Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 72: Chương 72: Duyên phận không thể cưỡng cầu




Đêm xuống, trời càng lạnh hơn, một vài bông tuyết rớt trên chiếc áo khoác màu đen của Thẩm Thiều Đình, càng khiến bóng dáng cô độc của hắn thêm tang thương.

Hắn đã quỳ một tiếng, rồi hai tiếng, đèn bên trong vẫn chưa từng bật sáng.

Thư Tình thật sự không muốn tha thứ cho hắn? Khi đầu gối ngày càng tê cứng, đáp án này cũng càng ngày càng hiện rõ trước mắt Thẩm Thiều Đình. Mặc kệ hắn có bỏ xuống tôn nghiêm kiêu ngạo mà quỳ xuống cầu xin cô, Thư Tình vẫn không mềm lòng.

Nhưng dẫu là vậy, Thẩm Thiều Đình vẫn muốn quỳ hết ở đây một đêm, xem như đây là lời tạ tội của hắn vì những gì hắn đã gây ra cho Thư Tình.



“Thư Tình…” Dương Dung gõ cửa phòng con gái, bà biết Thư Tình vẫn chưa ngủ.

“Con ra xem Thẩm Thiều Đình thế nào đi. Đêm lạnh thế này, nó cứ quỳ ở ngoài mãi thế không ổn.”

Thư Tình mở cửa, ánh sáng vàng vọt từ đèn ngủ che đi đôi mắt đã đỏ hoe của cô, khiến Thư Tình vẫn cố chấp mà nói. “Con không có ép anh ta. Đó là anh ta tự lựa chọn.”

Đưa ra yêu cầu ngang ngược như vậy đơn giản Thư Tình chỉ muốn hắn biết khó mà lui. Nhưng tên điên Thẩm Thiều Đình, hắn không những không hiểu ý cô, còn đem mọi chuyện trở nên ồn ào hơn. Thư Tình đành mặc kệ hắn.

Thái độ này của con gái khiến Dương Dung chỉ biết thở dài. Bà lại đưa mắt nhìn Thẩm Thiều Đình đang ở bên ngoài. Trong nhà, dù bà đã có lò sưởi vẫn thấy lạnh tê tái, còn Thẩm Thiều Đình đã quỳ ở đó hơn ba tiếng rồi, có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

“Nó có xấu xa, tồi tệ đi nữa thì cũng là bố của Alice. Đừng làm điều gì để sau này con phải hối hận.”

Bà cầm lấy tay Thư Tình, kéo cô ra khỏi phòng. “Ra mở cửa cho nó vào nhà đi”

Trong khi đó, ở bên ngoài, Thẩm Thiều Đình đang nói chuyện với Lăng Triệt, hai kẻ đều thất tình tìm đến nhau an ủi, lời khuyên trong lúc say của Lăng Triệt càng thêm điên rồ.

“Đây là cách tốt nhất để kiểm tra Thư Tình còn yêu cậu hay không. Mặt mũi cũng đã mất hết rồi, còn liêm sỉ cái mẹ gì nữa!”

Giọng Lăng Triệt vì kích động mà âm thanh khá to, nó nhằm ngay lúc Thư Tình ra mở cửa, Thẩm Thiều Đình luống cuống tắt điện thoại.

Thư Tình nghe lời Dương Dung ra gặp Thẩm Thiều Đình, nhưng không phải là cho hắn vào nhà mà là đuổi hắn tới khách sạn nào đó.

“Thẩm Thiều Đình!” Thư Tình kéo cánh cổng ra, lúc này Thẩm Thiều Đình giống như mất đi điểm tựa, ngã gục xuống chân cô.

“Anh…” Thư Tình ngồi xuống, đưa tay muốn nhấc cả người Thẩm Thiều Đình ra. Nhưng hai chân giống như đang cột sức nặng ngàn cân, cô không làm gì được. Thư Tình bắt đầu sợ việc Thẩm Thiều Đình thật sự xảy ra chuyện.

Cô nâng đầu hắn lên, vỗ vào gò má đã lạnh ngắt của hắn.

“Thẩm Thiều Đình, anh nghe tôi nói gì không?”

Vỗ vài lần, gò má của Thẩm Thiều Đình mới có chút hồng hào, hắn mở mắt, giọng nói đứt quãng. “Lạnh...tôi lạnh…”

Thư Tình ôm hắn, không còn cách nào khác là gọi taxi đưa Thẩm Thiều Đình tới bệnh viện.

