Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 57: Chương 57: Không kịp nói tạm biệt




“Tịnh tiểu thư, Tịnh tiểu thư!” Tiếng kêu bên tai khiến Tịnh Kỳ từ từ tỉnh lại. Cô bám vào người Lý Lạc, ngồi dậy.

“Cô có sao không?” Lý Lạc quan tâm hỏi.

“Kh...không.” Tịnh Kỳ đưa tay che mắt vì ánh mặt trời quá sáng trong phòng, cổ họng khô khốc. “Có thể lấy cho tôi cốc nước.”

Một người làm đem nước tới, Tịnh Kỳ nhấp một ngụm mới thấy dễ chịu hơn.

Thấy Tịnh Kỳ có vẻ đã ổn, Lý Lạc mới hỏi. “Cô Tịnh, cái này có phải của cô không?”

Bọn họ thấy có một chiếc túi xách màu xám đặt ở trên bàn ăn, đoán là của Tịnh Kỳ.

“Đúng rồi.” Tịnh Kỳ cầm lấy nó, gắng gượng đứng dậy.

Vật đã tìm được, Tịnh Kỳ nhanh chóng chào Lý Lạc rồi đi về.



Sau hơn nửa ngày phẫu thuật, ông cụ Thẩm đã tỉnh lại, nhưng giờ ông cụ chỉ có thể nằm một chỗ.

Với số tuổi của ông cụ, thì kết quả này đã là tốt nhất.

Ông cụ Thẩm tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp là Thẩm Thiều Đình.

Từ trước tới nay, ông cụ Thẩm không hề giấu diếm việc ưu ái Thẩm Thiều Đình trước mặt mọi người, điều này đã khiến không ít đám con cháu trong Thẩm gia bất mãn, lần này cũng không ngoại lệ.

Bởi gọi Thẩm Thiều Đình vào giờ này chỉ có thể là vấn đề di chúc, mợ cả của Thẩm gia không nhịn được mà chọc ngoáy. “Chẳng trách lại muốn bưng bít truyền thông.”

Một đứa cháu của một đứa con ngoài giá thú như Thẩm Thiều Đình lên nắm quyền Thẩm thị sẽ là trò cười cỡ nào ở Hà thành.

Thẩm Thiều Đình vừa mới đụng tay vào nắm cửa, nghe mấy lời chua ngoa này thì dừng lại, hắn đưa ánh mắt cảnh cáo tới đám người đang ngồi trên ghế.

Bác cả quát mụ ta. “Im lặng đi!”

Thẩm Thiều Đình giờ không còn là đứa nhóc mà ai cũng có thể bắt nạt giống ngày trước nữa rồi. Sự thật là hắn ngày càng thâu tóm quyền lực trong Thẩm thị và bành trướng nó từng ngày.

“Im cái gì mà im!” Đợi Thẩm Thiều Đình đi rồi, mợ cả lại tiếp tục chì chiết. “Thân là con trai chính thống, ông không thấy nhục nhã khi bị nó đè đầu cưỡi cổ nhưng tôi thì có.”



Thẩm Thiều Đình ở trong phòng bệnh của ông cụ Thẩm gần một tiếng, không biết hắn và ông cụ đã nói gì mà nét mặt của Thẩm Thiều Đình khi đi ra còn nặng nề hơn.

“Mọi người vào thăm ông cụ đi.” Thẩm Thiều Đình nói, cũng không quên nhắc nhở đám người bát nháo đang đợi trước phòng bệnh. “Nói ít thôi, để ông cụ còn nghĩ ngơi nữa.”

...

Hôm nay là cuối tuần, Thẩm Thiều Đình không tới Thẩm thị mà đi thẳng tới nhà Tịnh Kỳ.

Nghĩ tới việc cô còn giận hắn, Thẩm Thiều Đình không gọi điện thoại cho cô nữa, ấn luôn chuông cửa.

Song người ra mở cửa không phải là Tịnh Kỳ cũng không phải là Alice.

“Bà…” Thẩm Thiều Đình nửa tin nửa ngờ nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt, hỏi một tiếng. “Dương Dung?”

Dương Dung cũng bất ngờ khi thấy hắn, bà cúi đầu chào một tiếng ‘cậu Thẩm’.

Xác nhận đây chính là Dương Dung, mày của Thẩm Thiều Đình cau lại, hắn hỏi bà ta. “Sao bà lại ở đây?”

Lại thêm tâm lý của một kẻ làm chuyện xấu, hắn nghi ngờ: “Có phải là bà đã biết gì rồi không?”

