Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 33: Chương 33: Buổi công chiếu đầu tiên




Buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim điện ảnh 《Trâm Hoa》bước đầu được xác định tổ chức tại Bắc Kinh, vì không đồng bộ ra mắt ở nước ngoài cho nên cũng không cần các diễn viên chính phải chạy tới chạy lui, thế nhưng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Vương Lôi trong giới điện ảnh Quốc tế thì tại hiện trường hôm nay cũng có rất nhiều các đài truyền hình nổi tiếng và người hâm mộ điện ảnh nước ngoài, thế nhưng nhiều hơn cả rõ ràng đều là fans của Lục Ninh.

Hạ Manh Manh theo chân Lục Ninh đến tham gia buổi lễ ngày hôm nay, Hạ Đông Minh chắc chắn là không đồng ý cho cô ấy xuất hiện ở những nơi như thế này đâu, nhưng Lục Ninh lại không chịu nổi Hạ Manh Manh một khóc hai ầm ĩ ba là dùng thủ đoạn treo cổ, lại vì thấy Hạ Đông Minh không ở nhà cho nên mới gạt anh lén dẫn người tới đây.

Lúc bị Lâm Tuyết Như nhìn thấy còn cực kỳ lấy làm kinh hãi, Lục Ninh phải giải thích đó là em gái của một người bạn mới tránh bị truy hỏi. Thân phận của Lục Ninh đặc thù, lúc vào trong hội trường Hạ Manh Manh sợ bị chụp trộm sẽ gây ảnh hưởng đến cho cậu cho nên bèn tự động đứng lẫn trong đám fans của Lục Ninh, cô đưa mắt nhìn sang đều là những cô gái còn ít tuổi tay giơ bảng đèn, khuôn mặt cực kỳ kích động, cùng một vài fan boy, biểu cảm so với các cô gái ở đằng trước lại càng khoa trương hơn.

Quả thật trông không giống một buổi công chiếu đầu tiên tý nào, mà lại tựa như một buổi concert với lượng fans cổ vũ nhiệt tình.

“Bộ phim đầu tiên của Đại Ninh Tử nhất định phải ủng hộ đấy nhé!”

“Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn lo Đại Ninh Tử sẽ đập vỡ bảng hiệu của đạo diễn Vương lắm.”

Có hai cô gái trong đám đông ầm ĩ đang âm thầm nói chuyện, Hạ Manh Manh nghe được cũng lập tức nhảy vào, nói một cách nghiêm túc: “Sao lại có thể không tự tin với idol của mình như thế được? Ninh Ninh sẽ tiến bộ thôi!”

Thế nhưng thật ra không cần Lục Ninh hủy hoại đâu, vì phần diễn của cậu không phải rất nhiều, mà là phần lớn các nhà phê bình điện ảnh không ôm ấp hy vọng gì đối với bộ phim này.

Vụ bê bối lần trước của Trần Vận đã khiến mọi chuyện nháo nhào lên, đang tiến hành quay nhưng lại đột xuất phải thay đổi nữ chính rồi vẫn luôn chậm chạp không công bố xem nữ chính mới là ai khiến không ít người cảm thấy cho dù có cái danh đạo diễn Vương ở đây thì bộ phim này cũng sẽ thành bom xịt thôi. Dù sao với tiếng tăm đó của ông ấy cũng là lấy bằng thực lực, chứ không phải dựa vào tình cảm của khán giả mê phim.

Nhưng cho đến khi Triệu Sênh mặc một thân lễ phục kiểu Trung Quốc tao nhã cùng phong thái yểu điệu xuất hiện, toàn bộ hội trường đều trở nên dậy sóng, tất cả những người mê phim đều đồng loạt hoan hô, thậm chí ngay cả nhóm phóng viên nước ngoài cũng không ngừng bấm nút chụp ảnh, sợ mình chậm tay sẽ bị người khác giật mất tin đầu vậy.

Dù sao chị ấy không phải là ai khác, mà chính là Triệu Sênh là nữ thần một thời, là người được khán giả thương yêu cả một thời đại. Chị ấy biến mất quá lâu trái lại càng khiến lòng người hoài niệm, có biết bao nhiêu đạo diễn muốn mời được người phụ nữ này, nhưng đến cuối cùng lại không ngờ được rằng người có thể mời nữ thần xuất hiện một lần nữa vẫn chỉ có mình Vương Lôi năm ấy mà thôi.