Làm xong thủ tục lại thấy không yên tâm, Thư Tình đứng nán lại ngoài phòng bệnh đợi bác sĩ.

Mong là Thẩm Thiều Đình không sao? Thư Tình đưa tay sờ lên lồng ngực đang đập thình thịch của cô, không biết làm cách nào để có thể khiến nó bình tĩnh lại.

Cô đang lo lắng cho Thẩm Thiều Đình? Đang hối hận khi ngang ngược yêu cầu hắn? Khiến một người sức khỏe tốt như hắn lại dễ dàng gục ngã, có phải cô quá quắt lắm hay không?

Trong nỗi hoang mang của Thư Tình, cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ già tháo khẩu trang, giải thích cho Thư Tình. “Bệnh nhân chỉ bị sốc nhiệt, nằm viện theo dõi một ngày, nếu không có vấn đề gì thì có thể về.”

“Vâng.” Gánh nặng trong Thư Tình cũng nhẹ bớt, cô rối rít cảm ơn bác sĩ.

Vị bác sĩ già nhìn cô, trong đầu lại hiện ra cuộc trò chuyện vài phút trước với cậu thanh niên ở trong phòng.

“Bác sĩ…” Thẩm Thiều Đình dè dặt hỏi ông, bởi mấy chục năm nay, hắn chưa từng phải đi nhờ vả ai kiểu này bao giờ. “Ông có thể nói tình trạng của tôi theo cái cách nặng nề cho người đang đợi bên ngoài không?”

Bác sĩ đang xem phim chụp, nghe Thẩm Thiều Đình nói vậy, liền chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, thái độ cứ như thể thanh niên này có vấn đề gì về tâm thần vậy.

Thẩm Thiều Đình bị nhìn đến đen mặt, nhưng đúng là liêm sỉ gì tầm này nữa, tiếp tục mặt dày thuyết phục. “Cô ấy đang rất giận tôi, mà tôi thì không có cách nào khiến cô ấy bớt giận…”

Thẩm Thiều Đình đã năn nỉ đến vậy, song thái độ của bác sĩ là một chữ “Không” dứt khoát.

“Cậu khỏe như vâm thế, nói bệnh nặng là nói thế nào. Thôi lo mà đi dỗ bạn gái đi, đừng ở đây bày trò nữa!”

Thẩm Thiều Đình cười khổ, nếu có thể dùng lời để dỗ được Thư Tình thì hắn đã làm từ lâu, cần gì phải thê thảm đến nước này.

Thấy Thư Tình đi vào, Thẩm Thiều Đình chống tay ngồi dậy, hắn không biết dáng vẻ tỏ ra tiều tụy của mình ở trong mắt Thư Tình rất buồn cười.

Thư Tình lười vạch trần hắn, cô ngồi xuống, im lặng nhìn Thẩm Thiều Đình.

Thẩm Thiều Đình cầm lấy tay cô, nắm chặt. “Thư Tình. Em muốn tôi quỳ, tôi cũng đã quỳ rồi, em còn không tha thứ cho tôi?”

Thư Tình còn muốn nói với hắn một câu nhẹ nhàng, vì câu hỏi trả treo của Thẩm Thiều Đình mà chút dịu dàng cũng bị đốt sạch. Cô nói: “Không phải anh cho mình là thông minh lắm ư? Tôi đã làm đến thế anh vẫn không hiểu. Nếu muốn tha thứ cho anh thì tôi đã làm từ lâu rồi.”

“Thẩm Thiều Đình, tình yêu không đủ để tôi có thể vượt qua nỗi hận anh.”

Cán cân trong lòng cô đã lệch hẳn qua một bên, có cố níu lại cân bằng cũng không được.

Thẩm Thiều Đình từ từ buông tay cô ra, bắt đầu chấp nhận đáp án mà Thư Tình cho hắn.

Thì ra, hắn có cố tìm bao nhiêu cách bù đắp thì lỗi lầm ngày xưa cũng không xóa bỏ được.

“Thẩm Thiều Đình, buông tha đi. Anh tìm một người khác phù hợp với anh, tôi cũng không cần phải sống trong quá khứ đau khổ này nữa.”

...

Không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề, nó khiến Lý Lạc đang đứng ngoài cửa cũng không dám đi vào, trong lòng muộn phiền.

