Editor: docke
Nhà chúng ta bình thường có một chiếc bàn vuông bốn chân, tết đến liền y theo truyền thống, trên mặt bàn chất đầy đồ.
Hôm nay bày biện trái cây như rừng, hương vị bốn phía.
Ta dọn cơm xong, kêu Nghiêm Tử Tụng ngồi xuống rồi tự mình cũng ngồi xuống sát bên cạnh hắn, chừa lại một chỗ rất lớn.
Ba mẹ ta chỉ đành tiếp tục dùng ánh mắt không biết nói gì nữa mà nhìn ta.
Nghiêm Tử Tụng ăn cơm ta nấu, rất chăm chú.
Hắn ăn cơm ba mẹ ta nấu, cũng rất cẩn thận.
Chỉ có điều, ánh mắt đặc thù của Nghiêm Tử Tụng có năng lực thật sự không
thể bỏ qua. Hại ba mẹ ta cứ tưởng hắn đang nhìn bọn họ, cho nên ra vẻ vợ chồng son, ăn uống đặc biệt nhã nhặn, còn luôn giữ gìn uy nghiêm của
bậc trưởng bối.
Trong phòng chỉ có ta là thản nhiên tự đắc. Đây quả là niềm vui sướng cùng chung thiên luân.
“A a, bong bóng cá!” Ta nhanh chóng gắp đứng lên, giải thích: “Cái này là ba em thích ăn nhất nè!”
Ba ta mỉm cười, chìa chén ra nhận.
Trước sự cổ vũ của ba, ta trực tiếp đưa bong bóng cá đến trước mặt Nghiêm Tử
Tụng, nhìn hắn mỉm cười rạng rỡ, “A ——” Nào nào, hãy mau chóng thử cảm
nhận khẩu vị của ba em đi, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa anh và
ông, xúc tiến quan hệ, lúc này em mới có thể mưu tính sâu xa được!
Ba cắn răng, gọi cả tên lẫn họ, “Tương Hiểu Mạn!”
Nghiêm Tử Tụng vốn chỉ mãi vùi đầu vào ăn, hôm nay ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta, lại nhìn miếng bong bóng cá ta vừa chìa đến khóe miệng hắn. Sau đó
len lén quan sát ba mẹ ta, đoán chừng nhìn không rõ, đột nhiên mở miệng, “Bác … có dùng không?”
Ngay cả từ ‘Bác’ cũng nói ra rồi… Ta nhướng mắt, thoáng nhìn thấy vẻ mặt của ba ta đầy hắc tuyến, “Cậu ăn đi.”
Nghiêm Tử Tụng còn đang do dự, ta lại dứ đến gần mặt hắn thêm vài phần. Hắn
chần chờ mãi, cuối cùng không muốn giằng co như vậy mới khẽ nhếch môi,
cắn bong bóng cá.
Lúc này, có lẽ hắn ý thức được cử chỉ loại này không đúng cho lắm, bèn dừng lại, giữ nguyên hiện trường.
Sau khi dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, nghĩ như vậy lại càng không tốt, đành phải tiếp tục cắn vào.
Lúc này hắn lại bớt chút thời gian liếc nhìn ba ta, liếc xong mới nuốt toàn bộ vào miệng.
Ta cũng không thèm để ý có dính nước bọt của hắn hay không, cười hì hì tiếp tục gắp rau ăn.
Nhưng thật ra Nghiêm Tử Tụng lại càng cúi đầu thấp xuống.
Trước giờ ta không hề nghĩ đến, trước mặt người lớn, không ngờ hắn lại xấu hổ như thế. Gào khóc, đáng yêu chết đi được.
“Nào nào, đậu hũ nè.”
“Đùi gà nha!”
“Bao tử heo nhé!”
Ta nhiệt thiệt gắp thức ăn.
Mẹ ta trừng ta, có lẽ bà cảm thấy con gái lớn thật sự không thể giữ.
Bởi vì ánh mắt bắn phá khắp nơi, ta đành phải hiếu kính ba ta một cái đầu
gà, mẹ ta một cái phao câu. Ngụ ý năm sau đầu xuôi đuôi lọt, đến nơi đến chốn!
Mẹ ta đột nhiên đá qua một cước, đáng tiếc chân bà quá ngắn, đá không tới.
