[Giang Trừng không muốn tiếp tục thảo luận với hắn về phương diện này, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Ôn Ninh vẫn nằm yên bất động, nói: Y thế này là làm sao. Nguỵ Vô Tiện nói: Y hơi hung dữ. Ta sợ xảy ra chuyện gì đó, cho nên trước hết phong bế lại, để y tạm thời không hoạt động.
Giang Trừng nói: Lúc y còn sống không phải là một người nhát gan nói lắp hay sao? Tại sao chết rồi còn có thể hung dữ như vậy.
Giọng điệu này không thể nói là thân thiện, Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, nói: Ôn Ninh lúc còn sống thật sự là một người khá yếu đuối, chính vì nguyên nhân như thế, các loại cảm xúc đều giấu tận đáy lòng, oán hận, phẫn nộ, sợ nãi, nóng nảy, thống khổ, những thứ này tích tụ quá nhiều, sau khi chết mới bộc lộ ra hết toàn bộ, uy lực ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Cùng một nguyên lý với người bình thường tính tình càng tốt thì khi nổi giận lên càng đáng sợ, càng là người thế này, sau khi chết càng hung hãn. Giang Trừng nói: Không phải ngươi luôn luôn nói, càng hung dữ càng tốt à? Oán khí càng nặng, nỗi căm hận càng lớn, thì lực sát thương càng mạnh.
Nguỵ Vô Tiện nói: Đúng thế. Nhưng Ôn Ninh ta không định luyện thành một hung thi như vậy.
Giang Trừng nói: Vậy ngươi muốn luyện thành kiểu gì? Nguỵ Vô Tiện nói: Ta muốn thức tỉnh tâm trí của y.
Giang Trừng cười nhạo nói: Ngươi lại đang suy nghĩ kỳ quái, thức tỉnh tâm trí của y? Như vậy hung thi khác gì người thường? Ta thấy nếu như ngươi thật sự có thể làm được, sẽ chẳng ai muốn làm người nữa, cũng không cần cầu tiên vấn đạo, đều đến xin ngươi luyện cho mình trở thành hung thi là được. Nguỵ Vô Tiện cười nói: Đúng vậy, ta cũng phát hiện thật cmn quá khó. Nhưng ta đã khoác lác với tỷ tỷ của y cả chục lần rồi, hiện giờ bọn họ đều tin tưởng rằng ta nhất định có thể làm được, nếu ta không thể luyện ra được, thì mặt già này biết để ở đâu.... Lời còn chưa dứt, Giang Trừng đột nhiên rút Tam Độc ra, chém thẳng xuống cổ họng Ôn Ninh, giống như muốn chặt đứt đầu của y bằng một nhát kiếm. Nguỵ Vô Tiện phản ứng cực kỳ nhanh, đánh một cú vào cánh tay y, làm lệch đường kiếm, quát: Ngươi làm gì?!
Câu này của hắn vang vang trong Phục Ma động trống trải không ngừng, tiếng vọng rung chuyển. Giang Trừng không thu kiếm, lạnh lùng: Làm gì à? Ta mới muốn hỏi ngươi làm gì. Nguỵ Vô Tiện, mấy ngày nay, ngươi rất là oai phong nhỉ?!]
Oai phong? Không phải những danh sĩ huyền môn lật ngược phải trái, xem mạng người như cỏ rác kia mới là oai phong sao?
Ôn Tình giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt trắng bệch của Ôn Ninh, hiện giờ ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, những tội nhân dư nghiệt bọn họ có thể kéo dài hơi tàn, vẫn là dựa vào miệng lưỡi sắc bén này của Nguỵ Vô Tiện, có cái gì đáng nói đâu. Chỉ là không dự đoán được lưỡi dao sắc bén cũng có một ngày gãy đôi, nếu lại xảy ra một lần nữa, nàng vẫn sẽ đi xin Nguỵ Vô Tiện giúp đỡ sao?
......
Lam Hi Thần chịu trách nhiệm đọc sách thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối với một người chưa từng đỏ mặt, lớn tiếng với người khác như hắn mà nói, tự mình đọc ra những điều này, thật sự là có chút không quen lắm.
Ai có thể nghĩ đến, không, hoặc là ai cũng nghĩ đến, Giang tông chủ ở Kim Lân Đài nói 'giải quyết việc này', là đương nhiên sẽ tạo ra cục diện như thế giữa hai người.
Hai người đều có lý lẽ riêng của mỗi người, ngoài miệng không chịu thua, mặc dù tình cảm sâu đậm, sợ rằng cũng không thể nào bình tĩnh hoà thuận mà trao đổi một phen.
