Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 18: Chương 18: Tự làm tự chịu




“Cho tôi vào! Tôi muốn gặp anh Thẩm.”

“Thẩm Thiều Đình!”

Trước cổng của biệt thự Nam Sơn, Thư Di chẳng còn quan tâm tới hình tượng mà cô ta xây dựng bao lâu nay, cứ đứng gào thét như một con ngốc.

Lê gia sụp đổ, những người từng gọi nhau là chị em bạn bè với cô ta đều tìm cách xa lánh Thư Di, trong một đêm từ thiên kim tiểu thư trở thành một kẻ thân cô thế cô, cô ta chỉ biết tìm đến Thẩm Thiều Đình nương tựa.

Thậm chí nếu có thể, cầu xin hắn giúp cô ta, giúp vực Lê gia dậy.

Trong khi Thư Di đứng ở ngoài cổng huyễn hoặc thì Lý Lạc đứng ở trong nhìn cô ta mà cười khẩy. Giờ này mà còn đến tìm Thẩm Thiều Đình, đúng là ảo tưởng!

Thấy Thư Di vẫn còn cố chấp đứng đó, Lý Lạc liền gọi bảo vệ đuổi cô ta đi.

Thư Di bị hai tên bảo vệ xách lên và đuổi ra xa, đối xử với cô ta giống như một thứ âm binh tà khí nào đó vậy.

“Còn tưởng mình vẫn còn là thiên kim tiểu thư của Lê gia à.” Lý Lạc hừ một tiếng. Kết cục này đáng lẽ ra phải đến với nhà họ Lê sớm hơn chứ không phải là bây giờ.

Thư Di chỉ còn biết ngồi đó khóc lóc, cho đến khi xe của Thẩm Thiều Đình đỗ ở trước mặt cô ta.

Thẩm Thiều Đình xuống xe, thân hình cao lớn trong bộ tây trang phẳng phiu của hắn càng làm đối lập lên hình ảnh Thư Di luộm thuộm nhếch nhác. Cô ta thấy hắn, liền giống như người chết đuối bắt được cọc.

“Anh Thẩm.” Thư Di nhào vào ôm Thẩm Thiều Đình, giọng nức nở. “Anh phải lấy lại công bằng cho em.”

Thẩm Thiều Đình nhìn cô gái trong lòng mà ánh mắt lạnh băng không một cảm xúc, khi sân khấu hạ màn, hắn cũng không cần phải diễn bộ mặt dịu dàng giả dối nữa.

Hai tay Thẩm Thiều Đình hơi dùng sức, Thư Di liền bị đẩy ngã xuống mặt đường.

“Lê tiểu thư, xin cô tự trọng.”

“Anh Thẩm...” Thư Di sửng sốt, cô ta không thể tin được người vừa đẩy cô ta là Thẩm Thiều Đình, người từ trước tới nay luôn ôn nhu với cô ta.

Thẩm Thiều Đình không muốn nhiều lời với Thư Di, hắn nói ngắn gọn: “Tôi nghĩ cô phải hiểu từ khi Thẩm thị thu mua tập đoàn nhà cô rồi chứ.”

Tất cả biến cố đến với Lê gia, đều là một tay Thẩm Thiều Đình hắn đạo diễn cả.

“Không!” Thư Di hét lên, bịt chặt lấy hai tai mình lại. “Thẩm Thiều Đình, anh lừa em đúng không?”

“Cô nghĩ tôi là trẻ con để chơi trò lừa lọc với cô à?” Thẩm Thiều Đình bắt đầu mất kiên nhẫn, song chứng kiến sự ngu ngốc của Thư Di, liền phải nói thêm vài lời. “Chuyện liên hôn giữa hai nhà Lê Thẩm chỉ là cái cớ để tôi tiếp cận nhà họ Lê mà thôi. Còn tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô cả!”

“Thư Di, tôi chỉ xuống tay với Lê Cảnh và Lê Minh là đã quá nhân nhượng rồi. Còn cô, nếu còn không cút đi, đừng trách tôi độc ác!”

Nói rồi, Thẩm Thiều Đình lạnh lùng quay lưng đi.

...

Với những tội ác chồng chất mà Lê Cảnh đã gây ra, phán quyết cuối cùng của tòa án là tử hình, trước ngày ông ta phải thi hành án, Thẩm Thiều Đình đã đến gặp ông ta.

