Thư Tình quay trở lại tỉnh Lâm, nơi sinh ra và lớn lên của cô. Một thành phố nằm ở cực Bắc với khí hậu quanh năm lạnh lẽo. Thư Tình ghét mùa đông, ghét cái lạnh đến thấu da cắt thịt của nơi này. Cho nên năm đó, khi mới đủ mười tám tuổi, cô đã tìm cách bỏ quê lên phố, một mình ngồi trên chuyến tàu chạy cả ngày lẫn đêm tới một thành phố Hà xa xôi.
Bởi vì thành phố đó có Thẩm thị, ân nhân đã cưu mang cô, cho cô học đến trung học. Thư Tình biết, chỉ dựa vào trình độ học hành ít ỏi của cô thì rất khó để xin vào làm trong tập đoàn, thế nên, cô chọn làm phục vụ ở nhà hàng của Thẩm thị như một cách để trả ơn.
Nhưng nếu biết trước tới thành phố Hà sẽ gặp Thẩm Thiều Đình rồi dùng dằng trong mối quan hệ yêu hận với hắn, chắc chắn Thư Tình sẽ không chọn đó làm điểm dừng chân.
Jade đón Thư Tình ở sân bay, đứng bên cạnh cô là Alice mong ngóng mẹ đã nhiều ngày và Dương Dung.
Alice không biết lý do vì sao hai người bọn họ phải chuyển nhà đột ngột, bé còn chưa kịp tạm biệt bạn bè trên lớp, trong lòng rất ủ ê. Mấy ngày qua, Jade đã dẫn con bé đi nhiều nơi, tìm đủ trò để làm nó vui mà Alice vẫn không tươi lên được.
Chỉ đến khi thấy Thư Tình xuất hiện, khuôn mặt cau có của nó mới tươi lên được một chút.
“Mẹ…” Alice chạy tới ôm lấy chân Thư Tình. Giọng nói phụng phịu. “Sao bây giờ mẹ mới tới, Alice nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ xin lỗi.” Thư Tình ôm con gái vào lòng, cũng tự biết mình ích kỷ khi vì chuyện riêng của cô và Thẩm Thiều Đình mà phải khiến con bé đi xa nơi đã quen thuộc với nó.
Thư Tình dắt tay con bé, ngắm nhìn khung cảnh đã thay đổi rất nhiều của thành phố Lâm. “Alice. Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây, con chịu không?”
Khuôn mặt nhỏ của Alice vẫn cứ phụng phịu. Một tiếng “Vâng ạ.” mà nó nói ra cũng rất miễn cưỡng. Sau khi xác nhận chỉ có một mình Thư Tình tới đây, nó mới thắc mắc tiếp: “Chú Thẩm không tới cùng mẹ sao?”
Nghe nhắc đến Thẩm Thiều Đình, bước chân đang đi của Thư Tình bỗng khựng lại, cô bình ổn hơi thở, nói với Alice. “Không… từ nay chỉ có mẹ con chúng ta mà thôi.”
Thư Tình biết không dễ để Alice chấp nhận những thay đổi xung quanh nó, con bé trách cô cũng được, giận cô cũng chẳng sao, chỉ mong khi nó lớn lên, nó có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của cô.
Jade lái xe đưa ba người tới một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Căn nhà chỉ có một tầng với thiết kế rất đơn giản, nhưng phía trước nó có một khoảng sân rộng, có thể trồng hoa, gần ngay cổng ra vào có một cây cổ thụ rất lớn, tán cây xòe rộng, phía dưới có thể đặt một chiếc đu quay cho Alice ngồi chơi.
Thư Tình nhìn căn nhà một lúc, lại nhìn Jade, cô không nghĩ là Jade lại giúp cô tìm được một căn nhà tốt thế này.
“Thư Tình…” Jade đưa chìa khóa cho Thư Tình, ép cô nắm chặt lấy nó. “Đừng từ chối, đây là thứ duy nhất mình có thể giúp cậu.”
Là bạn thân nhưng cô cũng không thể san sẻ được nỗi đau trong lòng Thư Tình, chỉ có thể giúp cuộc sống cô ấy bớt khó khăn khi bắt đầu lập nghiệp ở một nơi khác.
Thư Tình rơi nước mắt. “Cảm ơn cậu.”
Jade cười xòa, cô nàng nói: “Tớ có làm được gì đâu. Cũng may là tớ liên hệ được một cậu bạn đại học ở đây và nhờ anh ấy tìm giúp.”
“Cảm ơn cậu và bạn của cậu.” Thư Tình sụt sùi, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Jade ở lại giúp Thư Tình dọn dẹp nhà mới một ngày rồi mới quay về, trước khi tạm biệt, cô nàng thận trọng nói. “Có lẽ thời gian đầu tớ sẽ không liên hệ với cậu đâu.”
Lý do không thể liên lạc còn gì khác ngoài việc tránh tai mắt của Thẩm Thiều Đình. Jade sợ hắn lại tìm đến đây phiền nhiễu cuộc sống của mẹ con Thư Tình.