Thẩm Thiều Đình vì níu kéo Thư Tình mà bỏ hết công việc chạy tới đây, thân là người lớn trong nhà của hắn, bà cũng không khuyên nổi.

Lý Lạc không biết Thẩm Thiều Đình lại phát điên phát cuồng gì liên quan đến Thư Tình nữa mà lúc nào tin tức bà nhận được cũng là hắn đang ở trong bệnh viện.

Mấy năm trước cũng thế, khi bà còn chưa kịp vui mừng vì đã trả thù được Lê gia thì lại nhận được tin hắn đang ở trong bệnh viện, lành ít dữ nhiều.

Lý Lạc đứng đợi ở ngoài, khi Thư Tình đi ra mới gọi cô một tiếng.

“Tịnh… Lê tiểu thư?”

“Có thể bớt chút thời gian ra gặp tôi được không?”

Thư Tình nhìn bà, trong trí nhớ của cô về bà thì Lý Lạc là một người tự cao chẳng khác gì Thẩm Thiều Đình cả. Thế nhưng, hiện tại ánh mắt khinh miệt năm đó lại chuyển thành khổ sở, thậm chí là cầu xin.

Thư Tình đồng ý gặp bà, hai người xuống căng tin của bệnh viện.

Trước khi vào chuyện, Thư Tình rào trước với bà.

“Nếu bà muốn khuyên tôi quay lại với Thẩm Thiều Đình thì xin lỗi, tôi không làm được”

Thái độ dứt khoát của Thư Tình khiến Lý Lạc không biết phải bắt đầu thế nào, bởi bà đúng là định khuyên cô quay lại với Thẩm Thiều Đình.

Lý Lạc cười gượng. “Lê tiểu thư, có lẽ cô cũng chướng mắt tôi lắm đúng không?”

“Không dám.”

Lý Lạc phớt lờ thái độ của Thư Tình. “Tôi là bảo mẫu của Thẩm Thiều Đình. Theo dõi nó từ lúc lọt lòng đến lúc bây giờ, tình cảm cũng không khác gì thân sinh ruột thịt. Giờ thấy nó thế này, cũng không đành lòng…”

Thư Tình cau mày, bắt đầu phiền chán với những lời kể lể của bà ta, thế nhưng, Lý Lạc vẫn cứ tiếp tục: “Nói những điều này không phải để bào chữa cho Thẩm Thiều Đình, mà chỉ mong Lê tiểu thư có thể nhìn theo một hướng khác và thông cảm một chút cho Thẩm Thiều Đình.”

Nói đến đây Lý Lạc ngừng lại, rút trong túi ra chiếc khăn tay chấm lên giọt nước mắt đang chảy ra. Có bao nhiêu năm trôi qua, bà cũng không thể quên được chuyện cũ đau lòng này.

Lý Lạc kể cho Thư Tình nghe về biến cố năm Thẩm Thiều Đình mười lăm tuổi, về mối hận mà Thẩm Thiều Đình đã nung nấu suốt mười mấy năm với người nhà họ Lê. Hắn đã sai khi trút giận lên cô nhưng…

“Thiều Đình, nó cũng rất đáng thương. Bi kịch ập tới với nó quá bất ngờ khiến tâm lý của một đứa trẻ mới lớn như nó trở nên bất ổn…”

Lý Lạc nói đến đâu, nước mắt chảy ra đến đó, Thư Tình đưa khăn giấy cho bà, lòng ngổn ngang trăm mối.

Thực ra ngày đó Thư Tình cũng đã nghĩ tới khả năng tâm lý của Thẩm Thiều Đình không bình thường. Việc hắn vô cớ trút giận lên cô chỉ vì cô là con gái của Lê Cảnh, đứng dưới góc độ của Thẩm Thiều Đình, hắn muốn giận cá chém thớt, không sai. Nhưng dưới góc độ của một kẻ bị hắn bạo lực tinh thần, Thư Tình không muốn hiểu cho hắn.

Cô nói với Lý Lạc. “Tôi có thể thông cảm cho Thẩm Thiều Đình nhưng quay lại với hắn thì không. Mong bà hiểu.”

“Xin lỗi…”

Mãi đến một lúc sau Lý Lạc mới chịu chấp nhận thái độ dứt khoát của Thư Tình. Bà không ép cô nữa, chỉ cầu xin cô một điều. “Có thể cho Thiều Đình gặp Alice thường xuyên không? Con bé cũng là con của hắn.”

