Hạ Đông Minh ở Bắc Kinh chẳng qua mới được khoảng một tháng, nhưng lại có rất nhiều bữa tiệc xã giao, gần như mỗi ngày đều phải tham gia vào những hoạt động như vậy, cộng thêm mối quan hệ của cậu anh cho nên có rất nhiều người muốn tiếp cận, ngược lại khiến Hạ Đông Minh có chút không đón tiếp hết được, những người tặng quà cũng chẳng thiếu có điều nói trắng ra là người như anh cái gì cũng có, thứ gì mà chưa từng thấy qua, những món đồ được mang đến có rất ít thứ khiến anh được mở mang tầm mắt.
Thứ có thể khiến anh được mở mang tầm mắt, ngược lại có một người. Có thể khiến Hạ Đông Minh phải nói như thế一一 vậy thì hẳn là phải rất đẹp rồi.
Lúc này còn đang ngoan ngoãn nằm trên giường của anh đấy.
Hạ Đông Minh mỉm cười.
Ham muốn sắc thực vốn là lẽ thường tình của con người, thứ được dâng tận miệng nào có thể bỏ qua.
Lục Ninh trông thấy Hạ tiên sinh đi vào, sau đó là cởi áo khoác ngoài ra, tiếp theo lại nghe thấy tiếng người kia hỏi cậu: “Đợi lâu lắm rồi đúng không?”
Lục Ninh vội vàng lắc đầu. Từ góc độ này của cậu nhìn qua chỗ Hạ tiên sinh bởi vì ngược sáng cho nên khuôn mặt của người này cũng trở nên sáng loá tựa như viên ngọc.
“Hạ tiên sinh, ngài nói nếu như có chuyện gì có thể tới tìm ngài giúp đỡ一一”
Cậu cắn vào môi dưới, thấp thỏm đứng dậy, trông chẳng khác nào chú thỏ trắng đang nhảy nhót tung tăng lại rơi vào hang sói, đôi mắt đẹp hoảng loạn nói năng cũng hơi lộn xộn.
Trong đôi mắt Hạ Đông Minh lại chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài của chàng trai giấu trong chiếc quần bò, cùng với chút da thịt trắng mềm lộ ra bên ngoài, ánh mắt anh trở nên nặng nề còn tiến về phía trước hai bước, Hạ tiên sinh cao to hơn so với Lục Ninh, một đường đi đến như vậy cũng mang theo một bầu không khí áp bức bao quanh lấy cậu, khiến chú thỏ trắng không kiềm được phải lùi về phía sau.
“Sợ cái gì?”
“Chẳng lẽ tôi lại ăn cậu hay sao?”
Trái tim Lục Ninh đập thình thịch, người đàn ông này thật sự quá xấu xa rồi.
Hạ Đông Minh ép người vào góc tường, anh cúi đầu xuống cùng Lục Ninh nhìn vào mắt nhau, chóp mũi kề sát với chóp mũi, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Muốn tôi giúp thì phải có điều kiện.”. Truyện Nữ Phụ
“Cậu biết điều kiện đó là gì mà.”
Vì vậy vào lần thứ hai gặp mặt của Lục Ninh và Hạ tiên sinh, cậu đã bò lên giường của anh rồi.
Đó là lần đầu tiên của Lục Ninh, cậu có chút sợ hãi, trong đầu óc hỗn độn cũng cực kỳ hối hận, nếu như biết cuối cùng bản thân lại rơi vào tình huống thế này còn không bằng lúc trước chịu theo lãnh đạo nữ kia, chí ít đó cũng là phụ nữ, cậu đến cùng là giãy dụa vì điều gì. Bây giờ cậu đã có thể tưởng tượng ra, nếu để Đàm Dũng biết được chuyện này sẽ nói ra những lời hạ lưu gì rồi.
Lục Ninh thật ra vẫn còn quá ngây thơ.
Trong cái giới này, không có ai ngay từ đầu là người thấp hèn, phải đi đến bước đường này đều là bị ép buộc, giống như Lục Ninh vậy.
Một phút trước còn đang nói những lời chính nghĩa từ chối quy tắc trò chơi, nhưng thời gian chẳng qua được bao lâu đã phải hoàn toàn thỏa hiệp, xoay đúng một vòng đến cuối cùng vẫn phải đi cùng một con đường như thế.
Có một câu Đàm Dũng ngược lại đã nói rất đúng, với vẻ ngoài này của Lục Ninh thì sớm muộn gì, dù cậu có không chịu cũng sẽ bị buộc phải bước vào con đường này, bởi có rất nhiều sài lang hổ báo đều đang nhắm vào cậu.
Đàm Dũng cảm thấy mình làm vậy là vì muốn tốt cho Lục Ninh.
Nhưng cậu lại cảm thấy bị sỉ nhục.
Nếu Lục Ninh không ra tay đánh người, có lẽ sẽ không bị đóng băng cũng không rơi vào tay Hạ Đông Minh, nhưng ai dám bảo đảm được lần sau cậu sẽ không gặp phải ai khác. Ngày hôm nay cậu bị một Đàm Dũng nhỏ nhoi bức tới phải đi đến bước đường cùng, nhưng trong cái giới này chẳng lẽ lại còn thiếu người nhiều thủ đoạn hơn gấp trăm lần so với Đàm Dũng hay sao?
Ở đây giống như một thùng thuốc nhuộm rất lớn, ai bước vào rồi, nếu không có quan hệ vững chắc không có bối cảnh hùng hậu, có thể nguyên vẹn bước ra hay sao.