So với việc hai người Nguỵ, Giang cãi nhau hay không cãi nhau, quan hệ kém hay không kém, điều Tiết Dương quan tâm hơn chính là, làm thế nào luyện thành hung thi cấp bậc cao cùng lúc thức tỉnh thần trí, càng làm cho gã giật mình chính là, hoá ra Di Lăng Lão Tổ cũng không phải ngay từ đầu là đã có thể luyện ra được hung thi cấp bậc cao như vậy, mà là có ý tưởng, rồi bắt tay vào làm, do đó đã thành công.
Không thể không bội phục, thiên phú của Nguỵ Vô Tiện này quá mức xuất chúng.
Nhiếp Hoài Tang đối với chuyện này cũng rất có hứng thú, nhưng ngại đại ca hắn ở đây, hắn cũng không dám đem chút tò mò này nói ra ngoài miệng.
Nhưng, Nguỵ Vô Tiện xuất phát từ lòng tốt muốn chỉ điểm cho một vị thiếu niên lỡ sa chân vào quỷ đạo đang ở đây, nói thế này: Cũng giống như bao nhiêu người chết cực kỳ thảm thiết ở trên đời, nhưng hoá thành âm sát lệ quỷ lại cực kỳ ít ỏi không có mấy, việc tìm lại thần trí cho hung thi càng khó hơn, đúng là ý tưởng kỳ lạ, chỉ có thể do con người hai phần, còn tám phần là ý trời, hơn nữa quá dễ luyện thành lại càng đáng sợ hơn.... Càng có thêm quái vật không phải con người.
Nghĩ đến đây, hắn chột dạ đến nỗi không dám nhìn sang phía Ôn Tình Ôn Ninh bên kia, dù gì nắm chắc năm phần hắn cũng không có, mà đã thí nghiệm trên người Ôn Ninh, có thể thành công đúng là may mắn, nếu thất bại, hắn có mặt mũi nào gặp lại Ôn Tình?
Ôn Tình đương nhiên hiểu ý ngoài lời của Nguỵ Vô Tiện, nhưng đệ đệ của nàng đã khôi phục thần trí rồi, không phải sao.
Tiết Dương đối với chuyện này chỉ thầm than thở nguyên liệu để luyện hung thi dường như rất khó tìm, cho nên những lời này đều vứt ra sau đầu.
[Từ trước khi Giang Trừng lên Loạn Tán Cương, Nguỵ Vô Tiện đã đoán ra, lần này y tới, tuyệt đối sẽ không thật sự bình tĩnh hoà hoãn mà tìm hắn nói chuyện.... Ra vẻ bình thản dưới áp lực lâu như vậy, rốt cuộc sợi dây này đã đứt.
Nguỵ Vô Tiện nói: Nếu không phải đám người Ôn Tình bị ép buộc đến đường cùng, ngươi cho rằng ta muốn oai phong như vậy?
Giang Trừng nói: Bọn họ bị ép buộc đến đường cùng? Ta hiện giờ cũng bị ngươi ép đến đường cùng! Mấy hôm trước trên Kim Lân Đài cả một đống thế gia lớn lớn nhỏ nhỏ vây quanh ta oanh tạc một trận, một hai bắt ta phải giải thích chuyện này, vậy nên, ta đành đến đây! Nguỵ Vô Tiện nói: Còn đòi giải thích cái gì? Chuyện này đã giải quyết xong, mấy tên đốc công kia đánh chết Ôn Ninh, Ôn Ninh thi hoá giết chết bọn chúng, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, chấm dứt ở đây.
Giang Trừng nói: Chấm dứt ở đây? Làm sao có thể! Ngươi có biết, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi, nhìn chằm chằm vào Âm Hổ phù kia của ngươi hay không? Bị bọn họ túm được cơ hội này, ngươi có lý cũng trở thành vô lý! Nguỵ Vô Tiện nói: Ngươi cũng nói, ta có lý cũng trở thành vô lý, ngoại trừ bó buộc phạm vi hoạt động, còn có thể có cách nào?
Giang Trừng nói: Cách hả? Đương nhiên là có. Y dùng Tam Độc chỉ vào Ôn Ninh ở trên mặt đất... nói: Ngươi lập tức đốt cái xác này, giao trả tất cả đám dư nghiệt của Ôn đảng, như thế mới có thể khiến người ta im miệng! Nói rồi lại giơ kiếm lên định đâm tới. Nguỵ Vô Tiện lại túm chặt lấy cổ tay y: Nói đùa! Bây giờ giao đám người Ôn Tình trở về, ngoại trừ bị thanh lý sạch sẽ thì không có kết cục thứ hai!
