Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 115: Chương 115: Chương 118




Dưới ánh mắt của huynh trưởng, Lam Vong Cơ một lần nữa kinh ngạc phát hiện làm như mọi suy nghĩ trong lòng mình lại thêm một lần không có nơi nào để che giấu, gia huấn cấm nói dối, tất nhiên là cũng không được bịa chuyện. Y chỉ là, rất hâm mộ Nguỵ Anh có thể cùng lớn lên với tỷ đệ Giang gia, còn có, Nguỵ Anh ba tuổi, có dáng vẻ như thế nào?

Trong lúc khoé mắt dư quang trôi nổi, hình ảnh hai đứa nhỏ chạy chơi phản chiếu vào đôi mắt, nhất định ngoan ngoãn hơn Cảnh Nghi, hoạt bát hơn a Uyển, đều lanh lợi đáng yêu hơn so với hai bọn chúng....

[Giang Yếm Ly nói: “Ba tuổi hơi lớn một chút, hẳn là một tuổi“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không, ta ba tuổi! Tiện Tiện ba tuổi đói bụng! Làm sao bây giờ!”

Giang Yếm Ly cười nói: “Phòng bếp có canh, đi uống đi. Không biết Tiện Tiện có đủ cao với tới được kệ bếp không nha?”

“Với không tới sư tỷ bế ta lên là với tới rồi....” Nguỵ Vô Tiện đang nói hươu nói vượn, Giang Trừng đúng lúc bước vào trong từ đường, nghe vậy mắng: “Lại nói lời lung tung! Bản tông chủ đã múc cho ngươi để ở bên ngoài, mau quỳ xuống cảm tạ rồi cút đi uống canh của ngươi đi“.

Nguỵ Vô Tiện chạy ra ngoài xem, quành ngược trở lại nói: “Giang Trừng ngươi có ý gì, xương sườn đâu?”

Giang Trừng nói: “Ăn hết rồi. Chỉ còn lại củ sen, ngươi thích ăn thì ăn“.

Nguỵ Vô Tiện đá một chân qua: “Nôn xương sườn ra!”

Giang Trừng nói: “Nôn thì nôn, có bản lĩnh ta nôn ra rồi ngươi ăn nhé!”

Giang Yếm Ly nghe bọn hắn lại bắt đầu, vội nói: “Được rồi, người đã bao lớn còn đi tranh giành mấy miếng xương sườn, ta nấu thêm một thố nữa là được....”]

Tuy nói Nguỵ Vô Tiện lần này phá lệ, đọc một cách đứng đắn nghiêm túc, nhưng chẳng còn cách nào khi nội dung đọc đến lại là quá mức không đứng đắn, mặc dù những người khác đang ngồi đã nghe suốt từ đầu, đối với sự 'không đứng đắn' như vậy cũng đã hơi liệt cảm xúc, nhưng vẫn muốn than một tiếng, gia phong Giang gia thật là kỳ lạ nha.

Vì một miếng ăn, chỉ vì một miếng ăn!

Nhiếp Hoài Tang không tự giác hít một chút nước miếng rơi xuống, quá muốn ăn (ˉ﹃ˉ)

Kim Tử Hiên nghiến răng, tại sao người có thể thường xuyên được ăn canh do a Ly tự tay nấu không phải là y? Lần trước y uống canh còn là lúc trên chiến trường Lang Gia đó, chỉ là tự mình gây tội chết, canh không có không nói, mà suýt chút nữa đời này cũng không có tức phụ. Không sao, Kim Tử Hiên siết chặt nắm tay, đợi sau này, y sẽ xuống bếp nấu canh cho a Ly!

Lúc người khác hoặc cạn lời, hoặc thèm ăn, hoặc ý chí chiến đấu sôi sục, thì Lam Vong Cơ cảm thấy chính mình bị câu nói 'Tiện Tiện ba tuổi đói bụng, làm sao bây giờ' mê hoặc lỗ tai, tâm trí thay đổi, trong đầu phác hoạ một Nguỵ Anh nho nhỏ, hồng hào mũm mĩm, đang nói chuyện với giọng nũng nịu mềm mại, “Tiện Tiện đói bụng, làm sao bây giờ?”

Tiện Tiện....

Nhìn chăm chú góc nghiêng gương mặt tuấn nhã gần ngay trước mắt, Lam Vong Cơ nhíu mày, ngần ngừ có nên gọi một tiếng thử xem không? So với xưng hô 'Nguỵ Anh' cho tới nay, một khi gọi tiếng 'Tiện Tiện' thân mật này đối với đạo lữ của mình, dường như không chỉ là quãng đời tương lai còn lại, mà thậm chí toàn bộ sinh mệnh từ khi sinh ra đến nay, từ đầu đến đuôi của Nguỵ Anh, đều sẽ gắn kết thành một khối với y!

Đôi môi mỏng khẽ hé ra vài lần, hầu kết lăn lộn lên xuống một phen, rốt cuộc Lam Vong Cơ hạ quyết tâm, lại một lần nữa từ từ ghé sát đến bên tai Nguỵ Vô Tiện, hơi hơi hít không khí, mở miệng sắp sửa lên tiếng....

“Lam Trạm!” Nguỵ Vô Tiện đột nhiên quay đầu kêu, ngay sau đó cảm thấy trên má lướt qua một chút ấm áp mềm mại.

