Bị Lam Trạm trong tương lai có thể phải chịu hơn 30 giới tiên làm cho khiếp sợ đến mức đầu váng mắt hoa, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đỡ trán đứng lên, cũng không ngăn được những ký ức lộn xộn trong đầu xâu thành một chuỗi ùn ùn kéo đến.....
Sớm chiều đối mặt trong Tàng Thư Các ở Vân Thâm, bóng dáng giận dữ bỏ đi sau bị kéo rơi mạt ngạch trong cuộc thi bắn tên ở Kỳ Sơn, bảy ngày cùng trải qua hoạn nạn trong động Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn, đối chọi gay gắt sau khi trở về từ Loạn Tán Cương, vung tay đánh nhau trong Xạ Nhật Chi Chinh, tình cờ gặp nhau ở cuộc đi săn Bách Phượng Sơn, trên lầu ném hoa gặp nhau ở Vân Mộng, thậm chí....
“Nếu ngươi không có ý kia, thì đừng trêu chọc người ta. Ngươi cứ làm theo ý mình, lại là hại người khác tâm phiền ý loạn!”
“Quỷ đạo tổn hại thân thể, càng tổn tại tâm tính“.
“Cùng ta về Cô Tô“.
Còn có trong từ đường Lam thị, cái người trước sau quỳ thẳng tắp bên cạnh hắn, cùng tiếng hét lớn kia, “Đánh!”
Bất giác đi vài bước về phía Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện giống như chưa nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào người cho dù ngồi ngay ngắn trên mặt đất cũng vẫn vừa “Nhã” lại vừa “Chính”, chiếu thế như châu, cảnh hành hàm quang.
“Lam Trạm, ngươi... nhìn ta!”
Lam Vong Cơ cúi đầu, đôi mắt nhạt màu lưu ly nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng rõ ràng trong lòng bàn tay đã ướt mồ hôi. Tất cả những nội dung đã đọc trong sách trên vách đá, y biết! Tình ý khó lòng giải thích đối với Nguỵ Anh, y biết! Ngày có thể bày tỏ tình cảm này, y... không biết!
Nguỵ Anh... Nguỵ Anh!
“Lam Trạm! Ngươi năm lần bảy lượt nói với ta, quỷ đạo tổn hại thân thể tổn hại tâm tính, không phải giống như những người khác cảm thấy ta tà khí có thừa chính khí không đủ, sau này chắc chắn sẽ trở thành tai hoạ lớn, muốn tiêu diệt mối tai hoạ tiềm năng này trước hay sao?”
“.... Chưa từng như thế! Chỉ là tu tập tà đạo cuối cùng sẽ trả giá đắt, tâm tính thay đổi, tiền đồ bị huỷ sạch, không muốn ngươi như thế, cho nên mở miệng khuyên nhủ“.
“Ngươi kêu ta cùng ngươi về Cô Tô, cũng không phải bởi vì căm ghét tà ma ngoại đạo, mang ta trở về nhốt lại áp dụng quy trình độ hoá trấn áp kia của ngươi lên người ta, chịu sự cấm đoán dạy dỗ của Cô Tô Lam thị các ngươi hay sao?”
“Không có! Từ khi ngươi mất tích trở về đến nay, không thấy ngươi rút bội kiếm ra khỏi vỏ lần nào, ngăn kẻ thù không dùng, ngự kiếm không dùng, thực hành tà thuật quỷ đạo, liền tự tiện phỏng đoán chắc hẳn linh lực ngươi có bất thường, muốn mang ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ để trị liệu, giúp ngươi chữa lành vết thương cũ“. Đau lòng ngươi bị đẩy vào con đường sai lầm, khuyên nhủ ngươi sớm trở về con đường dương quan bị cự tuyệt, giúp ngươi trị thương càng bị cự tuyệt, ta dùng hết mọi cách mà vẫn bất lực!
Nguỵ Vô Tiện một tay che mặt, dở khóc dở cười: “Thế mà... thế mà lại là như vầy! Nhưng, không đúng, lúc hai chúng ta giết con đại vương bát ở Mộ Khê Sơn, ngươi rõ ràng đối với ta vừa cắn vừa hét lên, còn nói là rất chán ghét ta....”
“Không phải! Lúc ấy là quá mức tâm phiền ý loạn, mới nhất thời, nói không lựa lời“. Ngươi cứ luôn trêu chọc như thế khiến người khác để ngươi ở trong tim, nhưng bản thân mình lại chẳng thèm quan tâm. Ta chán ghét ngươi, nhưng càng chán ghét chính mình đã biết rõ là vô vọng mà không cách nào kềm chế.
“Lam Trạm, ngươi ơi là ngươi, đang trong lúc bấp bênh hỗn loạn, chiến tranh nổi lên khắp nơi, lòng người khó dò, ngươi cứ nói thẳng tuột 'quỷ đạo tổn hại thân thể tổn hại tâm tính' như thế, liều mạng kêu ta từ bỏ, có khác gì kêu mãnh hổ nhổ răng nanh, kêu con nhím cắt bỏ gai nhọn? Còn nữa Lam nhị công tử, nói không rõ ràng, hở một chút là tỏ thái độ cứng rắn cưỡng ép người khác theo ngươi về nhà, không duyên không cớ không danh không phận, ai mà đồng ý với ngươi chứ hả!”