Thư Tình hít sâu một hơi, tâm trạng bình ổn lại, cô nói: “Được.”



Thư Tình đã về đến nhà nhưng ảnh hưởng từ những gì mà Lý Lạc nói vẫn quấy phá tâm trí cô, khiến bước chân của cô vô nặng nề, gần như muốn đổ gục xuống.

Alice đang ôm gấu bông ngồi trên ghế đợi mẹ, nghe thấy tiếng mở cửa, nó chạy tới, lại thấy mẹ ngồi sụp trên nền nhà, nó rụt rè không muốn nhào vào ôm lấy mẹ như mọi khi.

“Mẹ, mẹ có sao không?”

Alice đứng nhìn Thư Tình, cô không biết rằng giờ mắt cô đã đỏ hoe, cả người nhợt nhạt không còn một chút sức sống. Alice là một đứa trẻ nhưng nó đã cũng nhận ra là mẹ nó không ổn tí nào.

Thư Tình ôm Alice, khóc một trận lớn, đến nỗi nguồn nước mắt trong người tưởng chừng như khô cạn.

Con gái cô ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện biết bao nhiêu, việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời của Thư Tình chính là dùng tất cả sinh mạng của mình để bảo vệ nó.

Dù cô có hận Thẩm Thiều Đình thì sự thật vẫn rành rành rằng hắn là bố nó, Thư Tình không thể giấu con bé cả đời.

“Alice.” Thư Tình nâng khuôn mặt nhỏ của nó lên, chậm rãi nói từng chữ một. “Chú Thẩm là bố ruột của con.”

“Mẹ…” Alice tròn xoe đôi mắt, mồm há hốc vì thông tin mà Thư Tình nói cho bé nghe. Bé thích chú Thẩm nhưng đột ngột chú ấy là bố của bé, trái tim nhỏ bé của Alice thật không thể tiếp nhận nó dễ dàng.

Thư Tình xoa đầu nó, thủ thỉ. “Sau này Alice lớn, con sẽ hiểu. Giờ con chỉ cần biết chú Thẩm là bố của con.”

Alice giờ đã tin lời Thư Tình, khi nỗi bất ngờ qua đi, nó vui vẻ. “Vui quá! Giờ Alice đã có cả bố lẫn mẹ.”

Nụ cười ngây thơ của con trẻ càng khoét sâu nỗi day dứt trong Thư Tình. Rõ ràng có thể cho nó một gia đình trọn vẹn, thế nhưng, cô lại không vượt qua được rào cản trong lòng mình.

“Alice…” Thư Tình ngập ngừng. “Con chỉ có thể sống cùng với bố hoặc mẹ. Nếu sống với mẹ, bố sẽ đến thăm con thường xuyên, nhưng chúng ta không sống chung một nhà được.”

“Sao lại không thể sống chung một nhà?” Mặt Alice mếu máo, cảm giác như mẹ nó cho nó một viên kẹo rồi lại đánh nó, khóc ré lên. “Các bạn của con vẫn sống cùng với cả bố lẫn mẹ đó thôi. Tại sao chỉ có con là không thể?”

Alice ngồi xuống đất, cảm giác ấm ức khiến nó muốn ăn vạ với Thư Tình.

“Hay vì Alice hư nên mới vậy?”

“Không phải.” Thư Tình ôm nó, muốn giải thích cho nó hiểu nhưng không biết phải làm sao.

Tiếng khóc của hai mẹ con khiến bước chân của Thẩm Thiều Đình đông cứng ngoài cửa, cũng khiến một chút ý chí vãn hồi còn lại của hắn tan biến. Hắn lắc đầu, nói với người đã mở cửa cho hắn vào.

“Dì đừng nói với Thư Tình là tôi đã tới.”

Thẩm Thiều Đình không vào nhà, nhưng cũng không đi đâu, hắn đứng trước cổng nhà Thư Tình, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Dần dà thì hắn cũng phải chấp nhận thứ không thể cưỡng cầu chính là duyên phận giữa hắn và Thư Tình.

Thẩm Thiều Đình viết một tờ đơn ly hôn hắn đã ký sẵn đặt trong hòm thư trước nhà Thư Tình, lái xe về thành phố Hà ngay trong đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.