Trời về đêm gần sáng, mưa lớn, hệ thống điện của toàn bộ kho hàng đã bị mất, việc tìm kiếm tương đối khó khăn.
Lục Hòa, thân tín của Thẩm Thiều Đình khuyên hắn.
“Thẩm tổng, cứ tìm kiếm thế này không phải là cách tốt. Anh vào nghỉ một lúc đi. Đợi lúc nào sự cố điện được khắc phục thì tiếp tục.”
“Không cần.” Thẩm Thiều Đình gạt lời Lục Hòa, tiếp tục đi về phía trước. Trong tình huống mà tình hình sống chết của Tịnh Kỳ còn không rõ, sao hắn có thể trông đợi vào người khác được.
Mười mấy năm trước, khi chưa đủ năng lực hắn đã giao phó số phận mình cho người khác quyết định? Hắn đã để lạc mất có một lần rồi.
“Tiếp tục chỉ đạo mọi người mở rộng bán kính ra đi.” Đêm nay có xới tung mảnh đất này, hắn cũng phải tìm cho được Tịnh Kỳ.
Lục Hòa nghe lệnh rời đi, còn Thẩm Thiều Đình tiếp tục bước qua những thùng hàng đổ nát, rọi đèn về phía trước.
“Tịnh Kỳ!” Thẩm Thiều Đình gọi lớn, song tiếng mưa đập vào mái tôn át đi thanh âm của hắn, khiến đường truyền của nó cũng bị gián đoạn.
Trong đống hàng, Tịnh Kỳ lại một lần nữa tỉnh lại, cô thở một tiếng khó nhọc rồi cố gắng đẩy những thứ mắc cứng trên người mình ra.
Nhưng đến sức thở còn không có thì sao có thể làm được mấy việc này, ngón tay của Tịnh Kỳ chỉ có thể cựa quậy được một lúc rồi lại trở về vị trí cũ.
“Tịnh Kỳ...”
Thẩm Thiều Đình tiếp tục qua một ngóc ngách khác, hắn đưa đèn rọi một vòng vào nhà kho, nhìn thấy giữa những thùng hàng xếp ngay ngắn là một đống đổ nát, linh tính phía dưới có thể là Tịnh Kỳ, hắn lập tức chạy tới lật nó lên.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là một cánh tay đầy những vết máu chưa khô, tim hắn như bị bóp nghẹt lại.
“Anh tới rồi…” Thẩm Thiều Đình ôm cô dậy, cảm nhận được chút hơi thở mong manh trên người, trong lòng thầm cảm ơn vì Tịnh Kỳ đã kiên cường, cũng cảm ơn khi ông trời đã không đùa cợt hắn một lần nữa.
Cho dù bây giờ hắn vẫn chẳng khác gì mười mấy năm trước, vẫn là một kẻ hết sức vô dụng.
Thẩm Thiều Đình cõng Tịnh Kỳ lên người.
“Gắng lên, anh đưa em đến bệnh viện.”
‘Gắng lên, anh đưa em đến bệnh viện.’ Cảnh trong mơ đưa Tịnh Kỳ về một nơi rừng núi hoang vu, giữa đêm tối mịt mù, cũng có một thanh âm tương tự như thế này cỗ vũ bên tai cô, khiến cô kiên cường mà chiến đấu.
Nhưng đó là ở đâu? Là ai? Tại sao cảnh trong mơ với hiện thực lại hoà làm một, có phải là cô sắp chết nên ý thức cũng trở nên mơ hồ phải không?
Tịnh Kỳ đem nỗi hoang mang này chìm vào cơn hôn mê, không thể tìm được câu giải đáp.
…
Thẩm Thiều Đình đứng đợi ngoài cửa phòng bệnh của Tịnh Kỳ, chưa bao giờ, một tiếng chờ đợi đối với hắn lại lâu đến thế.
“Tình hình đã ổn.” Lăng Triệt đi ra từ phòng cấp cứu. Nói tình hình cho Thẩm Thiều Đình nghe. “Bị gãy hai xương sườn và rạn xương cánh tay. Chỉ cần bất động một thời gian là sẽ bình thường lại.”
Thế nhưng mặc dù nói ra một chữ ‘ổn’, khuôn mặt của Lăng Triệt vẫn rất khá nghiêm trọng. “Theo như kết quả xét nghiệm thì phát hiện một chất độc với hàm lượng khá cao trong máu của cô ấy. Là một dạng ma túy gây ảo giác sâu, mê muội...”
Nói đến đây thì Lăng Triệt ngừng lại, anh ta nhìn bàn tay đã siết chặt tới mức nổi gân xanh của Thẩm Thiều Đình, không dám tiếp tục nói về thực tế xấu xa cho hắn nghe.
Mà có lẽ không cần anh ta nói, Thẩm Thiều Đình cũng hiểu.
Lăng Triệt chỉ an ủi một câu. “Tình hình cô ấy đã ổn rồi. Cậu vẫn đến kịp.”
Nếu Thẩm Thiều Đình không đến kịp và Tịnh Kỳ thật sự xảy ra chuyện, Lăng Triệt không biết hắn sẽ phát điên tới mức nào nữa. Khi mà khó khăn lắm Thẩm Thiều Đình mới trở lại giống như người bình thường.
“Cảm ơn.” Cơ mặt của Thẩm Thiều Đình vẫn chưa hề được thả lòng, đôi mắt hắn lướt qua Thư Tình còn nằm hôn mê ở trong phòng bệnh, sau đó dứt khoát bước đi.