Nguỵ Vô Tiện: “.....” Hắn đây là được lên kế hoạch hôn lén phải không?

Lam Vong Cơ: “.....” Thật sự là chỉ muốn nói ra HAI CHỮ mà thôi

Mọi người: “.....” Hàm Quang Quân lại bị đoạt xá!!

Lam Hi Thần:..... Không, các ngươi hiểu lầm Lam Vong Cơ rồi.

Mọi người như thể đều bị điểm huyệt, cấm ngôn hết, sau khi giằng co một lát, Lam Vong Cơ trấn định lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thân trên ngả về sau, khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn như cây tùng, còn giơ tay sửa lại phần tóc mai hơi rối của Nguỵ Vô Tiện, dùng giọng nói không khác gì bình thường hỏi: “Chuyện gì?”

Nguỵ Vô Tiện: Có thể nha, đều có thể đánh lén được nha, nhưng Lam Trạm, nếu lỗ tai ngươi không nóng đỏ lên thành như vậy, thì ta còn có thể tin rằng ngươi không hề biết xấu hổ một chút nào.

Khụ khụ, vì để giữ lại phần nào mặt mũi băng thanh ngọc khiết của Hàm Quang Quân, Nguỵ Vô Tiện hấp tấp nuốt xuống mấy lời suýt nữa buột ra khỏi miệng, đúng lúc bị sặc nước miếng của mình.

Dưới sự giúp đỡ của Lam Vong Cơ, đợi đến sau khi hắn đỡ ho khan, không khí bất giác không còn nghiêm trọng như lúc đầu nữa, lúc này mới nhớ ra lời vừa rồi định nói với Lam Vong Cơ.

Giữ chặt bàn tay đang vuốt ngực cho hắn, Nguỵ Vô Tiện bây giờ mới hỏi: “Lam Trạm, ngươi có phát hiện chỗ này có chút không thích hợp không?”

Lam Vong Cơ đảo khách thành chủ, sau khi hai bàn tay lại một lần nữa lặng lẽ nắm chặt nhau, không nhanh không chậm nói: “Chỗ nào?”

Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt lại có ảo giác như bị nghẹn, Lam Trạm vừa rồi đến tột cùng là muốn làm gì, sau khi bị hắn cắt ngang lại thế này, một chút cũng không kiêng dè nữa?

“Ngươi nhìn vách đá Thiên Thư trước mặt này, so với lúc chúng ta vừa mới đến, ngươi không cảm thấy có chút thay đổi sao? Trở nên... trắng ra? Không đúng, là sáng lên! Đúng, chính là sáng lên!”

Lam Vong Cơ mở miệng sửa lại cho đúng: “Là phát sáng, vách đá có ánh sáng ẩn, do đó so với trước, có chút khác biệt“.

Nguỵ Vô Tiện gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi: “Giang Trừng, Trạch Vu Quân, các ngươi có cảm thấy không?”

Lam Hi Thần nói: “Đúng như Lam Vong Cơ nói“.

Giang Trừng cũng cố quan sát vách đá một phen, “Tại sao ta không nhìn ra?”

Nguỵ Vô Tiện mặt mày nghiêm túc, “Bởi vì mắt ngươi lé!”

Giang Trừng: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi muốn ăn đòn“.

Nhiếp Hoài Tang nói: “Ta cũng không thể nào nhìn ra, nhưng, bốn vị các ngươi là những người đến đầu tiên, có lẽ ánh sáng ẩn thực sự quá mờ nhạt, mới không dễ phát hiện, người khác cũng không nhìn ra được chỗ nào thay đổi, chỉ là không biết đối với chúng ta có còn ảnh hưởng gì khác không?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không biết có ảnh hưởng đối với các ngươi hay không, nhưng ta có dự cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó, cũng không nói lên được là tốt hay xấu“.

Kim Tử Hiên nói: “Nếu thực sự có ảnh hưởng gì, sợ rằng ngươi – người tạm điều khiển Vô Tự Thiên Thư này – sẽ đứng mũi chịu sào, chỉ là hiện giờ, ngoại trừ tiếp tục đọc, cũng không có cách nào khác, còn không hay là đổi người đọc đi, có lẽ như vậy có thể tránh được thì sao?”

Lam Hi Thần nói: “Kim công tử nói rất đúng, ngoại trừ lúc bốn người chúng ta xuất hiện ở đây, nghe được giọng nói cảnh báo đó, thì lúc sau lại chẳng có động tĩnh gì, chỉ có cách đọc cho xong, Nguỵ công tử nếu phát hiện chỗ nào khác không ổn, xin mời nhanh chóng nói ra“.

Lam Khải Nhân cũng nói: “Tới đâu hay tới đó, nếu vậy, những người khác cũng chú ý nhiều hơn một chút“.

Mọi người đồng ý, Nguỵ Vô Tiện lại dùng cái tay rảnh rang kia vỗ vỗ vào cánh tay căng thẳng của Lam Vong Cơ, xem như trấn an, nói: “Nhất định, chỉ mong dự cảm chuyện tốt, vậy tiếp theo tới ai đọc?”

Thu hết thái độ của đệ đệ vào mắt, Lam Hi Thần âm thầm thở dài một phen, chủ động nói: “Để ta đọc đi“.

Nguỵ Vô Tiện gật đầu tỏ ý, “Làm phiền“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.