Thư Tình lắc đầu. “Không cần phải thế, Thẩm Thiều Đình sẽ không tìm tớ nữa đâu.”
“Vậy tớ yên tâm rồi.” Jade ôm Thư Tình. “Cậu bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
…
Bắt đầu cuộc sống mới tại một nơi mới. Sau khi tìm thu xếp được trường học cho Alice, Thư Tình bắt đầu rải hồ sơ để tìm công việc mới, trong lúc chờ đợi cuộc gọi tới phỏng vấn, cô bắt đầu quay trở lại công việc viết lách trên mạng.
Dương Dung không nỡ nhìn Thư Tình vất vả, lại thấy mình chỉ ăn không ngồi rồi, liền đề nghị: “Hay để mẹ đi tìm thêm công việc.”
“Không cần đâu.” Thư Tình nắm lấy tay Dương Dung. “Mẹ cứ ở nhà đi.”
“Một năm qua, con cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Mẹ đừng lo.”
“Ừ…” Dương Dung vẫn cứ thấy không yên tâm, bà nhắc Thư Tình. “Con đừng vất vả quá, đến lúc bệnh tật ra thì bao nhiêu tiền cũng không bù lại được, còn Alice nữa.”
“Con biết rồi.”
Thư Tình đưa Dương Dung về phòng ngủ của bà, dặn dò. “Mai mẹ trông Alice giúp con một ngày nhé, con phải tới một nơi.”
…
Nơi mà Thư Tình muốn đến là huyện Hòa, ngồi một ngày xe trên con đường gập ghềnh, cô tìm đến cô nhi viện nơi mình đã lớn lên.
Năm đó, khi Thư Tình đi, cô mang theo hoài bão lớn lao sẽ kiếm tiền về sửa căn nhà đã cũ nát này, để những đứa trẻ khác đêm về sẽ ngủ yên giữa cái lạnh thấu xương. Nhưng lời hứa của cô dần bị lãng quên nơi thị thành phồn hoa, may sao, vẫn còn những người khác nhớ tới lời hứa này. Cô nhi viện đã được xây mới lại, rất khang trang và sạch sẽ.
Thư Tình đứng ngẩn ngơ trước cổng một hồi, cho đến khi có một thanh âm dè dặt hỏi cô.
“Thư Tình, là con phải không?”
Trước mặt Thư Tình là một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi, mái tóc bạc màu, sau khi xác nhận người trước mắt bà đúng là Thư Tình thì nước mắt liền thi nhau chảy xuống.
“Con đi đâu mà bây giờ mới chịu về.”
“Mẹ Hoa…” Thư Tình thả túi xuống, ôm bà, nước mắt giàn dụa. “Con xin lỗi.”
“Không sao…” Mẹ Hoa vỗ vào vai Thư Tình, dỗ dành cô như một đứa trẻ. “Còn biết đường về là tốt rồi.”
Hai người gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, chờ cho cơn xúc động qua đi, mẹ Hoa dẫn Thư Tình đi tham quan cô nhi viện mới.
Đến sân sau, bắt gặp một đám trẻ đang chơi đùa, Thư Tình đưa quà cho tụi nó.
Thấy được cho một túi đầy kẹo, đám trẻ reo hò vui mừng, tiếng cười tiếng hét của chúng xua tan đi không khi cô quạnh nơi đây.
Mẹ Hoa hỏi Thư Tình về cuộc sống mấy năm qua của cô, hỏi cô ở nhà bố mẹ ruột thế nào.
Thư Tình trả lời qua loa, vì đối với cô, việc được bố mẹ ruột tìm về chẳng phải là ký ức vui vẻ gì, chỉ nói cô vẫn đang sống rất tốt.
Để chuyển đề tài, Thư Tình hỏi mẹ Hoa về việc xây mới cô nhi viện, trong lòng có chút hổ thẹn. “Con thua kém các bạn quá.”
Mẹ Hoa cười xòa: “Đâu có đứa nào đâu. Các con đi, mẹ chỉ mong các con sống tốt. Còn tiền bạc đóng góp cho cô nhi viện thì làm khó các con quá rồi.”
“Cái này là của Thẩm thị tài trợ, năm đó người về đây là ai ấy nhỉ…” Mẹ Hoa đang nói thì gõ gõ đầu, tuổi già rồi, trí nhớ cũng không tốt.
“Đây nè mẹ.” Một bé trai chỉ vào tấm ảnh đang được dán trên bảng tin. Hình này được cắt từ báo giấy, tuy chất lượng ảnh không được rõ nét song Thư Tình vẫn nhận ra là ai.
“À… đúng rồi...là Thẩm Thiều Đình…”
“Thẩm Thiều Đình?” Lại một lần nữa nghe nhắc đến cái tên này, Thư Tình run lên.
