Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 98: Chương 98: Chương 101




[Đúng ngay lúc đám người dắt díu nhau kéo đến cửa hang, thì đột nhiên một thân hình bị ném vào, đập vào vách động tạo thành một cái hố sâu hình người. Cát đá rơi xuống rào rào, phía trước truyền đến tiếng kêu lên kinh ngạc của vài tên tiểu bối: “Quỷ tướng quân!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ôn Ninh? Xảy ra chuyện gì!” Ôn Ninh gắng gượng nói: “..... Không sao“. Y từ chỗ rơi xuống, đứng lên im lặng gắn mạnh cánh tay bị đứt trở về, Nguỵ Vô Tiện tập trung nhìn, chỉ thấy một thanh niên áo tím khoanh tay đứng trước Phục Ma động, Tử Điện xì xì ở trong tay y lưu chuyển linh quang. Mới vừa rồi Ôn Ninh chính là bị y quất một roi này bay vào trong động.

Giang Trừng.

Khó trách Ôn Ninh không có bất kỳ ý tứ phản kích nào.

Kim Lăng nói: “Cữu cữu!” Giang Trừng lạnh lùng thốt lên: “Kim Lăng, lại đây“.

Từ rừng cây tối tăm ở phía sau y, chậm rãi bước ra một đám tu sĩ các thế gia ăn mặc khác nhau, càng lúc tập trung càng đông, đếm sơ sơ có khoảng một hai ngàn người, đen kịt một mảng lớn, bao vây xung quanh Phục Ma động. Những tu sĩ này, bao gồm Giang Trừng, đều máu me khắp người, thần sắc mệt mỏi. Đám thiếu niên thế gia kia sôi nổi lao ra khỏi Phục Ma động, trong miệng kêu lên: “Cha!” “Mẹ!” “Ca ca!” ôm chầm lấy một số người trong đám đông. Kim Lăng ngó trái ngó phải, vẫn do dự không quyết định. Giang Trừng lạnh lùng nói: “Kim Lăng, ngươi lề mề cái gì, còn chưa qua đây? Muốn chết sao!”

Lam Khải Nhân đứng trước đám đông, bộ dáng già nua không ít, hai bên thái dương thế mà đã xuất hiện từng lọn tóc hoa râm. Ông nói: “Vong Cơ“. Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Thúc phụ“. Nhưng vẫn không quay về đứng bên cạnh ông.

Lam Khải Nhân sao có thể không hiểu, đây chính là câu trả lời kiên định không thể lay chuyển của Lam Vong Cơ. Biểu tình của ông thất vọng đến cực điểm, lắc lắc đầu, nhưng không định mở miệng khuyên nhủ nữa.]

Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng cười thầm, ha, không phải hai 'ông lão' đều tới đó sao.

Tên tiểu tử Giang Trừng này, thật đúng là thấy Tử Điện trước, rồi mới thấy người mà, cứ luôn nhắm vào Ôn Ninh, là như thế nào? Nếu thực sự nghẹn tức với y (Ôn Ninh), thì cũng phải giải quyết mấy hung thi kia trước rồi mới nói chứ.

Vẫn là Lam Trạm tốt nhất.

Từ lâu khi mình không còn đường để đi, phải bước lên cây cầu độc mộc này, đã đoán trước vô số những kết cục có thể xảy ra, nhưng trước đó, chưa bao giờ nghĩ tới, còn có thể có một người như vậy, rời bỏ 'chính đạo', chống lại cả thế giới, chỉ để đứng cùng một chỗ với hắn.

Tuy rằng theo như nội dung trong sách, cứ như vậy từng dắt tay nhau vượt qua một đời sinh tử, nhưng cuối cùng có người chờ đợi, đã đủ ước nguyện rồi.

Làm như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn sang, khi ánh mắt hai người giao nhau, nghiêm túc gật đầu với hắn.