Ta liếc mắt nhìn qua Nghiêm Tử Tụng. Ta gắp gì thì hắn ăn nấy, gắp bao
nhiêu hắn ăn bấy nhiêu. Ăn hết chỗ ấy ta đoán chắc là hắn no đến chết
mất. Nhưng không sao, có người nói, dung lượng của dạ dày người tỷ lệ
thuận với tiềm chất của người đó, có lúc cũng sẽ bạo phát…
Ba ta đột nhiên hỏi một câuu, “Cậu và Tiểu Mạn học chung trường à?”
Thoáng nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nhau, gật đầu.
Có lẽ danh tiếng của trường chúng ta cũng khá, hai người bọn họ không hề dị nghị, “Cùng khóa à?”
“Năm hai.”
“Cậu và Tiểu Mạn của chúng tôi bắt đầu từ khi nào?”
Ồ, nếu như tính từ lúc ta thầm thương trộm nhớ, vậy thì cũng rất nhiều năm rồi nhỉ. Sau đó ta nghĩ, nếu hắn dám nói chúng ta chưa hề bắt đầu, ta
sẽ bưng nguyên tô canh gà hầm hoài sơn đổ từ trên đầu hắn đổ xuống!
Mưu sát chồng!
Nghiêm Tử Tụng quả nhiên dừng lại một chốc lát, sau đó hắn đột nhiên nhìn về
phía ta. Một đôi mắt hoa đào câu hồi hư hư thực thực phát ra tín hiệu
xin trợ giúp, yếu ớt nháy ta một chút…
Bản mo – rát, không ngờ lại dám xuất chiêu này! Cho nên ta không có tiết tháo, trực tiếp đầu hàng,
nhún nhún vai nhìn ba mẹ ta cười cười, “Ba, ba bắt đầu làm cái bánh bao
đầu tiên từ khi nào vậy?” Không đợi ông trừng ta, ta cười cười gắp thêm
cho Nghiêm Tử Tụng một chút rau xanh, “Phàm là người nào sa đà vào quá
khứ, đều sẽ không có tiến bộ. Ba phải tự mình kiểm điểm lại đi!”
Ta vộ tội chớp mắt mấy cái.
“Mày câm miệng.”
Thấy ba ta hí mắt trừng ta, ai… chuyện này không thể trách ta! Đó chỉ có thể đổ thừa, tình ta quá lớn ta quá si! Âu da!
Sau đó, ông tiếp tục hỏi Nghiêm Tử Tụng, “Tương lai cậu dự định làm gì?”
“Anh ấy học quản lý!”
Trong khi ba đặt câu hỏi thì mẹ vẫn đang đánh giá Nghiêm Tử Tụng, lúc này đột nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào ta. Sau đó lại đột nhiên ý thức được làm vậy thật bất lợi cho công cuộc ghi danh sử sách ngàn
đời của bà. Vì vậy nhếch miệng, ý bảo ta phải câm miệng.
Mẹ ta gắp một miếng thịt gà, “Nghe Tiểu Mạn nói hoàn cảnh của cháu không tốt.”
“…Dạ.”
“Hai đứa, dự định tiến xa?” Mẹ ta vĩnh viễn luôn nói thẳng, người nhanh lời nói cũng nhanh.
Nhưng những lời này…
Ta cũng không có đáp án.
Ta nâng chén lên, bới một thìa cơm thật to, đột nhiên không muốn nhìn biểu tình của Nghiêm Tử Tụng. Mà có lẽ là, sợ nhìn.
Sợ nhìn thấy hắn trầm mặc.
Sợ nhìn thấy hắn không thể nói phải.
Có lẽ hắn cũng không xác định được.
Nhưng nếu nói ‘dự định’, không bằng nói ‘có thể’, có thể tiến thật xa.
Nhưng ta lại không nghe thấy hắn trả lời, vì vậy nhẹ nhàng cong khóe miệng
lên cười tự giễu. Có thể là chỉ vì hắn không muốn dối gạt ta.
“Hai đứa phải cùng nhau, bác sẽ không phản đối.” Mẹ đột nhiên nhìn Nghiêm Tử Tụng vô cùng chăm chú, dừng một chút rồi nói tiếp, “Thế nhưng, bác chỉ
có một mình Tiểu mạn là con gái cưng duy nhất.”
Trong nói có chuyện.
“…” Ta biến sắc.
