Hạ Đông Minh ngồi ở ghế sau ghét bỏ liếc nhìn Lục Ninh ướt như chuột lột, sau đó anh liền đẩy người qua bên cạnh một chút nhưng người này đã sốt đến mức đầu óc mơ hồ, đẩy cái nào là ngã cái đó, đầu còn đập cộp một tiếng vào kính xe ô tô, anh dừng lại một chút rồi tức giận duỗi tay ra kéo người lại gần, vừa mới đặt tay lên trán Lục Ninh đã cảm thấy nóng ran rồi. Một tiếng than thở khó mà nhận ra được vang lên, bèn ôm chặt người vào lòng còn lấy cả áo khoác của mình đắp lên người cậu nữa.
“Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Hạ Đông Minh đang hỏi lão Chương, ông biết ý anh là đang muốn hỏi đến cái người vừa rồi mới cười nhạo Lục Ninh, bèn cười một cái rồi nói: “Tiên sinh, lần trước cậu đi dùng bữa cùng Tổng giám đốc Vương, Vương Ngải đó, người phụ nữa kia cũng đi cùng.” Lão Chương lúc đó cũng đi theo Hạ Đông Minh, cho nên có ấn tượng với Trình Tuyết cũng không có gì là kỳ lạ.
Hạ kim chủ dường như đang lờ mờ nhớ ra có một người như thế, vì vậy cũng đồng thời nhớ tới mấy lời không hay Vương Ngải đã nói về Lục Ninh trước mặt anh.
“Người của Vương Ngải?”
Lão Chương vâng một tiếng.
Hạ Đông Minh nhíu mày lại, cười lạnh: “Vậy thì ngay cả Vương Ngải cũng xử lý đi. Chó nhà mình mà không biết dạy bảo, ra ngoài cắn người thì lại học chủ nhanh lắm.”
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Đông Minh nổi cơn lôi đình vì Lục Ninh như thế này, cho dù là chuyện của Trần Vận trước đây chính anh cũng cũng chưa từng tự ra mặt.
Lâm Tuyết Như nghe thấy thế liền hoảng sợ, Vương Ngải kia là người thế nào, tổng giám đốc của Đằng Hoa đó, nói là hô mưa gọi gió trong cái thành Tứ Cửu này cũng không quá đáng, nhưng vì một câu nói của Hạ tiên sinh sẽ xong đời hay sao, chị ấy bèn điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt của chính mình, sao cho có vẻ tao nhã một chút, không nên để trông giống một bà chị già chưa từng nhìn thấy sự đời.
“Ngoài ra cái tên kia…”
“Chú thử điều tra xem nó còn từng làm chuyện gì nữa.”
Lão Chương gật đầu tỏ ý đã biết.
“Cô là người đại diện của Lục Ninh?”
Lâm Tuyết Như gật đầu, nhưng nghĩ ra Hạ tiên sinh cũng không nhìn thấy nên lại vội vàng vâng một tiếng.
Hạ Đông Minh nhíu mày, thầm nghĩ bên người Lục Ninh đúng là toàn những người ngốc nghếch như cậu cả. Nếu chị Lâm mà biết được mình bị người khác nghĩ như vậy chắc là tức chết mất, tốt xấu gì thì chị ấy cũng là một người phụ nữ thông minh tháo vát cơ mà.
Đợi đến khi vào trong bệnh viện, người đã được đưa thẳng lên phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, cả một tầng trên sân thượng chỉ có một mình Lục Ninh là bệnh nhân, Lâm Tuyết Như âm thầm ngưỡng mộ trong lòng cái gọi là đặc quyền của giai cấp này.
Thế nhưng Hạ tiên sinh trái lại mang dáng vẻ đã quá quen thuộc với những điều đó, nếu như có một ngày người này phải đi xếp hàng đăng ký lấy số khám bệnh, e rằng có khi cũng chẳng biết rõ quy trình xếp hàng là như thế nào đâu.