Mẹ Hoa gật đầu. “Năm đó Thẩm Thiều Đình có về đây một lần. Sau khi cậu ấy đi thì cô nhi viện được cho tiền để xây mới.”
Thư Tình ‘ừ’ một tiếng, thầm nghĩ Thẩm thị năm nào cũng có hoạt động từ thiện ở huyện Hòa, cũng không lạ. Chỉ hơi kỳ lạ việc Thẩm Thiều Đình chịu khó đặt chân tới nơi xa xôi này thôi. Còn những năm trước đây, bọn họ có thể tới tỉnh Lâm cũng đã là nhiệt tình lắm rồi.
Mẹ Hoa hiểu thắc mắc của cô, lắc đầu. “Mẹ cũng không biết nữa. Thẩm Thiều Đình tới gặp giám đốc, hình như là muốn gặp người nào đó ấy.”
Lời mẹ Hoa cũng không chắc chắn, Thư Tình nghe xong cũng chẳng để trong lòng, tiếp tục dẫn mẹ Hoa đi dạo.
…
Jade vừa về nhà đã thấy trong nhà đón một vị khách không mời, đang tiếp anh ta là chồng của cô.
Lăng Triệt thấy Jade, đã tức giận thay đương sự. “Sao em dám…”
Thẩm Thiều Đình giữ tay Lăng Triệt lại, bình tĩnh hỏi Jade. “Cô ấy đã chuyển tới đâu?”
Jade nhún vai: “Tôi không biết. Không phải trước đó tôi đã nói với anh xin nghỉ để đi du lịch. Sao tôi biết được chuyện ở đây.”
Jade đúng là đã đi lượn thêm mấy vòng du lịch, tránh để Thẩm Thiều Đình nghi ngờ.
Thẩm Thiều Đình nhếch môi. “Jade, tìm lý do nào khác bớt gượng gạo hơn đi.”
Jade không quan tâm, cô kéo vali lên lầu. “Tin hay không là tùy các anh. Tôi mệt rồi, muốn vào phòng nghỉ một lúc.”
Lăng Triệt thường xuyên bị chọc tức bởi thái độ không coi ai ra gì này của Jade, anh ta nghiến răng. “Cậu xem thế có tức chết tôi không? Có về sống chung một nhà mới biết.”
Thẩm Thiều Đình rót một ly rượu, giọng khản đặc. “Vẫn còn được sống chung một nhà là tốt rồi.”
Hắn hối hận khi ngày đó không kiên quyết giữ Thư Tình lại, mặc kệ việc cô ghét hắn, căm thù hắn. Chỉ cần nhìn thấy cô là đủ rồi.
Thẩm Thiều Đình không muốn Lăng Triệt thấy một mặt yếu đuối của mình, kìm nén nó đến mệt mỏi.
Lăng Triệt vỗ vai bạn an ủi, một ý nghĩ điên rồ cũng lóe lên. “Đợi lúc cô ấy ngủ tớ sẽ lẻn vào ăn cắp hộ chiếu của Jade xem cô ấy vừa đi đâu.”
Thẩm Thiều Đình bị Lăng Triệt chọc cười, dù hắn đang rất sốt ruột việc tìm Thư Tình thật nhưng cũng không quá đáng tới mức phá hỏng nhân duyên tốt của bạn bè.”
…
Thẩm Thiều Đình về nhà, thấy một thùng đồ vẫn đang để trong thư phòng của hắn.
Thư Tình đi, chỗ làm việc của cô vẫn để trống, đã quá một tuần, người ở phòng nhân sự đã tới tìm gặp hắn, Thẩm Thiều Đình đành phải thu dọn đồ đạc của cô, nhường chỗ cho nhân viên mới.
Thẩm Thiều Đình không muốn nhìn vật nhớ người, song hắn vẫn mở nó ra, cầm bức ảnh chụp chung giữa Thư Tình và Alice đặt trên bàn làm việc của mình, còn những giấy tờ còn lại thì đặt vào một góc.
Một xấp tài liệu rớt ra khi Thẩm Thiều Đình lơ đãng, hắn cầm nó lên, đọc lướt qua, là bản thảo tác phẩm mới của cô.
Thẩm Thiều Đình không có thói quen đọc tiểu thuyết, song vì liên quan đến Thư Tình, hắn ngồi xuống nghiền ngẫm từng dòng một.
Mất hơn một tiếng đọc đến gần hết mới phát hiện bản thảo này còn đang dang dở.
Thẩm Thiều Đình: “?”
Thật bực bội, việc Thư Tình bốc hơi khỏi cuộc sống của hắn đã khiến hắn buồn bực, đến những thứ cô để lại cũng sứt sẹo thế này.
Trong lúc rảnh rỗi, Thẩm Thiều Đình dựa theo nội dung tiểu thuyết để mà tìm kiếm, kết quả lại cho ra một cái tên hoàn toàn mới. ‘Thi Vân’
Thẩm Thiều Đình không biết, đây là bút danh vẫn thường dùng để viết truyện trên mạng của Thư Tình.