Mẹ ta từng nói với ta rằng, “Nếu như mẹ và ba thời đó không quá bận rộn,
nhất định sẽ sinh cho mày một đứa em trai. Sau đó, xem như mày không tồn tại.” Nhưng thật ra ba ta hạ tốp rất sớm. Sau đó mẹ ta cũng vì hiệu quả nhà máy và lợi ích cá nhân, trực tiếp theo ba, hai vợ chồng đồng tâm
hiệp lực mở tiệm bánh bao.
Nhưng lâu như vậy cho tới nay, cũng
chưa thấy bọn họ nhắc lại ý niệm đó nữa. Bây giờ bà lại nói với Nghiêm
Tử Tụng rằng, bà chỉ có ta là con gái cưng duy nhất…
Ai, cảm thương thay cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Ta uống một ngụm canh, cười cười nói: “Đâu đâu, đa tạ đa tạ, con cũng chỉ
có một mình mẹ là mẹ mà thôi! Con xin tỉnh lược toàn bộ lễ nghi phiền
phức, tất cả tùy duyên đi!”
“…” Mẹ ta đột nhiên hừ một tiếng, “Tùy duyên? Theo gió mới đúng chứ! Cũng phải, bây giờ chuyện yêu đương của
sinh viên, có mấy người đi được đến cuối cùng?” Bà mới vừa rồi coi như
nhẫn nhịn một chút, bây giờ mới trở về với bản chất của mình —— Thói
quen chèn ép kích thích ta, làm rất tự nhiên.
Ta nhún nhún vai,
“Là vì mẹ quan tâm quá độ thôi, nào có mấy người đâu chứ! Không có việc
gì, con gái mẹ cũng có chút tiền đồ lập dị.”
“Lập dị? Có bản lãnh thì mày đừng có ăn cơm!”
“Ách.” Ta trưng ra một khuôn mặt tươi cười, “Ai ui mẹ à, hồi đầu lúc mẹ mới
quen ba, chẳng phải ba cũng là một kẻ nghèo hèn sao? Hôm nay, hai người
cũng hạnh phúc mỹ mãn lắm mà?”
“Sai, ta muốn ở biệt thự, ngồi xe thể thao.”
“Không sao, sớm muộn gì thì con cũng theo chủ nghĩa xã hội cộng sản!”
“Vậy mày tiếp tục bóc lột tao?”
“Tình huống cụ thể sẽ có những phân tích cụ thể!”
“Tình huống đặc thù phải xử lý một cách đặc thù!”
“Mẹ à!” Ta vỗ bàn, bĩu môi, “Mẹ đang cố ý bôi nhọ con!”
“Thế nào?” Mẹ ta đôi lúc phải nói là vô cùng độc ác vô cùng lạnh lùng, “Còn xem hắn là người ngoài sao?”
Nghiêm Tử tụng vẫn vùi đầu ăn.
Ta cảm thấy bầu không khí không mấy thích hợp mới ý thức được, có lẽ đã chạm vào dây thần kinh nào đó của hắn rồi.
Chỉ là, Nghiêm Tử Tụng ơi Nghiêm Tử Tụng, trên thực tế, em thật sự muốn
biết, đến tột cùng thì anh có thể cùng em tiến thật xa hay không ——
Nếu như em không chủ động dắt tay anh…
Nghiêm Tử Tụng hạ chén đũa xuống, đặt hai tay lên bàn, nói: “Cháu no rồi.” Sau đó hắn đứng lên, gật đầu chào ba mẹ ta, lại nói: “Cháu xin phép cáo
từ.”
Cáo từ…
Nghiêm Tử Tụng còn thích chơi cái kiểu cũ rích…
Ta kéo tay hắn, dùng một loại mệnh lệnh khẽ quát, “Ngồi xuống!”
“…” Ánh mắt Nghiêm Tử Tụng pha trộn đủ loại tư vị, sau đó quả thật ngồi xuống.
Ta cả cười. Cũng phải, lần đầu tiên ta quát hắn như vậy.
Nhưng xin mọi người đừng có quan niệm như vậy, ta là thục nữ nha.
Ta nhìn mẹ cười, “Người ngoài? Vậy là mẹ bức con tử hình hắn ngay tại chỗ ư?”
“Cầm thú cũng không bằng!” Tay mẹ ta run run, “Cái đồ bại hoại này!”