Người có tiền ấy mà, quả nhiên là không ở cùng một thế giới. Phải đến khi xuống xe chị ấy mới chính thức nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Hạ tiên sinh, nói như thế nào được nhỉ, chắc kiếp trước Lục Ninh đã giải cứu dải ngân hà rồi.
Đúng là kim chủ nhà người ta.
Sau khi Viện trưởng đích thân khám bệnh cho Lục Ninh xong, bèn trao đổi vài câu với Hạ Đông Minh, anh gật đầu đáp lại còn lão Chương thì kéo Lâm Tuyết Như ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Đông Minh đợi mọi người đi hết mới ngồi xuống bên cạnh giường của cậu.
Lúc đứa nhỏ này tay chân lạnh như băng ngả vào trong lòng anh, loại cảm giác ấy rất khó dùng lời lẽ để hình dung được.
Ngón tay Hạ Đông Minh gõ gõ vào chóp mũi của cậu.
Sao mà còn nóng quá vậy.
Đồ ngốc.
Người này đại khái chắc là ngôi sao thê thảm nhất trong giới mà anh đã từng gặp rồi, hôm nay là để anh thấy được, trước đây khi không nhìn thấy, cũng không biết đã từng xảy ra chuyện gì quá đáng hay chưa.
Hạ Đông Minh được cung phụng quen rồi, những người bên cạnh anh có ai lại không đối với anh như vậy. Vì thế anh khó mà hiểu nổi sự bướng bỉnh của Lục Ninh, nhưng chính anh cũng không biết đối với mình mà nói bao nuôi Lục Ninh rồi thì cậu đi đóng phim chỉ là chơi chơi vậy thôi, nhưng chuyện đóng phim với Lục Ninh mà nói lại là công việc của cậu, sau này còn phải dựa dẫm vào đó nuôi sống chính mình. Cậu kiên trì như thế chẳng qua cũng là vì cuộc sống bức bách. Con người trên thế giới này bất kể là thuộc tầng lớp nào, ai mà lại không bị cuộc sống bức bách?
Mấy ngày Lục Ninh bị ốm, lão Chương đã đi điều tra những chuyện có liên quan đến Từ Châu Phàm và cậu, mọi việc đều đã rõ mười mươi. Khi đống tư liệu ấy được đặt trước mặt Hạ Đông Minh, anh chỉ đọc qua một nửa đã đau đầu rồi.
Là vì bị Lục Ninh chọc tức.
Xảy ra chuyện lớn như thế mà không nói một lời với anh.
Hạ Đông Minh gõ xuống bàn một cái rồi cất tiếng nói: “Cái tên nhóc nhà họ Từ này cũng giỏi thật đấy, camera quay lén cũng dám đưa vào nhà người ta cơ à?”
Lão Chương ở bên cạnh đáp, “Đúng vậy, cậu Lục cũng thật là, không chịu nói gì cả cứ tự mình nhẫn nhịn như thế.”
Hạ Đông Minh liếc nhìn đống tư liệu bị vứt trên bàn, nói: “Người ta có chính kiến lắm mà.”
Trong giọng nói ấy lại hiếm khi thấy được có vài phần tức tối, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là nói thêm một câu rằng, “Cái tên đó tranh thủ xử lý sớm đi.”
Lão Chương gật đầu, “Nếu giám đốc Từ không bỏ được đứa con trai này…”
Hạ Đông Minh đứng dậy từ trên ghế, nói: “Giám đốc Từ không nỡ từ bỏ đứa con trai đó thì lại càng không nỡ từ bỏ nhà họ Từ.”
Đây chính là ý nếu ông không xử lý con trai mình thì tôi sẽ xử ông rồi.
Hạ Đông Minh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã điên lắm, tự nhiên nổi lên ý nghĩ cải thảo nhà anh trồng bị người rình trộm mất một miếng, vị chua chua cứ gọi là tỏa ra nồng nặc. Nhưng mà người này đã quen hay giả vờ làm bộ, trong lúc nhất thời người khác không thể nhìn ra được điều gì, đến tận khi lão Chương đi làm việc khác, kim chủ đại nhân mới tự mình gặm nhấm vị chua đến ê răng này, để rồi cuối cùng trong tay thực sự không có gì để mà trút giận bèn đá thẳng vào sopha một cước không thương tiếc.
