Đêm về khuya, tiếng mưa át đi những âm thanh mờ ám trong đêm tối.
“Không bị ai phát hiện chứ?” Thư Di nhìn trước ngó sau, đem cốp xe đóng lại.
“Cô em yên tâm, đây là nghề của anh rồi.” Gã đàn ông cười nham nhở. Sau đó gã cùng Thư Di lên xe, xe đi quá khỏi địa phận thành phố, chạy đến một vùng hẻo lánh ở ngoại ô.
Đường đi xóc nảy làm lục phủ ngũ tạng của Tịnh Kỳ như bị đảo tung, cô mở mắt, chỉ thấy phía trước là một màu tối mịt, không gian tù túng và chật chội làm cô không thở nổi. Tịnh Kỳ lại thiếp đi.
Vòng vèo mấy đường, xe dừng lại trước một kho hàng, người đàn ông vác Tịnh Kỳ lên vai, còn Thư Di thì cẩn thận xem xét tình hình một hồi rồi mới đi theo hắn ta.
“Con nhóc này đắc tội gì với mày vậy?” Người đàn ông ném Tịnh Kỳ xuống nền, đá đá vài cái trên người cô, thấy Tịnh Kỳ vẫn còn mê mệt bởi thuốc mê thì yên tâm.
“Đó không phải là chuyện của anh.” Thư Di bực bội, cô ta lục túi lấy ra một xấp tiền. “Việc của anh xong rồi, giờ đi ra ngoài canh giúp tôi đi.”
“OK.” Gã đàn ông hài lòng, vừa đếm lại số tiền trên tay vừa nói. “Mày nhiều tiền thế sao không giải quyết dứt điểm chuyện của mẹ mày đi. Ngày nào viện dưỡng lão cũng gọi về nhà, rách việc.”
“Kệ tôi!” Nghe nhắc đến chuyện của Dương Dung, Thư Di gắt lên, cô ta đuổi gã đàn ông ra ngoài.
Tiền? Cô ta giờ còn được bao nhiêu đồng trong người, từ ngày bị kim chủ đá, mọi hợp đồng phim ảnh quảng cáo đều mất hết, thân mình còn lo chưa xong thì lấy đâu ra để mà lo cho mụ già phiền phức đó nữa.
Nghĩ đến tình cảnh thê thảm hiện tại của mình, Thư Di nghiến chặt răng, sự phẫn nộ đối với con đàn bà đang nằm dưới nền nhà càng thêm mãnh liệt, nếu không phải vì Tịnh Kỳ thì sao cô ta lại rơi vào cảnh này.
Thư Di đi tới, dùng mũi giày cao gót đạp mạnh lên tay Tịnh Kỳ.
Sự đau đớn khiến Tịnh Kỳ giật nảy người, cô hét lên, song miệng bị bịt kín bởi băng, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
Thư Di vẫn tiếp tục nhấn mạnh gót giày, chờ cho đến khi Tịnh Kỳ không còn sức kêu nữa, cô ta mới ngồi xuống lột miếng băng dán ra.
Đau đớn làm mặt Tịnh Kỳ tái nhợt, thở một cách khó nhọc.
“Cô…Tại sao?”
“Tại sao? Tại vì cô đáng chết!” Ngón tay Thư Di siết chặt lấy cằm của Tịnh Kỳ, móng tay cắm vào da thịt non mềm, máu ứa ra.
Bỗng lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo lên, Thư Di nhìn quanh, phát hiện nó phát ra từ người của Tịnh Kỳ thì vô cùng tức giận.
“Ngu ngốc!” Gã anh họ của cô ta làm cái quái gì vậy chứ? Tại sao lại để sót thứ này lại.
Thư Di lấy điện thoại trong túi áo của Tịnh Kỳ, uy hiếp nhìn cô.
“Nếu không muốn chết thì nói cho đàng hoàng vào!”
Trên màn hình hiển thị dãy số lạ, Tịnh Kỳ thấp giọng hỏi. “Ai vậy?”
Bên kia điện thoại là âm thanh lo lắng pha vào một chút tức giận của Thẩm Thiều Đình.
“Tịnh Kỳ, em đi đâu thế?”
Lúc này Thẩm Thiều Đình đang ở trong nhà Tịnh Kỳ, ngồi bên cạnh hắn là Alice.
Con bé nghe mẹ nói là xuống tìm chú Thẩm để cảm ơn nhưng đã đi gần một tiếng vẫn chưa thấy mẹ về. Alice rất quấn Tịnh Kỳ, con bé không có mẹ kể chuyện mỗi đêm là không ngủ được, liền ôm gối ra cửa ngồi đợi. Thẩm Thiều Đình tới tìm Tịnh Kỳ thấy cảnh này thì không khỏi lo lắng, sao nửa đêm cô lại để Alice ở nhà một mình thế này!
“Tôi…” Tịnh Kỳ do dự, lại bắt gặp ánh mắt hung hãn của Thư Di, đành bịa ra một lý do. “Đoàn phim có việc muốn tôi tới gấp. Không có việc gì đâu.”
Đoàn phim khỉ gió nào mà lại gọi cô tới giờ này? Thẩm Thiều Đình còn muốn nói thêm điều gì đó thì Thư Di đã giật lấy điện thoại của Tịnh Kỳ, ném nó vào tường.
Cô ta sợ Tịnh Kỳ nói dông dài lắm chuyện sẽ để lộ ra sơ hở.
Ở bên này Thẩm Thiều Đình bị Tịnh Kỳ tắt điện thoại cái rụp, hắn chưng hửng. Muốn gọi lại cho cô lần nữa thì Alice bỗng kéo áo hắn.
“Chú Thẩm, mẹ cháu nói sao?”
