Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 9: Chương 9: Va chạm kịch liệt




Đương nhiên là ta không thành công. Không có lộ phí, ta cũng không thể đi được. Nhưng Tiểu Bảo còn đáng thương hơn ta.

Quách Tiểu Bảo có thành tích xuất sắc, đủ tư cách được cử đến học ở Thành Cao. Đến lúc đó, cũng có thể học cùng trường với Đại thần.

Một người biến thái tự kỷ, thông thường sẽ không coi ai ra gì. Nhưng đại thần không phải là người, cho nên Quách Tiểu Bảo luôn tránh xa đại thần. Cũng hết cách, đây là một trường hợp bất khả kháng.

Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đại thần là một đối thủ cạnh tranh quá mạnh. Để bảo trì lòng tự tin cao độ cùng cảm giác vẻ vang của mình, ta quyết định rời xa đại thần, quý trọng sinh mệnh!

Nhưng một ngày trước khi điền vào nguyện vọng, đại thần tới tìm ta. Hắn nói: “Chân thạch cao của em đâu?”

Hừ hừ, ta đã biết trước ngươi sẽ trở lại tìm nó mà. Có chút đắc ý nói: “Giữ lại chứ sao, còn cắm hoa nữa!”

Mẹ ta nói, dù thế nào cũng phải dùng tiền mới có được, không nên lãng phí. Bởi vậy mới lấy nó để làm bình hoa, tuy chỉ dùng để cắm hoa giả.

“Ừm, trên đó viết cái gì?”

Thử ta hả? Hừm, trí nhớ của ta, dù thế nào cũng là sản phẩm miễn kiểm của quốc gia đó nha!

Tự hào ngẩng cao đầu: “Waiting for you!”

Đại thần híp mắt, đột nhiên vén tóc ta ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: “Vậy, thi cho tốt nha.”

“…” Ta cứng đơ.

Híc, ta hận vì mình quá thông minh, vì sao lại hiểu rõ ý tứ của đại thần chứ, hắn muốn nói: Ta chờ ngươi ở Thành Cao.

Đại thần, ngươi không phải người, không phải là người mà. Ngươi là giai cấp bóc lột, đồ địa chủ ác bá, đồ bạo quân.

Kháng nghị! Kiên quyết kháng nghị!

Nhưng ngoài mặt, ta lại cười đến ngây thơ xán lạn, nhìn hắn nói, “Được.”

Hừ hừ, núi cao hoàng đế xa, gần đây ta đã thành lập được một đội du kích tiểu biến thái. Tuy rằng đội viên chỉ có… một mình ta!

Công tích nho nhỏ đều không dễ dàng gì có được, nhưng dù thế nào cũng phải chiến đấu với hắn tới cùng!

Đại thần cười: “Nhà em bán bánh bao à.”

Ta dừng một chút, cảnh giác gật đầu. Thời gian trước đã thuê được một cửa hàng, chính thức đổi sang nghề bán bánh bao.

Khụ, này đại thần, không phải là ngài muốn ăn bánh bao không trả tiền đấy chứ, thật khẩn trương.

“Ừm, vậy sau này, bữa sáng sẽ do em phụ trách nha.” Sau đó hắn lại cười ôn hòa, nói như thể đang vui đùa: “Mẹ anh cứ nói, nếu như anh không chịu ăn sáng sẽ bị tuột huyết áp, tính tình không tốt.”

Ta hóa đá trong chớp mắt.

Sau đó hắn lại vỗ vỗ vào vai ta, “Nhà em bán một cái bánh bao giá bao nhiêu?

“… Năm đồng…”

Hắn nhẹ nhàng cười, “Đặt hàng số lượng lớn mà, giảm giá chút đi.”

Tro cốt ta hóa đá…

“Chuyện đó…”

Ta ủy khuất nhìn hắn.

“Ửm?” Đại thần vốn là như vậy, bộ dáng nhàn nhã như đi chơi.

Ta thấp giọng, nói nho nhỏ, “Giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn bánh bao Tương Thị, là mẹ em…”

Đại thần hơi hơi hí mắt. “Khụ, vậy hay là, anh sẽ thu tiền công băm thịt viên của em nhỉ.”