“Vì sao chị lại quyết định nhận vai trong bộ phim mới của đạo diễn Vương? Dù sao thì nữ chính của bộ phim này trước đó đã dính vào vụ bê bối khá lùm xùm.”

Triệu Sênh tự nhiên thoải mái liếc nhìn Vương Lôi một cái, trong khi người này ngược lại cảm thấy khá mất mặt sờ sờ tay ra sau gáy, Triệu Sênh bướng bỉnh nở nụ cười, nhẹ nhàng nhún vai một cái, người đã chừng ba mươi tuổi nhưng làm động tác kiểu thiếu nữ như vậy vẫn không thấy có chút nào không thích hợp, năm tháng thật sự là đối đãi với người phụ nữ này quá tốt: “Tôi vốn không định nhận bộ phim này, nhưng đạo diễn Vương lại cứ ở lì nhà tôi không chịu đi cho đến khi chồng tôi không chịu nổi nữa thì thôi.”

Mọi người ban đầu còn tưởng sẽ là một câu chuyện đầy cảm động nào đó, nhưng không ngờ rằng lại bị chị ấy chọc cười. Đây vẫn là lần đầu tiên ở những nơi như thế này, nghe thấy Triệu Sênh công khai về người chồng của mình. EQ của người phụ nữ này rất cao, lúc nói chuyện lại nhẹ nhàng thân thiện, rất nhiều phóng viên đều cực kỳ ưu ái Triệu Sênh.

Đương nhiên cũng không thiếu có một ít phóng viên khác biệt.

Lúc này ở phía sau lại có một người đứng lên hỏi: “Nghe nói chị và Lục Ninh có cảnh diễn tay đôi, vậy xin được hỏi chị có đánh giá thế nào về kỹ năng diễn xuất của cậu ấy?”

Lục Ninh sau khi lên sân khấu chỉ tập trung tinh thần cùng nam chính của bộ phim đứng bên cạnh Triệu Sênh, tự nhiên lại bị gọi tên như thế trong lòng bèn biết đây nhất định là có kẻ định gây chuyện, nhưng Triệu Sênh chỉ quay sang nhìn cậu rồi nói rằng: “Tuy rằng còn cần tôi luyện, nhưng tuổi cậu ấy còn trẻ lại chịu khó bỏ công sức, là một đứa trẻ rất nghiêm túc.”

Người phóng viên ở bên dưới kia lại hỏi, “Nói như vậy, ngay chính cả chị cũng cảm thấy Lục Ninh không có kỹ năng diễn xuất có đúng không? Cùng đóng phim với tiểu sinh lưu lượng như vậy, lúc diễn tay đôi có phải là gặp khó khăn không?”

Ngay sau đó lại có vài phóng viên khác cũng hùa theo, đặt câu hỏi rằng: “Có tin rằng Lục Ninh ở trường quay dùng thế thân rất nhiều, chị cũng không cảm thấy chuyện này quá đáng sao? Đạo diễn Vương đối với các phân đoạn diễn của Lục Ninh có đánh giá thế nào?”

Buổi lễ trong khoảng thời gian ngắn dường như lại trở thành đại hội đổ thừa cho cá nhân Lục Ninh, cậu nhận ra bảng tên trước ngực người phóng viên gây chuyện kia là người của đài truyền hình đối thủ.

Đây rõ ràng là muốn dựa vào buổi công chiếu này kiếm được tin tức lớn, chuyện như vậy đối với người có lượng hâm mộ đông đảo trong cái giới này như Lục Ninh chẳng có gì lạ, có rất nhiều đài truyền hình vì cạnh tranh nhau mà ném đá giấu tay với những nghệ sĩ được đài đối thủ nâng đỡ cũng là mánh khóe thường dùng, những thủ đoạn thế này toàn là ngầm hiểu chỉ là chiến trường lần này lại trở thành buổi công chiếu của đạo diễn Vương, những đài đó đều giàu nứt đố đổ vách nên ngay cả ông ấy cũng không coi vào đâu.

Vương Lôi là người sáng suốt đến thế nào, chuyện Lục Ninh có thể nhìn ra sao người này không thể, buổi lễ của ông ấy đã lâm vào cuộc chiến ngầm giữa các đài truyền hình lớn, người ta rõ ràng là cả Vương Lôi cũng không xem là có gì to tát.

Sắc mặt của ông ấy đã không còn ổn nữa, bèn nói: “Các phân đoạn của Lục Ninh tổng cộng chỉ khoảng mười phút, cần gì phải dùng đến thế thân? Tin đồn ở đâu vậy?”