Giang Trừng nói: Bản thân ngươi có gỡ sạch được hay không cũng là vấn đề, còn quan tâm kết cục của bọn chúng làm cái gì, thanh lý thì thanh lý, liên quan cái rắm gì đến ngươi! Nguỵ Vô Tiện nổi giận: Giang Trừng! Ngươi --- ngươi đang nói cái gì vậy hả, thu hồi lại cho ta, đừng ép ta phải đánh ngươi! Ngươi đừng quên, là ai giúp chúng ta đem thi thể Giang thúc thúc và Ngu phu nhân hoả táng, tro cốt hiện giờ chôn ở Liên Hoa Ổ là ai đưa đến, lúc trước bị Ôn Triều đuổi giết là ai che giấu chúng ta!
Giang Trừng nói: Ta cmn mới muốn đánh ngươi chết tươi đây! Phải, là bọn họ từng giúp chúng ta, nhưng ngươi tại sao còn chưa hiểu, hiện giờ tàn đảng của Ôn thị là cái đích cho mọi người chỉ trích, bất kể người nào, cứ họ Ôn là tội ác tày trời! Mà bảo vệ người họ Ôn, lại càng là chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng! Tất cả mọi người hận Ôn cẩu, hận không thể cho bọn họ chết càng thảm càng tốt, ai che chở bọn họ chính là đối nghịch với mọi người, không có ai nói chuyện giùm cho bọn họ, càng sẽ không có ai nói chuyện giùm cho ngươi!]
Trận đối chọi gay gắt này, đợi đến khi Lam Hi Thần tạm ngưng một lát, cũng chưa có ai có thể nói ra được điều gì.
Hai quan điểm giải quyết vấn đề hoàn toàn khác nhau, đều không thể đánh giá đúng sai một cách phiến diện.
Giang Trừng là đệ tử thế gia được truyền thừa chính tông, sau khi kế nhiệm chức tông chủ, vị trí của y khiến y trước hết phải suy xét cho người thân, người trong tộc, y hiểu đúng sai, biết lý lẽ, trọng tình nghĩa, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là không nguy hiểm cho những người thân nhất của mình.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không giống vậy, lúc linh lực của hắn hoàn toàn mất hết, bị Ôn Triều ném vào Loạn Tán Cương có đi mà không có về, bước vào một con đường cô độc không thể quay đầu, tính cách tiêu sái tuỳ ý lúc trước không hề thay đổi, càng thêm kiêu ngạo cố chấp hơn.
Nguỵ Anh trước sau vẫn là Nguỵ Anh đó.
Hắn có thể dùng cách thức trả thù độc ác nhất đối với Vương Linh Kiều và những kẻ khác, thì cũng có thể giúp đỡ tỷ đệ Ôn Ninh - người có ơn với hắn và Giang Trừng, cùng với 50 nô lệ Ôn thị bị ngược đãi, dứt khoát kiên quyết dùng mạng sống để bảo vệ.
Đạo nghĩa trong người, sơ tâm không thay đổi, còn có, khác đường là cắt đứt.
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu ở vào cùng vị trí, ai cũng đều có thể chọn trở thành 'Giang Trừng', nhưng có bao nhiêu người có thể làm được 'Nguỵ Vô Tiện'?
[Nguỵ Vô Tiện nói: Ta không cần người khác nói chuyện giùm ta.
Giang Trừng cả giận nói: Ngươi rốt cuộc chấp nhất điều gì? Nếu ngươi không thể ra tay được thì tránh ra, để ta!
.... Giang Trừng nói: Nguỵ Vô Tiện! Đến tột cùng ngươi có hiểu hay không? Lúc đứng ở bên phe bọn họ, ngươi là quái kiệt, là kỳ hiệp, là anh hùng, là tài năng xuất chúng. Nhưng chỉ cần ngươi lên tiếng khác với bọn họ, thì ngươi chính là điên cuồng, tổn hại nhân luân, tà ma ngoại đạo. Ngươi cho rằng ngươi có thể chỉ lo cho thân mình tiêu dao tự tại tách biệt khỏi thế gian? Không có tiền lệ này đâu! Nguỵ Vô Tiện quát: Không có tiền lệ, thì ta sẽ tạo ra tiền lệ này!