Ô ô, hận ngươi hận ngươi, lại muốn ta làm không công ư!

***

Sau đó, ta cũng không thể tránh được, thi đậu vào Thành Cao.

Mẹ ta mừng rỡ kéo cha ta đến một mảnh đất trống, nhảy múa suốt một đêm.

Mẹ ta còn nói, sẽ lăng xê ta lên làm người phát ngôn cho Công ty bánh bao Tương Thị. Lúc đó, ta sẽ đứng trước mặt tiền cửa hàng nhà chúng ta, ca hát…



Bánh bao nhân xá xíu đây!

Mời đến ăn bánh bao nhân xá xíu mới ra lò đây.

Mời đến ăn bánh bao nhân xá xíu mới ra lò đây.

Còn có cả bánh bao nhân thịt heo.

Bánh bao đậu, bánh bao khoai, muốn loại nào có loại đó đây!



Ôi… Từ nhỏ vẫn cho rằng, thi vào đại học mới là cuộc thi quan trọng nhất mà đời người phải đối mặt, là bước ngoặt quan trọng nhất của đời người. Nhưng những lời này, hiển nhiên là không thích hợp cho tất cả mọi người.

Ví dụ như ta đây.

Bởi vì trong lòng ta hiểu rõ. Khi ta lựa chọn vào học ở Hoa Gia thì đồng thời, trường trung học và đại học cũng đã được quyết định. Mặc dù, thật ra là đại thần giúp ta quyết định…

Nhưng cũng không sao, học ở trường nào đối với ta mà nói, cho đến bây giờ cũng không phải là điều quan trọng nhất.

Đại thần, chẳng phải có tên là Vương Đình Hiên sao. Lên trung học rồi ta mới phát hiện, các bạn học xung quanh ta bắt đầu có thói quen gọi đại thần là Vương đại tiên.

Ta nhìn ra được đại thần rất không thích, nhưng mọi người vẫn len lén gọi như vậy.

Sau ta lại biết được, ở Hương Cảng (Hồng Kông) có một Hoàng đại tiên* cầu được ước thấy, khiến cho vô số thiện nam tín nữ đổ xô đến quỳ bái ông.

Bởi vì có lúc đại thần làm cho ta mất hứng, nên ta cũng muốn khiến hắn phải mất hứng ——

Vương đại tiên! Vương đại tiên! Này, anh còn nợ em hai năm tiền bánh bao đó nha!

Nhưng từ khi lên trung học, cuộc sống của chúng ta thuận buồm xuôi gió.

Sau đó lại có thêm một năm vui sướng. Ta và đại thần, lần thứ hai xa cách một năm trời.

Tiếp sau đó, vào học ở ngôi trường đại học mà đại thần đã chọn.

Ngày đầu tiên nhập học, ta đã gặp được tiểu yêu quái.

Đây đúng là duyên tiền định, chúng ta phải gặp nhau.

***

Ta không có cách nào hình dung được nỗi kích động trong lòng mình. Sự lo lắng rất khó hiểu kia, sau vài năm niên thiếu, đến hôm nay cũng đã trưởng thành.

Vẫn là đôi mắt hoa đào câu hồn như trước, mà điệu bộ cử chỉ lưu loát triền miên kia, vẫn tương tự như trong trí nhớ của ta, lại có một chút khác biệt.

Còn chưa hết kích động, không ngờ đại thần đã bất thình lình, thần không biết quỷ không hay, xuất hiện trước mặt ta. Hắn đón lấy hành lý trong tay ta, nhẹ nhàng nói: “Tiểu biến thái, trưởng thành rồi nhỉ…”

Lại đảo mắt qua vòng ngực của ta, có chút tiếc hận lắc nhẹ đầu, “Ban đầu nếu lời nói của anh có chút hữu ích thì em cũng không nên phản bội như vậy chứ.”

Gào khóc! Đúng là khơi dậy nỗi đau nhức, khổ sở nhất trong lòng ta mà!

Hắn từng nói, bộ ngực của ta có dậy thì được hay không, còn phải chờ quan sát. Nhưng thế cục phát triển không mấy lạc quan.