“Mẹ cháu bận chút việc. Lát nữa sẽ về thôi.” Thẩm Thiều Đình xoa đầu con bé, không biết phải nói thế nào với sự ham công tiếc việc của mẹ nó. “Muộn lắm rồi, Alice vào ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Alice ôm gối, khuôn mặt nhỏ xinh xịu xuống như bánh đa nhúng nước.
Trước khi ra cửa, Thẩm Thiều Đình không quên nhắc nhở con bé. “Cháu ở nhà một mình, không phải ai cũng mở cửa đâu, nhớ chưa?”
“Cháu biết rồi.” Alice phụng phịu, có ý không vui với lời nhắc này. “Nãy nhìn qua mắt mèo thấy là chú nên cháu mới mở cửa.”
Đối với con bé, Thẩm Thiều Đình không phải là người lạ.
Đây chính là sự kỳ diệu của hai chữ tình thân, không chỉ Thẩm Thiều Đình mà con bé cũng cảm thấy thân quen với hắn. Tim Thẩm Thiều Đình run lên, trong nội tâm bỗng bộc phát một ý nghĩ, hắn muốn nói với Alice hắn là bố nó, không phải là chú. Nếu con bé thích, hắn có thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất dâng cho nó.
Thế nhưng, mọi kích động dồn lại thành một câu nói nghẹn ngào.
“Alice ngoan lắm.”
Đến chính Thẩm Thiều Đình cũng không thể tin là mình lại bình tĩnh đến vậy.
Thì ra, hắn vẫn luôn sợ sự thật năm đó bị vạch trần.
…
Cùng lúc đó, ở nhà kho, Tịnh Kỳ nhìn chiếc điện thoại bị Thư Di ném vỡ nát, bắt đầu có chút sợ hãi với sự điên rồ của cô ta.
“Cô muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Tịnh Kỳ quét một lượt từ khuôn mặt Tịnh Kỳ xuống thân thể của cô. Cái khuôn mặt giống hệt Thư Tình này, chỉ xứng đáng làm tiện nhân để người ta chà đạp.
“Có nhiều cách để khiến chị đau khổ mà thần không biết quỷ không hay.”
“Cô dám!” Tịnh Kỳ trừng mắt, mặc dù sự sợ hãi đang lan tỏa khắp thân thể song Tịnh Kỳ vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt Thư Di. “Tôi là bạn gái của Giang Khải, nếu cô dám tổn hại tôi một, chắc chắn anh ấy sẽ bắt cô trả giá mười.”
“Cô nói ai? Giang Khải?” Thư Di cười, thích thú trước dáng vẻ giãy chết trước sau không đổi của Tịnh Kỳ. “Chờ lúc cô thân tàn ma dại rồi anh ta còn đếm xỉa tới cô.”
Ý tứ của Thư Di, Tịnh Kỳ hiểu, cô biết việc lấy nó làm lợi thế rất mong manh. Song có còn hơn không, cô cần phải kéo dài thời gian bằng mọi cách có thể, hi vọng là Thẩm Thiều Đình có thể nhìn thấy được bất thường từ cuộc gọi của cô.
Tịnh Kỳ bắt đầu loạn ngôn. “Cô nghĩ tôi nắm được anh ta trong lòng bàn tay chỉ nhờ vẻ ngoài này thôi à? Lầm rồi. Cỡ như Giang Khải muốn loại đàn bà nào mà chẳng được, thế nhưng anh ta vẫn đâm đầu vào người quá lứa lỡ thì như tôi đó thôi.”
“Cô… cũng mạnh miệng gớm.” Thư Di buông Tịnh Kỳ ra, mặc dù bên ngoài cô ta tỏ ra thờ ơ với mấy lời này song nội tâm cũng đã bắt đầu dao động.
Giờ cô ta thân cô thế cô, không phải ai cũng đắc tội được.
Trong khi đó, Tịnh Kỳ vẫn không bỏ qua cơ hội để tìm lối thoát, tiếp tục thuyết phục.
“Cô thả tôi ra đi. Tôi sẽ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Nằm mơ!” Thư Di cắt ngang lời Tịnh Kỳ, cô ta cười ha hả. “Chị nghĩ tôi là con nít lên ba sao. Nằm yên đó đi!”
Thư Di đi ra khỏi phòng, suy nghĩ một hồi, cô ta cầm điện thoại lên, bấm vào đó một dãy số. Khi thấy người bên kia vừa cầm máy, giọng Thư Di tỏ ra niềm nở. “Ôn tổng, lâu ngày không gặp...”
…
Sau khi trở về phòng, khuôn mặt buồn bã của Alice vẫn khiến Thẩm Thiều Đình không yên lòng được, nhưng hắn không biết làm cách nào để dỗ dành con bé, chỉ có thể mắng kẻ khơi mào ra chuyện này.
Thẩm Thiều Đình cầm điện thoại gọi cho Vương đạo diễn, vừa chờ vừa mắng cái đoàn làm phim chết tiệt này.
Vương đạo diễn vô duyên vô cớ nghe Thẩm Thiều Đình mắng chửi, khuôn mặt ngái ngủ vô cùng hoang mang.
“Thẩm tổng, có nhầm lẫn gì ở đây phải không? Phần kịch bản mà Tịnh Kỳ viết đã quay xong, cô ấy không còn tới đoàn làm phim nữa...”
Không đợi bên kia nói xong, Thẩm Thiều Đình cúp máy, hắn lại gọi điện thoại cho Tịnh Kỳ, song đầu dây bên kia lại báo không liên lạc được.
Tịnh Kỳ đã xảy ra chuyện!
Chết tiệt! Thẩm Thiều Đình chống tay lên tường, sao lúc đó hắn không nghe ra giọng của cô không bình thường chứ, để chậm trễ tới tận bây giờ.