Ta vỗ bàn thật mặt, đứng đầu một nhà uy phong lẫm lẫm. “Ăn!” Sau đó ê ẩm
nói, “Ở biệt thự ngồi xe thể thao… Lúc trước con nói muốn mua xe, là ai
đã phản đối hả?”
Ba ta đã từng nói, có được chiếc xe của riêng
mình chính là mộng tưởng của rất nhiều đàn ông. Cho nên ông vừa nặn bánh bao vừa tượng tượng nó là bánh xe. Kết quả, bán được vô số bánh xe,
mộng tưởng lại bị hủy trong tay của mẹ ta.
Chỉ thấy bà xì một tiếng rõ dài, “Mày không kiếm cái gương mà soi lại mình đi, còn lái xe? Bộ đẹp lắm hả!”
Ừ, ta liên tục gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Chồng của mẹ, đích xác là không đẹp bằng bạn trai của con.
Chỉ có điều, con không thể chê cha mình xấu, ba ta lại yêu mẹ như vậy!
Sau đó, ta vỗ vỗ vai Nghiêm Tử Tụng, nói: “Gia đình em là như vậy đó, coi
việc đả kích lẫn nhau là nhiệm của của mình, ngôn ngữ công kích làm thú
vui, quen được là tốt rồi.”
Nhưng Nghiêm Tử Tụng vẫn yên lặng ngồi ở chỗ cũ.
Hình như có chút suy nghĩ.
***
Ăn cơm xong, xem ti vi.
Nhà của chúng ta rất dễ cười, có lúc ai đó đi ra hát một bài, chúng ta cũng có thể cười. Ta nghĩ, chúng ta nếu như ngồi tại hiện trường, đảm bảo
rất giống kẻ lừa gạt.
Nghiêm Tử Tụng có lẽ không hiểu chúng ta
đang cười cái gì. Một lúc sau hắn đột nhiên đến gần ta, thừa lúc ba mẹ
ta đang phân tâm, nhẹ nhàng hỏi ta một câu: “Tương Hiểu Mạn… Cô có muốn ở biệt thự ngồi xe hơi không?”
Ta không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi lại, “Anh có tiền không?”
“… Không có.”
“Em cũng không có.” Cho nên không cần thiết. Sau đó ta đặt tay lên mu bàn tay hắn, xoa xoa, rồi nhìn hắn híp mắt cười cười.
Ta phải biết Nghiêm Tử Tụng có thật sự muốn vì ta mà từ bỏ cái gì không. Chỉ cần ở gần nhau, thật sự không cần.
Chỉ cần không cự tuyệt ta, ta cũng rất dễ thỏa mãn.
Ngay sau đó liền thừa lúc ba mẹ không chú ý, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, vỗ vỗ hắn: “Yên tâm! Tương lai như thế nào, em cũng sẽ nỗ lực hết
mình, không cần lo lắng!”
“…” Hắn trầm mặc một hồi, sau đó lại hỏi, “Nếu như chiếm được, sẽ không muốn có nữa đúng không?”
Ta cười cười, không trả lời.
Nghiêm Tử Tụng, anh không hiểu rồi, tương lai của em, cho tới bây giờ cũng chỉ có anh thôi.
Chương trình tết năm nay tuy rằng không có gì đặc biệt đặc sắc, nhưng để giết
thời gian thì cũng không thành vấn đề. Bất tri bất giác, mãi đến khi mẹ
ta hỏi “Mấy giờ rồi?” mới phát hiện đã gần đến nửa đêm.
Tiếng chuông mừng năm mới cũng sắp vang lên.
Ta biết mẹ ta hỏi vậy là có ý riêng, bà muốn hỏi vì sao Nghiêm Tử Tụng còn chưa về đi.
Ta nhún nhún vai, “Cũng đã muộn rồi, đêm nay anh cứ ở lại đây ngủ đi.”
“…” Mẹ ta giật mình, giọng nói đột nhiên có điểm hung ác, “Ngủ?”
“Ai ui mẹ à!” Ta cười cười, “Chúng con chắc chắn sẽ làm những chuyện không thuần khiết!”
Thấy vẻ mặt của hai ông bà đều đồng loạt biến đổi, ta nhanh chóng sửa lại,
“Sai rồi sai rồi! Con muốn nói là, chúng con cam đoan sẽ không tránh né
những chuyện không thuần khiết!”
Bán cao! Trong lòng ta muốn nói cái kia cơ, “Con muốn nói, hai chúng con sẽ tránh làm những chuyện không thuần khiết!”