“Thẩm Thiều Đình!”

Lê Cảnh giật người ra khỏi quản giáo, muốn lao tới đánh Thẩm Thiều Đình, sau tất cả mọi chuyện, hắn còn dám tới đây gặp ông ta.

Từ một kẻ quen ăn sung mặc sướng, nên mới chỉ có mấy ngày trong tù đã biến Lê Cảnh thân tàn ma dại. Ông ta gầy còm, hai mắt thâm quầng, hai bên má hõm sâu, chẳng còn đâu phong thái của một kẻ quyền lực bệ vệ của trước đây nữa.

“Nếu mày đến để khoe khoang chiến tích của mày thì thất vọng rồi. Tao không quan tâm đâu.” Lê Cảnh gằn từng tiếng, quyết không để Thẩm Thiều Đình đắc ý.

Từ khi nghe phán quyết của tòa án, ông ta đã bất cần với cuộc đời này rồi.

“Tôi cũng không phải đến để nói mấy điều vô nghĩa đó.” Thẩm Thiều Đình cười nhạt. “Với một kẻ như ông, chỉ cái chết thì quá đơn giản với ông rồi.”

Nhìn tia nguy hiểm xuất hiện trong nụ cười của Thẩm Thiều Đình, Lê Cảnh cảm giác nguy cơ, nhớ tới những lần hai người từng gặp mặt trước đây, ông ta thừa biết Thẩm Thiều Đình không phải là người dễ chơi.

Tuy vậy, ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra trấn tĩnh: “Mày nói gì, tao không hiểu.”

“Tôi đã xin giảm án xuống cho ông.” Thẩm Thiều Đình nhếch môi, không vòng vo nhiều lời. “Lê Cảnh, từ đây đến cuối đời còn lại, ông phải sống để mà trả giá cho tội ác của mình.”

Tất nhiên, khi nhúng tay vào chuyện này, Thẩm Thiều Đình đã chuẩn bị hết thảy, những ngày tháng trong tù của ông ta không phải là những ngày an hưởng tuổi già, mà phải là những ngày sống không bằng chết.

“Mày...đúng là độc ác… Tao thừa nhận, tao chơi không lại...”

Trước tử cục đã bày bố sẵn cho ông ta, Lê Cảnh biết mình trốn không thoát, chỉ có điều trước khi chấp nhận số phận, ông ta cũng muốn biết rốt cuộc mình đã động chạm gì tới Thẩm gia để bọn họ phải trả thù ông ta và Lê gia tới nước này.

“Nguyễn Công Chính, chắc ông còn nhớ người đàn ông này chứ?”

“Nguyễn Công Chính?” Lê Cảnh lẩm bẩm cái tên này, trong cuộc đời đã gây quá nhiều tội ác của mình, ông ta không thể nhớ mình đã hại bao nhiêu người nữa.

Mãi cho đến một lúc lâu, Lê Cảnh mới nhớ ra.

Cách đây mười mấy năm, công ty thực phẩm của Nguyễn Công Chính tuy chỉ là tay mới tiến vào thị trường nhưng lại có doanh thu vượt bậc. Thậm chí còn vươn lên chiếm lấy thị phần mảng đồ ăn nhanh ở thành phố Nam. Khi ấy Lê Cảnh còn là giám đốc công ty thực phẩm trực thuộc Lê thị. Việc kinh doanh bết bát, ông ta bị Lê Minh khiển trách không biết bao nhiêu lần. Vì đỏ mắt trước việc ăn nên làm ra của Nguyễn Công Chính, ông ta đã thuê người lén lút đầu độc con trai nhỏ của người này, còn đứa lớn, thì bắt cóc diệt khẩu. Dưới hành động tàn ác đến tận cùng của Lê Cảnh, một nhà bốn người Nguyễn Công Chính cứ thể bị xóa sổ.

“Cậu...cậu là…” Lê Cảnh nhìn người đàn ông trước mặt, một khả năng khó có thể tin nổi hiện lên trong đầu ông ta.

Song Thẩm Thiều Đình không trả lời, hắn cứ để cho ông ta sống trong nỗi hoang mang như vậy đến cuối đời. Không chỉ là những hành hạ về thể xác, những tra tấn về tinh thần sẽ phải khiến Lê Cảnh thấm thía với những tội ác mà ông ta đã gây ra.