Ta ở đây.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, mặc dù Lam Trạm còn chưa nói ra, nhưng trong tai hắn rõ ràng nghe thấy lời này, vẫn luôn sưởi ấm cả cõi lòng.

Ngay sau đó, hắn lại bị Lam Vong Cơ kéo thay đổi tư thế, đồng thời đối mặt về hướng Lam Khải Nhân đoan chính thi lễ.

Lam Vong Cơ nói: “Vong Cơ bất hiếu, vất vả thúc phụ bị ảnh hưởng“.

Lam Khải Nhân thở dài: “Ngươi lại có gì sai? Uổng công lão phu gìn giữ ngang dọc tu chân giới mấy chục năm, lại không hiểu rõ việc đời không phải cứ nghe thấy, là có thể nhìn thấy, thật hổ thẹn! Vong Cơ, ngươi làm rất đúng“.

“Thúc phụ....” Lam Hi Thần mở miệng, cũng không biết mình có thể nói cái gì. Thúc phụ đang tuổi tráng niên, tu vi gia tăng, thế mà mười mấy năm sau đã thành bạc tóc, lộ ra tuổi già, thật sự là tiểu bối bọn họ kém cỏi.

Lam Khải Nhân phất phất tay về hướng bọn họ, liên tục nói: “Thôi thôi, các ngươi an ổn là được rồi, lão phu rất tốt!”

Giờ này khắc này, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên có một chút xíu ảo giác là Lam lão nhân cũng rất đáng yêu, còn nảy sinh lòng tốt âm thầm tính toán, xem sau này 'tặng' rắn hay là có thể đổi thành mấy con rùa đen lớn lớn bé bé được không.

Giang Trừng: Nguỵ Vô Tiện đúng thật là gả ra ngoài, nhìn dáng vẻ người một nhà ở chung hoà hợp thế này, hy vọng tương lai Lam lão tiền bối sẽ không vì tức giận quá nhiều mà già nhanh hơn.

Nhiếp Minh Quyết: Lại không phải chỉ một mình Lam tiền bối mù quáng? Trái lại nơi đây, không sợ quỷ quái thần dị, thứ ăn thịt người lại chính là lòng người.

[.... Nguỵ Vô Tiện nói: “Các ngươi lại tới nữa“. Giang Trừng lạnh lùng nói: “Đương nhiên phải tới“.

Tô Thiệp đeo cây đàn thất huyền của gã, cũng đứng phía trước đám người “Nếu không có Di Lăng Lão Tổ vừa trở về đã sợ người trong thiên hạ không biết, gióng trống khua chiêng đào thi thể bắt cóc người, thì có lẽ ta cũng sẽ không đến sào huyệt của các hạ nhanh như vậy“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta rõ ràng là cứu mấy đệ tử thế gia này nha, làm thế nào các ngươi không cảm kích ta, ngược lại còn muốn buộc tội ta chứ?” Không ít người bật ra tiếng cười nhạo, có người trực tiếp kêu lên “Vừa ăn cướp vừa la làng“. Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết tranh cãi là phí công vô ích, cũng không gấp gáp nhất thời, hơi hơi cười nhạt, nói: “Bất quá, lần ra trận này của các ngươi, hình như có chút khó coi, thiếu hai đại nhân vật nha. Xin hỏi chư vị, việc trọng đại thế này, tại sao Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân không tới?”

Tô Thiệp cười lạnh nói: “Hừ, hôm trước Liễm Phương Tôn bị người lạ ám sát ở Kim Lân Đài, thân thể bị trọng thương, Trạch Vu Quân hiện giờ còn đang ra sức cứu chữa, ngươi cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?”

Nghe Kim Quang Dao “thân thể bị trọng thương”, Nguỵ Vô Tiện lập tức nhớ tới tư thế oai hùng giả bộ tự sát của hắn khi đánh lén Nhiếp Minh Quyết trước đây, nhất thời không nhịn được, “Phụt” cười thành tiếng, ánh mắt Tô Thiệp hơi tối xuống, nói: “Ngươi cười cái gì?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không có gì. Ta chỉ cảm thấy Liễm Phương Tôn thường xuyên bị thương mà thôi“.