Hắn phải cắt đứt ung nhọt Thư Di thì mới còn mặt mũi tới gặp cô được.
Thẩm Thiều Đình cầm điện thoại gọi cho Lục Hòa.
“Cô ta ở đâu?”
…
Mấy tiếng sau.
Trong trong một căn phòng tối, ẩm ướt, Thư Di nửa tỉnh nửa mê nhìn thứ ảo giác đang hiện ra trước mặt, không chỉ là một mà rất nhiều ảo giác về người tình trong mộng của cô ta, Thư Di cười to, miệng lặp đi lặp lại hai chữ ‘tới đây’.
Tia sáng le lói qua nóc nhà bị dột chiếu thẳng vào khuôn mặt đã vã đầy mồ hôi của cô ta, Thư Di bây giờ đang trải nghiệm lại những gì mà cô ta từng nói cho Tịnh Kỳ nghe.
Thẩm Thiều Đình bị chướng tai bởi những âm thanh tục tĩu bên trong phòng, hắn ném điếu thuốc đang hút dở xuống sàn, nói với Lục Hòa.
“Xong chuyện thì bảo cô ta cuốn gói khỏi thành phố Hà cho tôi. Nếu còn xuất hiện, thì không phải chỉ là đòn cảnh cáo như bây giờ đâu!”
...
Thẩm Thiều Đình trở không trở lại bệnh viện ngay, hắn trở về căn hộ mà hai mẹ con Tịnh Kỳ sống, đêm qua hắn giao Alice cho thư ký của mình trông coi. Con bé đợi cả đêm không thấy mẹ, chắc đã khóc hết nước mắt.
Đúng như Thẩm Thiều Đình dự đoán, khi hắn vừa vào cửa đã bắt gặp khuôn mặt đầy nước mắt của Alice.
“Chú Thẩm, mẹ cháu đâu?”
“Thẩm tổng, tôi xin lỗi.” Jade đứng phía sau cười gượng. “Tôi không biết làm cách nào để dỗ con bé cả.”
“Không sao.” Thẩm Thiều Đình hiếm khi xuống giọng như vậy với Jade, dù sao thì nửa đêm hắn gọi một cô gái chưa chồng chưa con tới đây trông Alice, cũng là làm khó cho cô rồi.
“Giờ cô về đi.”
“À. Lùi hết mấy lịch hẹn vào hôm sau cho tôi.”
“Nhưng…” Jade muốn nói gì đó song lại bắt gặp khuôn mặt trìu mến của Thẩm Thiều Đình nhìn Alice, đành phải nuốt ấm ức của mình xuống.
Được rồi, đối với boss lớn nhà cô thì bây giờ việc theo đuổi phụ nữ mới là quan trọng nhất, kể cả việc nuôi con riêng của người ta cũng không sao. Sau hôm nay, Jade như được mở mang thêm định nghĩa về Thẩm Thiều Đình, cảm thấy công việc làm thêm ngoài giờ này cũng khá thú vị.
Sau khi Jade rời đi, Thẩm Thiều Đình nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, hắn không nói chuyện Tịnh Kỳ đang nằm viện cho Alice, chỉ nói dối là Tịnh Kỳ phải đi công tác.
Alice nghe xong thì mặt xịu xuống, Thẩm Thiều Đình không biết làm cách nào để con bé vui, liền hỏi nó có muốn đi đâu không.
Alice gật đầu, rồi một lúc sau lại lắc đầu, làm Thẩm Thiều Đình chưng hửng.
“Tối nay cháu còn có lớp học vẽ.”
Thẩm Thiều Đình: “...”
Hắn nhớ không lầm thì hôm qua con bé nói mình đi học đàn, hôm nay lại đi học vẽ. Rốt cuộc là Tịnh Kỳ muốn làm gì với con bé, định biến nó thành tài nhân tinh thông tất cả mấy món cầm kỳ thi họa.
Thẩm Thiều Đình thấy đau lòng thay Alice, nhưng hắn tự biết mình không có tư cách lên tiếng, chỉ có thể dẫn con bé tới lớp học.
…
Sau khi đưa Alice tới lớp, Thẩm Thiều Đình trở lại bệnh viện. Tịnh Kỳ vẫn chưa tỉnh, hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô.
Một bên tay Tịnh Kỳ còn găm dịch truyền, hắn muốn nắm tay cô cũng không được, chỉ có thể cứng nhắc ngồi đó mà nhìn cô, nhìn Tịnh Kỳ trong bộ dạng này, hắn lại nhớ về chuyện của mấy năm trước, khi cô giật nó ra và lao tới đánh mắng hắn là đồ súc sinh.
Mắng không sai chút nào. Thẩm Thiều Đình thở dài, hắn quả thật là một tên súc sinh nhưng vẫn chưa chịu siêu thoát, vẫn còn muốn bám dính lấy cô, thậm chí nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của…
Hành động của cơ thể còn nhanh hơn những gì mà não bộ suy nghĩ, hắn đã cầm lòng không đặng mà hôn lên môi của Tịnh Kỳ.
Hai đôi môi vừa mới chỉ chạm nhau một giây, Thẩm Thiều Đình liền như chạm phải bỏng mà vội rút ra, nếu để Tịnh Kỳ phát hiện, thì cửa đi vốn đã chật hẹp của hắn sẽ đóng chặt hoàn toàn.