Ta cũng không cẩn thận đá cho hắn một cước. Hắn nói: “Ôi, để anh nói lại.”

Nhưng tiếp theo lại cười cười, bổ sung một câu, “Thật ra, viễn cảnh phát triển sau này cần phải kham ưu (lo lắng, chăm lo).”

Sau đó, bộ ngực của ta vẫn ưu (lo) cho đến giờ…

Ô ô, vì sao lại không phải là ưu của ưu tú cơ chứ!

Ta trộm liếc mắt nhìn đại thần, hắn làm sao biết được ta đang ở đây? Đừng nói với ta là hắn ở đây chờ ta nha. Ta không tin, đánh chết cũng không tin.

Hại ta trong lòng quấn quýt không yên. Thật ra bây giờ, chuyện mà ta muốn làm nhất, chính là phải đi làm quen với tiểu yêu quái.

Được rồi, hắn không còn nhỏ nữa, vậy phải đổi tên thành yêu quái đại nhân!

Ta không yên lòng đi theo phía sau đại thần, nhưng vẫn luôn quay đầu ra sau nhìn dáo dác. Xung quanh hắn liên tục vang lên tiếng than sợ hãi, ánh mắt kinh diễm không dứt.

Má ơi, đây chính là người chồng mà con đã thiết tha mơ ước bấy lâu! Trêu hoa ghẹo nguyệt, bất an vu thất! (chỉ đàn bà có chồng còn lẳng lơ, tìm đến người đàn ông khác)

Ta tin tưởng, ánh mắt ta bây giờ đích thị là ai oán, thân ái triền miên. Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất là ta nhìn ngươi mà ngươi lại không biết là ta đang nhìn ngươi…

Sau đó, ta lại rơi vào trầm mặc.

Cách biệt bao nhiêu năm nay, vậy mà tâm tình ta vẫn trước sau như một – dâng trào…

Nói cách khác, có lẽ đây chính là một loại si tình không thể thay đổi cũng không chừng.

Ta cười cười.

Ta cuối cùng vẫn làm theo thói quen giả ngu. Kẻ trước người sau, vẫn cứ sống khoa trương: Lời nói khoa trương, động tác khoa trương, biểu tình khoa trương.

Nhưng thật ra, đối với tất cả các loại khoa trương thì tuổi tác của ta là… khoa trương nhất.

Ta trưởng thành rồi, đến khi trên bánh kem phải cắm nhiều hơn chục cây nến thì mẹ ta bắt đầu có thói quen chỉ thắp một ngọn nến duy nhất. Bởi vậy, cũng làm cho ta quên mất tiêu tuổi tác của mình.

Mấy năm nay, cũng không bị người nào hỏi han đến.

Nhưng vào thời gian bị đại thần lợi dụng, ta cũng đồng thời mượn danh nghĩa của hắn, quét dọn một ít đào hoa của mình.

Ba chữ Vương Đình Hiên kia, quả là rất có cao độ, có lúc, thậm chí còn phải ngưỡng mộ nữa.

Vì vậy, ta độc thân cho đến nay.

Nói trở lại, thật đúng là lúc nhìn thấy yêu quái đại nhân, ta có cảm giác tim đập rất nhanh.

Loại xúc động này, ta không muốn bỏ qua.

u cũng là!

Lập tức phấn chấn tinh thần, hôm nào phải lập một đền thờ trinh tiết cho mình mới được!

Bỗng nghe thấy một âm thanh, “Hắn đẹp trai không?”

“Ừm, đẹp.” Ta gật đầu, tủm tỉm cười.

“Hơn cả anh?”

“Hứ.” Khóe miệng khinh thường vung lên, hứ một tiếng. Ta nhướng hàng lông mi gầy, khóe mắt nhẹ xếch lên. Sau đó rung đùi đắc ý, tiện thể quay đầu lại liếc mắt nhìn xem kẻ nào lại không biết tự lượng sức mình như vậy ——

Mắt thấy đại thần vân đạm phong khinh xoa môi, dáng tươi cười ấm áp mà ôn hòa.



Ôi chao! Đại thần, ngài đã thành thần thăng tiên rồi mà còn muốn so đo tướng mạo với yêu quái sao? Tục! Quá tục!