Rời khỏi trại giam, Thẩm Thiều Đình ngửa đầu nhìn lên trời, cuối cùng hắn cũng đã trả được món nợ máu với Lê Cảnh.

Thế nhưng, cảm giác của chiến thắng lại không thể khiến hắn vui lên chút nào được. Bởi đánh đổi với chiến thắng này, hắn đã để mất đi người mà hắn yêu thương. Thực ra không chỉ kẻ thua cuộc là Lê Cảnh phải sống một đời dằn vặt, chính hắn cũng sẽ phải sống để gặm nhấm nỗi hối hận đã để lạc mất Thư Tình.

Chiếc xe lái về một phương hướng vô định nào đó mà Thẩm Thiều Đình không quan tâm, đến khi phía trước có tiếng loảng xoảng của âm thanh va chạm, hắn mới sực tỉnh.

Xe của hắn va phải xe của một người bán hàng rong bên vệ đường.

“Cậu đi đứng như thế à!” Người bán hàng thấy nhãn hiệu sang trọng của chiếc xe, biết là người có tiền liền bắt đầu mở miệng ăn vạ.

Vì phiền phức này là mình gây ra, Thẩm Thiều Đình không thể không xuống xe giải quyết.

Thấy hắn vừa bước xuống, thanh âm người bán hàng bỗng im bặt, ý định mở miệng nói thêm vài câu bắt đền cũng thôi ngay.

“Thẩm tổng...” Nếu người đụng ông ta là Thẩm Thiều Đình thì dù anh ta có sai ông ta cũng phải tự động biến thành đúng. Chứ vì được vài đồng đền bù mà đắc tội với người đàn ông quyền lực này, ông ta cũng chưa điên.

Trong lúc người bán hàng gọi một tiếng Thẩm tổng thì Thẩm Thiều Đình cũng nhận ra ông ta, hắn ngồi xuống, ngờ ngợ hỏi một câu.

“Quản lý Trương?”

Một quản lý nhỏ nhoi từng quản lý một cửa hàng trong chuỗi cửa hàng của Thẩm thị, sở dĩ Thẩm Thiều Đình có thể nhớ ông ta không phải vì năng lực của người đàn ông này mà là vì ông ta từng có quan hệ với Thư Tình.

Nhắc đến mối quan hệ này, cũng phải nói đến chuyện cũ của hơn bốn năm trước.

Khi ấy, Thẩm Thiều Đình mới lên tiếp quản Thẩm thị. Trong một lần đi khảo sát chuyện kinh doanh, hắn từng ghé vào nhà hàng của Trương quản lý dùng bữa.

Hôm đó, Thư Tình là nhân viên được phân phục vụ bàn ăn của hắn, với lời nói nhỏ nhẹ cùng động tác khéo léo, hắn rất hài lòng với người phục vụ này, cộng thêm việc cô có vẻ ngoài rất nổi bật, hắn có ấn tượng khá sâu sắc.

Một kẻ tự nhận sống nghiêm túc đứng đắn hơn hai mươi năm như Thẩm Thiều Đình hắn, ấy vậy mà lại bị thu hút bởi một cô gái ngay lần gặp đầu tiên. Sau bữa ăn hôm đó, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến, lại một lần nữa cố ý chọn nhà hàng này làm nơi nghỉ chân.

Lại không ngờ, lần thứ hai gặp lại cô gái xinh đẹp kia ở bãi đỗ xe, hắn được chứng kiến một hình ảnh cực phẩm khó gặp được trong đời. Cô gái xinh đẹp với thanh âm mê hoặc lòng người ấy lả lơi ngã vào người tên quản lý dầu mỡ. Hình ảnh thật ân ái cũng thật nhức mắt.

Đáng lẽ ra mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, hắn sẽ tự mình bóp chết đoạn ấn tượng ngu ngốc này, nếu không phải vì đi chậm một bước, hắn nghe hết đoạn đối thoại ghê tởm giữa hai người.

“Gọi anh một tiếng daddy đi.” Người đàn ông đưa khuôn mặt ngấn mỡ vùi vào cổ cô gái xinh đẹp, cô không những không né tránh, ngược lại còn ỡm ờ nói với ông ta.

“Gọi một tiếng daddy để con gái anh nó cạo đầu em à. Em còn muốn đi học nha!”