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói nho nhỏ cất lên: “Cha, ta cảm thấy, có thể thật sự không phải hắn làm đâu. Lần trước ở Nghĩa Thành, là hắn đã cứu chúng ta. Lần này hắn hình như cũng là tới cứu chúng ta....”

Hắn theo giọng nói này nhìn lại, người nói lại là Âu Dương Tử Chân. Nhưng mà, phụ thân thằng nhỏ lập tức trách mắng con trai: “Con nít không được nói lung tung! Ngươi biết đây là tình huống gì không? Ngươi biết đó là ai không!”

Thu hồi ánh mắt, Nguỵ Vô Tiện thong dong nói: “Đã hiểu rồi“. Hắn từ lúc bắt đầu đã hiểu rõ, bất kể hắn nói cái gì, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Hắn phủ nhận, có thể bị gán ép; Hắn thừa nhận, có thể bị bóp méo.

Ban đầu Lam Vong Cơ nói chuyện thật ra rất có sức nặng, nhưng sau khi cùng hắn hợp thành một khối, sợ là cũng trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích. Vốn tưởng rằng phía bên thế gia ít nhiều cũng có Lam Hi Thần trấn giữ, hẳn là còn có thể hoà giải một phen, ai ngờ Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đều không xuất hiện.]

Không phải đã sớm biết hay sao.

Bất quá cũng là ngàn người chi trỏ, vạn người thoá mạ mà thôi.

Không biết có phải vấn đề tâm trạng hay không, hay là vì người phải chịu trận bao vây chỉ trích này là một phiên bản khác của mình, Nguỵ Vô Tiện vừa vỗ vỗ ngực như thể quá mức tức giận, vừa nghĩ, làm thế nào có thể dễ đồng cảm như thế giống như bản thân mình cũng bị, thậm chí lửa giận đã bùng cháy luôn rồi chứ?

Chỉ là động tác trên ngực được thay thế bởi một cái tay khác, khớp xương thon dài, ngón tay tinh tế đều đặn, vì nguyên nhân quanh năm đánh đàn, mà đầu ngón tay có vết chai mỏng. Động tác không nhanh không chậm, nhưng mang theo cảm xúc không giống nhau.

Lửa giận trong nháy mắt tan biến không thấy tăm hơi.

Cmn đi theo chính đạo gì chứ, thấy quỷ đoán bừa tốt xấu, phán đoán đúng sai lung tung rối loạn, có rảnh nghe mấy thứ này còn không bằng nghĩ nhiều đến Lam Nhị ca ca nhà hắn, chỉ là không cần quay đầu nhìn, cũng biết Lam Trạm lúc này nhất định lại là, trên mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt hơi tối lại, trong lòng hẳn là tràn đầy thương tiếc rồi đi.

Trong lòng Lam Vong Cơ đúng là không tốt lắm, càng là lo lắng nhiều hơn. Nguỵ Anh là một người thích cười thích náo nhiệt đến cỡ nào, giống như một ngọn lửa, nhưng một ngày nào đó lại phải đối mặt với những lời chỉ trích võ đoán, những lời buộc tội ác ý.... Nguỵ Anh, ta có thể vì ngươi làm nhiều thêm những việc gì nữa đây.

Nhiếp Hoài Tang nói: “Ngàn người bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, bách gia tiên đốc và Lam thị tông chủ cũng không ra mặt, còn có cái tên Tô Thiệp tâm tính bất chính này, chỉ sợ ngoài việc bao vây tiêu diệt, còn có phần sau nữa.”

Một câu bị tấn công liền tự tẩy trắng mình đến sạch sẽ, về phần Lam Hi Thần chia binh làm hai đường vốn nên có mặt ở đây, chỉ sợ là tình cảnh cũng không ổn rồi.