Nhưng lúc này, ta vẫn đang phe phẩy đầu, cái cổ lệch sang một bên, ánh mắt khinh bỉ…



Ánh mắt ta dường như cương cứng, duy trì góc độ khinh bỉ lớn nhất…

Á, đại thần, ngài hiểu lầm rồi.

Không phải ta đang khinh bỉ ngài. Có cho ta lá gan to bằng trời ta cũng không dám!

Ngài phải tin tưởng ta, đây tuyệt đối chỉ là một loại cách điệu của ánh mắt sùng bái…

“y dza!” Vì vậy, ta liền thuận thế kêu lên một tiếng, một tay đấm vào sau gáy, trừng to mắt, “Không xong rồi!”

Đại thần bất động thanh sắc, nhìn ta bằng nửa con mắt.

“Chuột rút!” Ta ra sức tỏ ra mệt nhọc, “Cổ bị chuột rút!”

“…” Đại thần nhếch môi, “Chuột rút lợi hại thế sao.” Như cười như không. “Làm tổn thương luôn thần kinh thị giác của em rồi à.”

“…” Ánh mắt ta rất chân thành, im lặng là vàng, đồng thời cười nịnh nọt.

Thật ra cứ như vậy mà đối với hắn thôi, tuyệt không cần cố sức, cũng không cần phải hao tổn tâm tư.

Nhưng không biết đại thần có đúng là đã giả ngu với ta hay không, chỉ thấy hắn cười cười, “Được rồi, em vừa mới ‘hứ’ là có ý gì?”

“Say nắng!”

“Bị chuột rút thì cứ xoa bóp là được rồi…” Hắn lại hí mắt.

“Chuyện đó…” Đầu tiên ta cười cười, quyết định thật nhanh, nghiêm túc điều chỉnh khuôn mặt “Hết rồi”. Sau đó nhẹ nhàng bẻ xoay cổ. Mười ngón tay giao nhau bẻ đốt tay lên xuống, hít thở sâu ——

“Hừ hừ.” Ta hoàn toàn trở về động tác cùng thần tình lúc nãy, sau đó dựng thẳng ngón tay cái, chỉ ra phía sau, nheo một mắt lại, khinh thường nói, “Với dáng dấp của hắn, làm sao so nổi với sư huynh ngài? Em ghét nhất là nhìn thấy mấy người như hắn, ánh mắt quá câu hồn, sống mũi quá thẳng, cái mông quá căng…”

“Vậy sao?” Một giọng nói hơi khàn khàn, mang theo âm nam trung đầy từ tính tiêu hồn, đột nhiên cắt ngang lời ta.

Con bà nó, không thấy ta đang bận lừa đại thần sao!

Nhưng vừa quay đầu lại ——

Ta lại quýnh.

Là yêu quái đại nhân…

Khụ, hắn nghe được bao nhiêu rồi?

Nhưng mà đường nhìn của hắn vẫn chưa rơi trên người ta, mà cực kỳ tùy ý, nhìn đại thần bằng nửa con mắt.

Trong khoảng khắc, tia lửa canxi cácbua bắn ra, keng keng rung động.

Hai người, một lãnh đạm tự nhiên, một lười nhác tùy ý, nhưng khí áp giữa hai người đều tự động hình thành, vừa vặn kẹp ta vào giữa.

Bầu không khí rất ngưng trọng, rất khẩn trương. Còn ta…

Tự dưng hưng phấn!

Có cãi nhau không? Có đánh nhau không?

Chỉ thấy đại thần nhẹ nhàng cười, hơi gật đầu, chân mày khẽ nhướng, tỏ vẻ muốn bắt chuyện.

Mà tiểu yêu quái cảm thấy không thú vị bĩu môi, sau đó nhẹ nhàng nhíu mi, thản nhiên liếc một cái, ra vẻ hiểu biết.

Trong lúc hai người có qua có lại, ta nhìn mà nhiệt huyết dâng trào.

Chỉ là trước đây vóc dáng tiểu yêu quái chẳng cao hơn ta bao nhiêu, nhưng bây giờ lại chênh lệch quá sức tưởng tượng.