“Biết là biết gì?” Dương Dung lắc đầu. “Cậu nói gì tôi không hiểu.”

Lại sợ hắn không tin, bà ta tiếp tục nói. “Giờ tôi không còn một xu dính túi, chỉ muốn kiếm miếng ăn mà thôi.”

Trùng hợp người bà ta muốn nhờ vả là Tịnh Kỳ? Thẩm Thiều Đình không tin, ngang ngược ra yêu cầu. “Tôi không quan tâm bà nói thế nào với Tịnh Kỳ. Rời khỏi đây cho tôi!”

Đối với mối quan hệ chỉ mới bắt đầu của hắn và Tịnh Kỳ, Thẩm Thiều Đình muốn loại bỏ hết những nguy cơ có thể xảy ra. Hễ có một người nào biết quá khứ của hắn và Tịnh Kỳ, hắn đều muốn người đó tránh xa ra.

“Cậu lấy quyền gì mà bảo tôi xa con… con bé!”

Dương Dung cũng chẳng sợ gì hắn, đáp trả lại. “Cậu lấy tư cách gì mà quản chuyện của Tịnh Kỳ.”

Thẩm Thiều Đình: “Là người đàn ông của cô ấy.”

“Giờ bà đi được chưa?”

Dương Dung sững ra, bà không ngờ đáp án lại là thế này. Tịnh Kỳ lại một lần nữa dây vào Thẩm Thiều Đình?

Nhưng, mặc kệ chuyện gì thì gì. “Nếu không phải là cô Tịnh đuổi, tôi không rời khỏi đây đâu. Cậu đừng mơ!”



Tịnh Kỳ lại có hẹn với Jade ở trung tâm thương mại, chuyện kết hôn với cô nàng đúng nghĩa là thủ tục để qua mắt người lớn.

Jade cũng không ngại thuật lại cho Tịnh Kỳ cuộc sống hôn nhân đặc sắc của cô.

Sau khi xong chuyện, cô và Lăng Triệt sống chung một nhà nhưng mỗi người một phòng, tiền ai người nấy tiêu. Cuối tuần giả ân ân ái ái về thăm người lớn.

Tịnh Kỳ nhíu mày, hỏi ngay vào vấn đề mà cô nghĩ là quan trọng. “Thế còn chuyện con cái? Cậu không tính sinh?”

Jade: “Ai bảo kết hôn thì cứ phải sinh con?”

Tịnh Kỳ: “...”

Nhắc tới chuyện sinh con, suy nghĩ của Jade trở nên đen tối, lại sợ mấy nhân viên trong cửa hàng nghe được, liền ghé sát lại Tịnh Kỳ, nói nhỏ vào tai cô. “Cậu với Thẩm Thiều Đình đến bước nào rồi? Lên giường chưa? Thẩm Thiều Đình có vẻ thích trẻ con lắm đấy?”

“Cậu…” Tịnh Kỳ đẩy Jade ra, trừng mắt, một tia ửng đỏ thoáng qua trên khuôn mặt trắng nõn. “Đừng có nói lung tung.”

“Ừ…” Thì không nói, Jade bĩu môi, thầm nghĩ da mặt Tịnh Kỳ đúng mỏng.

Cơ mà… Jade nhìn Tịnh Kỳ một lúc, bỗng kéo cô lại. “Tịnh Kỳ, dạo này cậu không khỏe à?”

Người thì trông càng thêm gầy, khí sắc cũng không được tốt.

Tịnh Kỳ nhìn mình trong gương, tự nhận thấy lời Jade nói cũng đúng, liền kể ảo giác kỳ lạ mà cô gặp ở nhà Thẩm Thiều Đình gần đây cho Jade nghe.

Lại bổ sung thêm một câu: “Nó thật lắm ấy.”

Jade nghe xong thì nhăn mặt, gai ốc cũng nổi hết cả lên, cô nàng cầm tay Tịnh Kỳ, nét mặt nghiêm trọng. “Cậu nên đi bác sĩ một chuyến thử đi, nếu cần thì nghỉ ngơi vài ngày. Có lẽ công việc quá căng thẳng nên cậu mới như vậy.”

“Ừ…” Tịnh Kỳ cũng nghĩ đến khả năng này, cô cũng đang tính nghỉ phép vài ngày để dẫn Alice đi du lịch một chuyến.



Từ trung tâm thương mại, Tịnh Kỳ ghé qua trường học đón Alice. Chiều nay con bé có tiết học ngoại khóa ở trường.