Bất quá, chỉ sợ đã xem thường sự đồng tâm hiệp lực của hai người Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thôi.

[Trận bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương năm đó, Kim Quang Thiện chủ Lan Lăng Kim thị, Giang Trừng chủ Vân Mộng Giang thị. Lam Khải Nhân chủ Cô Tô Lam thị, Nhiếp Minh Quyết chủ Thanh Hà Nhiếp Thị. Hai cái trước là chủ lực, hai cái sau là có thể có có thể không. Hiện giờ gia chủ của Lan Lăng Kim thị chưa đến, chỉ phái người đến chịu sự chỉ huy của Lam gia; Cô Tô Lam thị vẫn do Lam Khải Nhân điều khiển; Nhiếp Hoài Tang thế vị trí của đại ca hắn, co rúm người trong đám đông, vẫn đầy mặt “Cái gì ta cũng không biết”, “Cái gì ta cũng không muốn làm”, “Ta chỉ đến cho đủ số“.

Chỉ có Giang Trừng, vẫn là Giang Trừng quanh thân đầy lệ khí, vẻ mặt hung ác nham hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Nguỵ Vô Tiện hơi hơi xoay đầu, thấy được Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, không tỏ ra một chút do dự, càng không có ý định lùi bước. Chính là, lần này, hắn không hề cô độc nữa.

Mấy ngàn tu sĩ như hổ rình mồi, lại có một vị trung niên không kềm nén được, nhảy ra, quát: “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi còn nhớ ta không?“..... Người nọ lập tức vén quần lên, lộ ra một cái chân giả bằng gỗ, nói: “Cái chân này của ta, chính là bị người phế đi vào đêm đó ở thành Bất Dạ Thiên. Kêu ngươi nhìn là để ngươi biết, trong số những người bao vây tiêu diệt ngươi hôm nay cũng có Dịch Vi Xuân ta góp một phần công sức. Thiên đạo luân hồi báo ứng thích đáng!”

Làm như được người nọ cổ vũ, một tu sĩ trẻ tuổi khác cũng đứng dậy.... “Ta và ngươi không có thù oán. Ta tới đây tham chiến, chỉ để ngươi hiểu rõ: “Làm chuyện cả thiên hạ không ai tán đồng, thì ai cũng có thể giết, bất kể dùng thủ đoạn không phổ biến gì, bất kể từ trong mộ bò ra bao nhiêu lần, chúng ta cũng sẽ lại tống tiễn ngươi trở về. Không vì lý do gì khác, chỉ vì một chữ 'NGHĨA'!”

Mọi người nghe vậy, sôi nổi reo hò, tiếng hoan hô như sấm dậy: “Diêu tông chủ nói rất đúng!”

Diêu tông chủ mỉm cười lui ra, những người khác có được sự ủng hộ, người này tiếp theo người kia bước ra, lớn tiếng tuyên chiến.

.... Mỗi một khuôn mặt đều tràn đầy nhiệt huyết sôi trào, mỗi một câu đều lời lẽ chính đáng, mỗi người đều hiên ngang lẫm liệt, dõng dạc hùng hồn, lòng đầy căm phẫn, hào hùng vạn trượng.

Mỗi người đều không nghi ngờ một chút nào, việc làm của bọn họ vào lúc này, là một hành động quang vinh vĩ đại, một nghĩa cử to lớn.

Một trận thảo phạt của “Chính nghĩa” đối với “Tà ác”, đủ để lưu danh muôn đời, vạn người xưng tụng!]

Hay cho một trận lời lẽ chính đáng, dõng dạc hùng hồn nha.

Hơn một ngàn người không phát hiện ra mình đã bị lừa xoay mòng mòng, rốt cuộc thì chỗ nào dính dáng đến 'Chính nghĩa', 'Nghĩa cử', khắp trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, trong đầu những người này chắc toàn là hồ nhão nhỉ?