Mấy ngày nay Lục Ninh lúc tỉnh lúc mê, chẳng dễ dàng gì mới tỉnh táo lại được, cậu ôm lấy đầu mình từ trên giường ngồi dậy khiến Lâm Tuyết Như ở bên cạnh giật mình, thực ra những ngày qua không thiếu người đến thăm cậu, đặc biệt là người trong đoàn phim, đạo diễn cũng đã tới nhưng lúc đó cậu còn nằm trên giường mê man nên không nhớ rõ. Có lúc sốt nặng quá, còn có loại cảm giác như Trang Chu mộng hồ điệp (1).
(1)= Trong phần “Tề vật luận”, bài cuối cùng thường được người sau gọi là “Mộng hồ điệp”, hay “Trang Chu mộng hồ điệp” – đây là một đoạn văn nổi tiếng kim cổ. Câu “Không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu” rất thú vị, với lẽ “Bướm chiêm bao là Chu” thì cả cuộc đời phức tạp chỉ nằm trong một giấc mơ của con bướm mà thôi…
Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.
Cậu nhìn quanh một lát, giọng nói vẫn hơi khàn khàn, Lâm Tuyết Như cười lạnh, hỏi: “Cậu tìm vị kim chủ đại gia của mình đúng không?”
Lục Ninh lúng túng nhìn Lâm Tuyết Như, đáp lại, “Chị Lâm đang nói gì vậy.”
Lâm Tuyết Như càng cười lạnh hơn, tựa như vụn băng vậy, không có gì gọi là vui vẻ khi thấy Lục Ninh tỉnh lại, “Kim chủ đại nhân nhà cậu đã liên lạc với tôi rồi, là anh ta đã đưa cả cậu và tôi đến bệnh viện đó, còn định giấu tôi nữa à?”
“Lục Ninh ơi là Lục Ninh, cái gì cậu cũng không nói với tôi thì thôi lúc này còn giả bộ không hiểu chuyện gì với tôi mà làm gì. Vị Hạ tiên sinh kia là ai chứ, cậu đi theo anh ta có thể được bao lâu, cậu đi theo Cận Minh Viễn đã là với cao quá rồi.”
Lục Nịnh lúng túng ho khan hai tiếng.
Lâm Tuyết Như than thở nói, “Tranh thủ lúc người ta còn thích mình, đào được bao nhiêu thì đào đi, đã biết chưa?”
Lục Ninh vẫn luôn rũ mắt xuống, nhưng sau khi nghe được câu này bỗng nhiên lại ngước lên, hai hàng lông mi che đi đôi mắt đen nhánh, nơi đó là một mảnh mịt mờ.
“Chị, muộn rồi, đã muộn từ lâu rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết Như nghe thấy Lục Ninh tâm sự về chuyện tình cảm của mình.
Cậu không những chẳng đào được gì, còn bù thêm vào đó trái tim của mình, giờ đã vỡ tan, biết là phải bỏ cuộc rồi nhưng vẫn thấy đau lắm.
Lâm Tuyết Như xoa xoa cái đầu bù xù của cậu như là đang vuốt ve một chú chó con.
“Được rồi được rồi.”
Chị ấy chỉ có thể nói như vậy, giống như những điều liên quan đến tình cảm thì bất cứ lời an ủi nào cũng không có tác dụng.
Lục Ninh mấy ngày nay vẫn không nhìn thấy Hạ Đông Minh, cậu làm sao biết được kim chủ đại nhân vì bị mình chọc tức nên nhìn thấy cậu sẽ lại giận điên lên, nhưng mà vẫn không quên dặn dò lão Chương phải âm thầm để mắt đến cậu cho tới khi ra viện.
Ông ấy ở sau lưng anh oán thầm rằng, ngài đây chẳng phải là bị dở hơi rồi sao.