“Vậy ngươi trả lời ta, ngươi, có chán ghét ta không?”
“Chưa bao giờ chán ghét ngươi!”
“Vậy, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân! Ngươi có thích ta không? Là kiểu thích mà muốn cùng ta kết thành đạo lữ hay không?“. “Bây giờ không phải là thời niên thiếu ngu ngơ bảy năm trước, càng không phải đã chết 13 năm sau, ngươi là Hàm Quang Quân ngay thẳng cương trực, ta là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, suy nghĩ kỹ đi! Nếu thật sự trả lời câu hỏi này, thanh danh ngươi sẽ bị huỷ hoại!”
Lam Vong Cơ cẩn thận đặt a Uyển đang dựa vào người y mơ màng sắp ngủ xuống, chậm rãi đứng lên đi tới nghênh đón, đứng yên trước mặt Nguỵ Vô Tiện, “Tự thuỷ lưu niên, nguyện dữ quân đồng. Phồn hoa lạc tẫn, nguyện dữ quân lão“. (Năm tháng trôi qua, nguyện được bên người. Đến cuối phồn hoa, mong già cùng người)
Rồi sau đó trịnh trọng đưa tay tháo sợi mạt ngạch vẫn luôn đeo thật nghiêm chỉnh nhưng đã từng bị Nguỵ Vô Tiện kéo xuống vài lần, nghiêm túc buộc vào cổ tay phải của Nguỵ Vô Tiện, “Ta bằng lòng, không hối hận!”
“.... Ai dám lại nói lời không tốt về ngươi, ta đảm bảo không đánh chết hắn!”
Nguỵ Vô Tiện bước nhanh đến ôm chặt Lam Vong Cơ, ghé sát bên tai y nói thì thầm: “Ta đã từng cho rằng ta sẽ không quá thích một người, như vậy là sẽ tự mang gông xiềng vào mình đến mức tháo ra không được vứt đi cũng không xong, cho dù hiện giờ cũng vẫn có suy nghĩ này. Nhưng ta biết ngươi với ta là khác biệt, so với sư tỷ, so với mấy người Giang Trừng, đều không giống nhau! Ngươi nói không sai, quỷ đạo tổn hại tâm tính, nhưng bởi vì sau khi nhập quỷ đạo ta mới nhận ra, ta sẽ cảm thấy tiếc nuối đối với việc những người khác khuyên ta sợ ta, nhưng ta sẽ cảm thấy sợ hãi đối với việc ngươi trách mắng ta xa rời ta. Ta đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, nhưng lại hy vọng ngươi dùng tấm lòng son sắt đối đãi với ta, nếu ngươi không thực hiện được lời đã nói, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì! Ngươi hiểu rõ không?“. Không chút lưu tình nói hết ra mọi lời, nhưng lại là ai đỏ hoe hốc mắt.
Trả lời hắn, là nhịp tim đập mạnh mẽ ở phía trước, là vòng tay siết chặt như khóa sắt ở phía sau......
- -----------------------------------
Lời tác giả:
Viết xong đoạn văn Vong Tiện này từ lâu rồi, tự vấn thấy những gì viết ra không bằng một hai phần mười với những gì nghĩ trong lòng về Vong Tiện, đại khái sau này có ý tưởng mới sẽ sửa lại đoạn này.
Viết lời thổ lộ của Vong Tiện ở khúc này là bởi vì thúc phụ đại nhân sắp lên sân khấu rồi, ta sợ hai người Vong Tiện bày tỏ tâm sự của nhau trước mặt thúc phụ sẽ bị ta không cẩn thận viết thành câu chuyện Uông Kỷ cắt đứt với gia tộc gống như Tiện Tiện ở Loạn Tán Cương (Không sai, chính là cái kiểu cẩu huyết thiếu gia bá đạo yêu cô bé Lọ Lem bị bà phù thuỷ đuổi ra khỏi nhà cắt đứt kinh tế), cho nên dứt khoát viết ra trước ở khúc này.
Đã từng nghĩ có phải viết hơi suôn sẻ, dễ dãi một chút hay không, nhưng bối cảnh thời gian này không phải là thời niên thiếu bồng bột không lo nghĩ, cũng không phải mọi thứ đều đã xảy ra ở tương lai, lúc này mới vừa dẫn người Ôn gia lên Loạn Tán Cương, cắt đứt với Vân Mộng, Tiện Tiện trong lòng hoang mang mờ mịt không hề ít, cho nên vẫn là viết đứng đắn một chút mới tốt.
Trước kia còn từng nghĩ, nếu không có việc Tiện Tiện chết đi và 13 năm vấn linh, Uông Kỷ còn có thể có tình cảm sâu nặng như vậy đối với Tiện Tiện không. Nhưng sau khi đọc Ma Đạo khoảng 10 lần (cho nên bỏ hoang sách của ta luôn á), ta cảm thấy, Hàm Quang Quân Lam Trạm, là kiểu người 'một khi đã yêu là yêu sâu nặng', cho nên không lo lắng.
Đừng cảm thấy tình cảm của Tiện Tiện đối với Uông Kỷ lúc này không sâu nặng thì Tiện Tiện là tra nha, [Nửa đời ta trở về thân đầy thương tích, nhưng vẫn dành hết tấm chân tình cho những năm tháng còn lại.]