“Thật là quá buồn cười, thành Bất Dạ Thiên đã bị phá huỷ từ lâu sau cuộc chiến đánh giết Ôn cẩu, lúc ấy có bao nhiêu người từng bái tạ ơn cứu mạng, công lao phi thường của bổn Lão tổ? Rồi sau đó thì sao, lại là ta mang mọi người đến tập trung ở Bất Dạ Thiên sao? Là ta không tự lượng sức một mình đối chọi đám đông mà khiêu khích toàn bộ tiên môn hay sao? Lấy nhiều đánh ít, xong rồi thua lại không chịu nổi, còn dám nói đến báo thù cái gì? Là dựa vào có nhiều mặt mũi nên không cần mặt mũi nữa hay sao?”

Hắn không biết tiền căn hậu quả của chuyện huyết tẩy Bất Dạ Thiên là như thế nào, cũng không phải nhân lúc chưa biết rõ này mà phủi bỏ trách nhiệm, nhưng mà, thứ nhất Bất Dạ Thiên không phải là hang ổ của hắn, thứ hai, chỉ cần Vân Mộng Giang thị còn tồn tại một ngày, thì hắn sẽ không chủ động khơi mào tranh chấp cũng với mấy người chính đạo kia.

Nếu không phải bản thân bị ép đến đường cùng, cũng không phải đến mức, Bất Dạ Thiên còn có pháp bảo ghê gớm gì đó, dẫn đến mình và đám người kia hỗn chiến tranh đoạt đấy chứ?

Nếu đã ép mình đến tình cảnh tuyệt vọng như thế, không phải càng nên có giác ngộ sẽ bị cá chết lưới rách hay sao?

Tiết Dương cười nói: “Cứu người trong nháy mắt đã biến thành hại người, Nguỵ tiền bối, hoá ra ngươi lại thảm như thế, trắng đen không phân biệt, thiện ác điên đảo, nhìn sắc mặt của mấy người ghê tởm đó, nếu như giết sạch hết, thì thật tốt nha!”

Nguỵ Vô Tiện mắt điếc tai ngơ đối với những lời khiêu khích này, nhưng lại làm như không có việc gì hỏi, “Xuân nào vậy nhỉ, thoạt nghe chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, trước đó không nghe nhắc đến, còn cái vị 'Diêu tông chủ' kia là ai nữa?”

Giang Trừng sớm đã đầy bụng bực tức, thế mà 'chính mình' cố tình lại là một thành viên bao vây tiêu diệt, thậm chí còn là người góp sức lớn, cho nên có một loại cảm giác hổ thẹn giận dữ không thèm giữ mặt mũi, lúc này nhịn không được mắng: “Vô danh tiểu tốt thì thôi không nói, Diêu tông chủ 'nghĩa khí ngút trời' tốt xấu cũng là một tông chủ, Di Lăng Lão Tổ ngươi có thể tình cờ nhớ lại xem mình có từng đắc tội với tiểu nhân nào được không?”

Nhiếp Hoài Tang nói tiếp: “Vốn là một gia chủ của một tông môn nhỏ có căn cơ thấp, nếu không phải gặp được làn sóng cầm cờ tiên phong trong cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh, sau đó nhân cơ hội đứng vững gót chân, thì chỉ sợ không gánh nổi chức danh tông chủ đâu“.

Lam Hi Thần nói: “Lúc ấy có một vị Diêu tông chủ quản lý các tán tu hậu cần, không biết có phải là vị này hay không“.

Kim Quang Dao tỏ ý xác nhận đối với lời nói của Lam Hi Thần, lại nói: “Ngoài mặt là gia tộc nhỏ độc lập, nhưng âm thầm là gia tộc phụ thuộc Lan Lăng Kim thị“.

Cho dù có vài người đã nói tỉ mỉ kỹ càng như vậy, Nguỵ Vô Tiện... vẫn là không có chút ấn tượng, “Ồ, tóm lại chính là, một trong những tên não tàn trên Kim Lân Đài đó sao“.

Kim Tử Hiên: (ー'′ー)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.