“Bộ phim này là tâm huyết của cả một đoàn phim, đây còn là buổi công chiếu đầu tiên chứ không phải là họp báo cá nhân của Tiểu Lục, mong các vị truyền thông báo giới hãy tôn trọng những diễn viên chính này.”

Đến lúc này, danh tiếng của nam chính Triệu Hồng Di đều đã bị nữ chính và vai nam thứ N của Lục Ninh lấn át, nhưng dù sao cũng là người Vương Lôi tự mình tuyển chọn cho nên không kiêu không vội, khiêm tốn lễ độ.

Trước đây khi cùng đóng phim chung, Lục Ninh cũng đã từng rất tán thưởng và hâm mộ cậu ấy rồi. Có kỹ năng diễn xuất lại có nhan sắc, vừa ra mắt đã là nam chính trong phim điện ảnh của đạo diễn Vương, hiếm thấy được là vẫn mang phẩm chất cùng tính cách giống như lúc trước.

Từ khoảnh khắc ấy, Lục Ninh đã biết rằng Triệu Hồng Di nhất định sẽ rất hot rất hot.

Sẽ nổi tiếng một cách chân chính.

Lại so sánh với người lung ta lung tung như mình.

Lục Ninh bỗng nhiên bèn nở nụ cười, là thực sự vui mừng vì trong giới vẫn còn có những người sạch sẽ như vậy bước đến đỉnh cao nhất của danh vọng.

E rằng ngay chính Lục Ninh cũng không biết rằng, ngoại trừ diễn xuất kém thì thật ra cậu còn rất nhiều điểm hấp dẫn người khác, cậu không hám danh lợi cũng không quen đố kỵ, chỉ sống một cách nghiêm túc, làm việc nghiêm túc, trong giới đã lâu như vậy rồi nhưng vẫn là bản thân mình, nhưng điều này thật sự khó nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Nếu như Lục Ninh không phải là một diễn viên, có lẽ rất nhiều anti-fans cũng sẽ thích cậu.

“Cảm ơn sự quan tâm của các anh chị phóng viên, giống như đạo diễn Vương đã nói, mỗi một bộ phim của tôi đều chưa từng dùng đến thế thân.”

Bên dưới đột nhiên có một phóng viên lạnh lùng cười đầy mỉa mai, “Lúc đánh người cũng không dùng thế thân đâu đúng không. Khi quay chương trình giải trí bắt nạt người mới, phòng làm việc phát ngôn không rõ ràng lại phải dựa vào một người mới đứng ra giải quyết vấn đề, anh Lục đối với những chuyện này có gì để nói không?”

Sắc mặt của Lục Ninh lập tức trở nên tái nhợt.

Có một số việc, những người này chẳng biết gì cả nhưng lại có bộ dáng hào hứng, nói như thể mình tận mắt thấy được vậy.

Sự thật thì sao?

Trong những người này không có ai là chú ý đến sự thật cả, cũng không có ai chú ý đến Lục Ninh vì sao lại đánh người.

Hộp nhạc Từ Châu Phàm tặng, đôi mắt giống như thú hoang và cả bàn tay giống như rắn độc trườn xung quanh hông cậu nữa.

Chỉ có Lục Ninh tự biết mình phải chịu khuất nhục lớn đến thế nào.

Bọn họ chỉ xem chuyện hắt nước bẩn vào người khác là sự thực, sau đó là trắng trợn giật tít đưa tin rồi kiếm một khoản lợi kếch xù cho chính mình.

Sân khấu cùng khu khán giả cách nhau không phải rất xa, đột nhiên có một quả trứng gà bay qua, quả trứng kia bèn đập thẳng vào gương mặt Lục Ninh rồi dính đầy vào mặt cậu, phía dưới còn có người nói: “Dựa vào cái gì mà dám đánh idol của tôi!”

Lúc đó chuyện Lục Ninh đánh người tuy đã được dẹp yên vì mấy lời của Từ Châu Phàm, nhưng cũng không thiếu người không tin vào lời giải thích của cậu ta, một lòng cho rằng người này nhất định là có nỗi niềm khó nói nên mới phải biện bạch cho Lục Ninh, chỉ là số lượng người như thế này quá ít, tiếng nói cũng rất nhỏ. Ai mà ngờ được bọn họ lại có thể trà trộn vào buổi lễ ngày hôm nay.

Có người, thật sự vô tội nhưng lại rất đáng giận.

Chỉ vì không biết một cái gì nhưng vẫn có thể trắng trợn tổn thương đến người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.