“…”
“Tương Hiểu Mạn,” Nghiêm Tử Tụng đột nhiên nhảy ra nói một câu, dáng dấp cũng
mơ hồ tiết lộ vài phần chịu không nổi, ánh mắt ra hiệu cho ta cứ để hắn
nói. Sau đó, hắn nhìn ba mẹ ta, dáng dấp rất giống một phát ngôn viên ——
“Cô ấy muốn nói, chuyện thuần khiết, chúng cháu mặc kệ.”
“…”
“…”
“…” Ngươi thật bá đạo.
Ngao ô ~ Nghiêm Tử Tụng, anh muốn làm chuyện gì không thuần khiết chứ…
***
Tối hôm đó, tất nhiên là chuyện gì chúng ta cũng không làm.
Đêm giao thừa, mẹ nể mặt ta, cho Nghiêm Tử Tụng ngủ lại trong phòng khách một đêm.
Trước đó, ta cũng đã đưa hắn đến phòng ta tham quan một chuyến.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta để cho người khác (trừ ba ta) vào phòng mình.
Phòng ta rất ngăn nắp, không có lấy một hạt bụi. Về điểm này, có lẽ những ai quen biết ta đều không thể tin nổi.
Thật ra cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Năng lực kháng bẩn của ta cũng chẳng mạnh hơn bất cứ ai, chỉ là ta nghĩ, có lúc rảnh rỗi, dọn phòng
một chút cũng không phải là việc gì khó khăn.
Ta còn nhớ khi ta còn bé đã từng nói, lớn lên ta phải làm một người vợ tốt!
Mấy loại công việc như ra chợ bán thức ăn, tự đứng trên đôi chân của mình đặc biệt rất có cảm giác thành tựu.
Hắn vào phòng ta, nheo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn chiếc
giường hay dẫn người ta đến những suy nghĩ sâu xa kia, lại sờ sờ cái bàn học của ta, rồi đứng yên tại chỗ.
Hắn nói: “Gian phòng này trông có vẻ rất lâu năm.”
“Nhìn ra rồi sao?” Ta cười cười. Từ khi sinh ra ta đã ở đây rồi.
Mấy năm nay, giá nhà càng ngày càng tăng. Mẹ ta tiết kiệm đến mức rỗng ruột mới để dành được một số tiền. Ban đầu định mua nhà, nhưng bà than đắt
không chịu mua. Kết quả, số tiền đó cộng cả tiền lãi ngân hàng, bây giờ
nhiều lắm cũng chỉ mua được một căn nhà nhỏ như cái WC trong tiểu khu,
còn phải trả thêm một nghìn đồng tiền phí quản lý nữa.
Vậy mới nói, người tính không bằng trời tính.
Hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường ta, ngồi xuống. Sau đó, nghiêng đầu nhìn
ta, đột nhiên hỏi: “Tương Hiểu Mạn, chúng ta có thể tiến xa nữa không?”
“…” Không hiểu vì sao ta lại bị câu nói này cảm động. Ta cũng đi qua, ngồi
xuống ở đầu giường bên kia, đối diện với hắn. Sau đó ta nói, “Nghiêm Tử
Tụng, anh có thích em không?”
Hắn không trả lời, nhưng ta cảm giác được bầu không khí trong phòng hơi trầm xuống. Cánh tay ta chống ở bên
giường, đột nhiên bị hắn nắm lấy.
Rất ấm áp, đuổi đi trời đông giá rét.
Hắn còn nói, “Anh không có tiền.”
“Vậy sau này?”
“Anh sẽ kiếm.”
Ta trầm mặc một lúc, “Ừm.”
Ta biết, vậy là hắn đã hứa hẹn với ta.
Rất đáng cho ta nuôi hắn cả đời.
Ta nghiêng mình, dựa nửa người tựa vào vai hắn. Mãi cho đến khi không chịu nổi hình ảnh mẹ ta cứ thường xuyên đi tới đi lui ngoài phòng, bèn nhảy
phắt lên, cố sức đóng cửa, khóa trái lại.
Quay đầu lại, nở nụ cười rất dâm, còn chà xát hai tay, “Nghiêm Tử Tụng, chúng ta làm chuyện không thuần khiết đi!”
“…”
Mẹ ta bắt đầu cố sức gõ cửa.