Tịnh Kỳ đảo mắt tìm kiếm Alice trong số các bạn nhỏ đang đứng đợi thì lại thấy một bóng người đang nói chuyện với con bé. Người này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Là Giang Khải.

Tịnh Kỳ định đi qua đó song lại có điện thoại gọi tới, liền quyết định đứng lại nghe điện, không làm phiền hai chú cháu nói chuyện.

Việc Giang Khải lặng lẽ đến trường học nhìn Tịnh Kỳ và Alice từ xa đã thành thói quen. Kể cả việc Tịnh Kỳ hiện tại đã ở bên Thẩm Thiều Đình cũng không thể khiến anh từ bỏ được việc làm ấy được.

Hôm nay lại thấy Alice đứng đợi mẹ, Giang Khải chợt nhớ ra là mấy tháng rồi anh chưa từng tới thăm con bé, liền mở cửa xuống xe.

Alice thấy Giang Khải, còn bé đầu tiên là ngạc nhiên sau đó khuôn mặt nhỏ lại xịu xuống.

“Chú Khải, sao lâu rồi chú không tới thăm cháu.”

Alice không biết những chuyện phức tạp của người lớn, chỉ nhận thấy dạo này chú Khải với mẹ không còn đi cùng nhau, chú ấy cũng không còn tới chơi với bé nữa.

Giang Khải cũng không biết nói với Alice thế nào, con bé còn quá nhỏ để hiểu, chỉ đành nói. “Chú xin lỗi.”

Ngừng một lúc, Giang Khải mới tiếp tục: “Hôm nay chú tới gặp Alice là muốn nói lời tạm biệt…”

“Chú Khải, chú sao vậy?” Alice tròn xoe đôi mắt, tạm biệt không phải là việc mà bé và các bạn vẫn nói với nhau mỗi ngày. Sao chú Khải lại chảy nước mắt.

“Chú sẽ trở về Pháp, có lẽ rất lâu sau cũng không trở lại đây… không gặp Alice nữa.”

Thực ra thì Giang Khải vẫn ở lại thành phố Hà, nhưng để tránh điều tiếng cho mẹ con Tịnh Kỳ, anh đã hạ quyết tâm không dính dáng tới hai người nữa, kể cả có vô tình gặp mặt.

“Cháu biết rồi…” Alice buồn bã, bởi từ khi con bé có ý thức với thế giới thì chú Khải chính là người thân thiết nhất với nó.

“Cháu sẽ nhớ chú lắm.”

“Chú cũng vậy.” Giang Khải xoa đầu Alice. Anh đã từng hi vọng hoang đường đứa bé này là con gái anh. Thế nhưng, lại chẳng có nổi phúc phận đó.

Alice chun mũi, suy nghĩ của con bé đơn giản thế nên nỗi buồn nhanh đến cũng nhanh đi. “Khi nào Alice lớn, Alice sẽ qua thăm chú.”

“Chú đừng buồn nữa.”

Thấy Giang Khải vẫn chưa cười, còn bé liền làm mặt quỷ để chọc anh, cuối cùng cũng khiến miệng Giang Khải nở ra một nụ cười, dù hơi gượng gạo.

Alice thấy vậy thì cười tít mắt, lại thấy phía sau Giang Khải là Tịnh Kỳ đang đứng bên kia đường, liền gọi lớn. “Mẹ...mẹ ơi…”

Tịnh Kỳ đang nói chuyện với giám đốc truyền thông, vì là việc gấp nên giám đốc Hà không thể đợi được đến ngày mai Tịnh Kỳ tới làm việc mà nói luôn với cô qua điện thoại, năm phút rồi vẫn chưa xong.

Tịnh Kỳ nghe thấy tiếng của Alice, cô vội vàng chào giám đốc Hà rồi cúp máy.

Trong khi đó, Alice thấy mẹ vẫn còn mãi nghe điện thoại không để ý tới bé quyết định băng qua đường, Tịnh Kỳ vừa thấy hành động của con gái, hét lên.

“Alice, đứng lại!”

Con bé không nghe, còn chiếc xe từ phía sau vẫn đang chạy tới.

Trong khoảnh khắc đó, một bóng người cũng hốt hoảng không kém Tịnh Kỳ. Giang Khải lao tới, trong lúc nguy cấp anh không còn suy nghĩ được gì khác, chỉ biết đẩy Alice ra, để con bé an toàn là được.

Chiếc xe với tốc độ khiếp người đâm vào Giang Khải, anh ngã xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.