập mới nhất HARRY WINSTON, tớ con chưa thấy nó bày bán trên thị trường nữa.”

“Đúng rồi. Vì cô mình là chỗ thân quen với CEO của thương hiệu nên mới đặt mua được nó sớm.”

“Chắc nó đắt lắm phải không?”

“Cũng tầm ba bốn tỷ gì đó, tớ không nhớ nữa.”

“A! Thư Di, tớ ghen tị với cậu thật đó!”

Trong khi toàn thân Thư Di tỏa ra hào quang của sự giàu có xa xỉ thì ở phía đối diện, Thư Tình ảm đạm trong bộ phục trang quê mùa cũ kỹ. Sự tương phản này không khó để nhận biết, cô trở thành tâm điểm chỉ trỏ của tất cả những người đang có mặt ở bữa tiệc.

“Thư Di, đây là chị của cậu à. Sao trông ‘lạ’ thế?”

“Tính cách của chị ấy khá lập dị, không giống người thường.” Thư Di nhún vai, không muốn mọi người quá chú ý vào Thư Tình.

Nhưng Thư Tình với khuôn mặt xinh đẹp của mình thì có đứng ở đâu cũng nổi bật, kể cả trên người có khoác lên bộ phục trang cũ kỹ thì nhan sắc của cô cũng không bị kéo xuống. Lại thêm một thân trông yếu ớt nhu nhược, đúng là kiểu mẫu mỹ nhân khơi dậy ham muốn bảo vệ của cánh đàn ông.

Tầm mắt của những tên đàn ông ở đây gần như đã bị dán vào Thư Tình, đâu đó vang lên những tiếng huýt sáo thích thú.

Thấy Thư Tình vừa xuất hiện đã câu hết hồn của đám đàn ông ở đây, Thư Di tức điên người, chỉ muốn tới cào nát cái mặt trà xanh của cô chị gái. Song vì ngại nơi đông người, cô ta chỉ có thể nắm chặt tay dằn cơn tức tối của mình xuống.

Nhìn vài người bạn của mình, Thư Di làm ra vẻ quan tâm mà nói: “Các cậu nên quản bạn trai của mình cho kỹ. Cô chị này của tớ không vừa đâu. Chị ta có ham muốn mãnh liệt với việc quyến rũ đàn ông. Nhất là hoa đã có chủ?”

“Cậu nói thật?”

“Chị ta đê tiện thế sao?”

Thư Di không trả lời, chỉ nở một nụ cười ẩn ý.

Nhưng như thế là quá đủ, mấy cô nàng bắt đầu dậm chân đi tới quản chặt bạn trai của mình.

“Chị cứ tiếp tục bày cái vẻ hồ ly của mình ra thử xem? Coi đám bạn của tôi có chặt đứt hết đuôi của chị.” Thư Di nhấp một ngụm rượu, tâm trạng vui vẻ chờ xem kịch vui.

“Di, người con gái kia là chị cậu?” Một người đàn ông tới bắt chuyện với Thư Di, cơ mà chủ đề của anh ta lại xoay quanh Thư Tình.

Thư Di nhận ra người đàn ông này, là Vincenrt, người từng lớn lên trong một khu phố với cô ta, chỉ là năm mười tuổi Vincent đã theo gia đình ra nước ngoài, cô ta cũng ít khi nói chuyện với hắn.

Thư Di nghĩ có lẽ là bố mẹ cô ta đã mời hắn tới, mục đích cốt thúc đẩy chuyện hôn sự của cô.

Nhưng trong đầu Thư Di bây giờ chỉ có Thẩm Thiều Đình, tâm tư đâu mà cô ta quan tâm tới những người đàn ông khác, liền thờ ơ đáp một tiếng: “Ừ”.

Rồi không biết đang toan tính điều gì, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “À. Chị ấy còn chưa có bạn trai đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.