“Thế sao em còn ngồi đây với anh.”

“Chuyện nó ghét là chuyện của nó còn em thích là chuyện của em...”

Thật đê tiện! Thẩm Thiều Đình siết chặt từng ngón tay, muốn xóa ngay cái hình ảnh mà hắn vừa chứng kiến ra khỏi đầu.

Đáng tiếc, nó ấn tượng quá mạnh, hắn không thể quên được. Đến khi Thư Tình được Lê gia nhận về, nó còn rõ mồn một trong đầu hắn.



Nhớ lại chuyện cũ, mặc dù Thẩm Thiều Đình chưa từng quên một chi tiết nào song sự phẫn nộ cũng không còn mãnh liệt như trước. Hắn nghĩ Hàn Đông nói đúng, một cô gái mới ra khỏi vùng quê nghèo khó như Thư Tình, sao tránh được những cám dỗ nơi đô thị phồn hoa.

“Sao ông lại quen Thư Tình?” Thẩm Thiều Đình hỏi Trương quản lý. Bây giờ sự nghèo khó khiến ông ta trông khắc khổ và già nua, chẳng còn đâu hình ảnh ăn chơi hưởng lạc ngày trước.

“Thư Tình?”

Nghe nhắc đến cái tên này, gương mặt của Trương quản lý bỗng trở nên méo nó, nỗi căm hận cũng hiện rõ trong đôi mắt đục ngầu của ông ta.

“Thư Tình.” Trương quản lý cười lên một tiếng. “Cô ta là ai, tôi không biết.”

Thái độ kỳ lạ của ông ta khiến Thẩm Thiều Đình chú ý, làm hắn càng tò mò hơn nữa về mối quan hệ năm xưa của hai người.

“Ông có nói không!”

Thẩm Thiều Đình chỉ mới nâng cao thanh âm, Trương quản lý đã sợ vỡ mật đành nói hết sự thật với hắn.

“Tôi nói...tôi nói…”

“Đó là một câu chuyện rất đau thương...”

Vì nó là một quá khứ không vui Trương quản lý kể chữ được chữ mất, song tự cho là thông minh như Thẩm Thiều Đình, hắn đương nhiên hiểu hết câu chuyện.

Hóa ra năm xưa, vì cậy mình là quản lý, ông ta đã lạm dụng rất nhiều nhân viên trong cửa hàng. Những người là nạn nhân của Trương quản lý này, vì sợ mất thanh danh, sợ bị chê cười, chỉ có thể cam chịu. Thư Tình là người đẹp nhất trong số đám nhân viên, đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ qua.

Nhưng trái ngược với những người khác tỏ ra sợ sệt mỗi khi ông ta tới gần, Thư Tình lại rất bình tĩnh, cô như gần như xa trêu đùa ông ta, cho ông ta chút lợi ích nhưng tuyệt đối không chịu lên giường.

Cho đến những ngày sau, khi mấy việc làm xấu xa của ông ta bị phơi bày, Trương quản lý mới biết đó đều là màn kịch để ông ta lộ ra nhược điểm bị cô nắm thóp mà thôi.

Sau chuyện đó, ông ta thân bại danh liệt, táng gia bại sản, vì chuyện đền bù cho nạn nhân cùng chạy tội mới sa cơ lỡ vận tới bước đường này.

Ha, đúng là một câu chuyện đau thương!

Thẩm Thiều Đình không biết hắn đã lên xe và lái khỏi nơi đó như thế nào, chỉ biết khi sự thật được vén màn, những gì mà hắn từng nghĩ về Thư Tình đều chỉ là hiểu lầm, cảm giác như cả thế giới đều đang cười to chế nhạo hắn.

Hắn tự cho mình là thánh nhân còn tất cả những kẻ họ Lê đều là rác rưởi. Là chính hắn đã tự làm vấy bẩn tín ngưỡng của riêng mình. Không thể trách ông trời, cũng không thể trách ai cả.

Thẩm Thiều Đình gục đầu trước ghế lái, khung cảnh ở trước mắt tối đi.

‘Rầm’ một tiếng, xe của hắn lao vào lan can bên đường, sức mạnh của cú va chạm làm những thanh rào chắn đứt ngang, xe rớt xuống vực sâu trên đường, bốc cháy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.