Cự ly này cùng cấp với độ cao mà ta thường phải ngước lên để nhìn đại thần.

Rất tốt, thói quen từ nay về sau sẽ không lo bị sái cổ.

Nhìn ánh mắt hắn nhìn đại thần, xem ra là chỗ quen biết. Hơn nữa hiện tại bộ dáng nhẹ nhàng thảnh thơi này, chẳng giống đám sinh viên mới lặn lội đường xa, mệt đến không chịu nổi như chúng ta chút nào.

Cho nên ta to gan đưa ra phán định, tủm tỉm cười chào hỏi một câu: “Chào sư huynh!”

Hắn khẽ liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không phản đối cách xưng hô của ta.

Cũng chẳng có mấy hứng thú với ta, sau đó nhẹ nhàng nhăn nhíu vùng xung quanh lông mày, chậm rãi ngáp một cái.

Một tầng hơi nước mờ mờ bao phủ hai tròng mắt hắn, rực rỡ phát sáng…

Lấp lánh lấp lánh…

Đây chính là sinh vật lấp lánh trong truyền thuyết a!

Hàng nút áo trên của hắn vẫn để hở như trước. Ta có thể thấy rõ hàng xương quai xanh trơn bóng, cùng với trái cấm nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống của hắn… (ực ực, chảy máu cam mất!)

Ta cười tủm tủm hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh (tên họ) của sư huynh?”

“Tiểu biến thái.” Đại thần gọi một tiếng, kêu đến là nhu tình, mềm mại đến nỗi lông tơ của ta dựng đứng cả lên.

Ta quay đầu lại cười hùa: “Dạ?”

Hắn nhìn ta với ánh mắt đặc biệt thân thiết. “Anh đã nhờ bạn học giúp em xếp hàng đăng ký, mau qua đó đi.”

“…” Thế nhưng… Ta tủi thân, còn chưa hỏi được họ tên của hắn mà..

“Nhanh lên.” Đại thần vẫn duy trì nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân.

Lòng ta không cam, tình ta không nguyện hoạt động chân, quay đầu lại trộm liếc nhìn tiểu yêu quái.

Cánh tay đại thần duỗi ra, đột nhiên ôm lấy vai ta, rất có ham muốn chiếm hữu. Sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười với tiểu yêu quái: “Bọn tớ đi trước nha, Nghiêm Tử Tụng.”

Nghiêm Tử Tụng!

Rốt cuộc ta cũng đã biết được tên hắn!

Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt không thèm để ý.

Cũng không có đáp lời, chỉ là đột nhiên liếc mắt ngắm nhìn ta, vừa vặn nhìn thấy nụ cười tươi sáng để lộ cả hai hàm răng ngọc của ta.

Hắn liền thoáng quan sát ta một phen, không ngờ chỉ một khắc sau, nghe thấy hắn khinh thường, hừ một tiếng đầy mỉm mai, “Tiểu biến thái?”

Tiếp đó, lắc lư lắc lư, lướt qua ta cùng đại thần.

Dưới chân, vẫn là đôi dép lê cũ kỹ tàn tạ.

—————————————————————————————

Ghi chú:

Hoàng đại tiên – Wong Tai Sin là một vị thần của Trung Quốc, phổ biến ở Kim Hoa và Hồng Kông với sức mạnh chữa bệnh. Tên thật là Wong Cho Ping, sinh ở tỉnh Chiết Giang. Wong Cho Ping xuất thân nghèo khổ, năm tám tuổi đã phải đi chăn cừu. Năm ông mười lăm tuổi, sau khi gặp được một vị thần tiên trên ngọn núi Hoàng Thông ở quê nhà, ông đã đi theo đạo giáo. Truyền thuyết kể rằng, bốn mươi năm sau ông đã thành tiên. Về sau, Wong Tai Sin được gọi là Hoàng Thông đại tiên, hay Hoàng đại tiên theo tên ngọn núi mà ông ẩn cư.

Đền Wong Tai Sin còn được đặt cho một trong 18 quận của Hồng Kông

Hàng ngày, người dân Hồng Kông đổ xô đến ngôi đền Wong Tai Sin để cầu cho sức khỏe và thịnh vượng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.