Hai người đối mặt giương cung bạt kiếm một trận, ai cũng không chịu nhường một bước. Giang Trừng nói: Nguỵ Vô Tiện,.... Ngươi khăng khăng bắt ta phải nói rõ như vậy hay sao? Nếu ngươi nhất quyết muốn bảo vệ bọn chúng, thì ta không giữ nổi ngươi. Nguỵ Vô Tiện nói: Không cần bảo vệ ta, vứt bỏ đi..... Nguỵ Vô Tiện nói: Vứt bỏ đi. Thông báo cho thiên hạ, ta đào tẩu. Sau này Nguỵ Vô Tiện bất luận làm ra chuyện gì, cũng đều không liên quan đến Vân Mộng Giang thị. Giang Trừng nói: .... Chỉ vì đám người Ôn gia này....?
Giang Trừng nói: Nguỵ Vô Tiện, ngươi là mắc bệnh anh hùng sao? Không mạnh mẽ ra mặt gây náo loạn thì ngươi sẽ chết hả?
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc không nói. Lát sau, hắn nói: Cho nên không bằng bây giờ cứ chặt đứt quan hệ, để tránh sau này gây hoạ đến Vân Mộng Giang thị. Nếu không, hắn thật sự không dám đảm bảo sau này mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
..... Giang Trừng lẩm bẩm nói: Mẹ ta từng nói, ngươi chính là người mang phiền phức đến cho nhà chúng ta. Thật không sai. Y cười lạnh một tiếng tự nói một mình: .... 'Biết rõ không thể làm mà vẫn làm'? Được, ngươi hiểu gia huấn của Vân Mộng Giang thị, ngươi hiểu rõ hơn ta. Các ngươi đều hiểu hết. Thu hồi Tam Độc, Giang Trừng hờ hững nói: Vậy ước chiến đi.
Ba ngày sau, Giang Trừng - gia chủ của Vân Mộng Giang thị ước chiến với Nguỵ Vô Tiện, đánh một trận vô cùng chấn động ở Di Lăng.
.... Nguỵ Vô Tiện điều khiển hung thi Ôn Ninh đánh trúng Giang Trừng một chưởng, gãy một cánh tay, Giang Trừng đâm Nguỵ Vô Tiện một kiếm. Đôi bên cùng bị thương, mỗi người đều hộc máu, mắng chửi nhau rồi bỏ đi, hoàn toàn xé rách mặt mày. Trận chiến này xong, Giang Trừng tuyên bố với bên ngoài: Nguỵ Vô Tiện đào tẩu khỏi gia tộc, công khai là kẻ địch của mọi người, Vân Mộng Giang thị đã trục xuất người này, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, vạch rõ giới hạn. Về sau người này có bất kỳ hành động gì, cũng hoàn toàn không liên quan đến Vân Mộng Giang thị!]
'Nếu ngươi nhất quyết muốn bảo vệ bọn chúng, thì ta không giữ nổi ngươi'
'Không cần bảo vệ ta, vứt bỏ đi'
Giữa khư khư giữ mình và hy sinh vì nghĩa, Nguỵ Vô Tiện hiên ngang lẫm liệt lựa chọn điều thứ hai.
Hốc mắt Giang Trừng lại một lần nữa đỏ lên, so sánh ra mà nói, chính mình cmn trở thành cái gì?
Ôn Tình Ôn Ninh có ân, không chỉ với Nguỵ Vô Tiện, còn với y. Nhưng mình trời sinh là người vong ân bội nghĩa, không muốn báo ân hay sao? Huyền môn bách gia từng bước ép sát, hùng hổ doạ nạt, y còn có thể làm gì bây giờ? Tiếp tục liên luỵ toàn bộ Vân Mộng Giang thị từ trên xuống dưới hay sao? Huống chi có ân còn là người Ôn gia, là kẻ huỷ diệt Liên Hoa Ổ, có thù máu không đội trời chung!
Cô Tô Lam thị có song bích tính là cái gì, Vân Mông chúng ta đã có song kiệt!
Nguỵ Vô Tiện, chỉ vì những người Ôn gia đó, Nguỵ Vô Tiện!
Nguỵ Vô Tiện cũng biểu tình ngưng trọng, nói: Giang Trừng, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta... rời đi, là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa, Liên Hoa Ổ cũng là nhà của ta, bởi vì có ngươi, ta mới có thể yên tâm rời đi như vậy.
Giang Trừng: Cho nên vẫn là lỗi của lão tử?!
Giang Yếm Ly cũng đỏ mắt, giống như lúc con nhỏ dỗ dành hai đệ đệ cãi nhau vậy, A Trừng, bất kể a Tiện ở đâu, chúng ta cũng là những người thân thiết nhất, điều này vĩnh viễn không thay đổi, chỉ cần các ngươi đều còn sống, 'song kiệt' cũng sẽ không bao giờ tan rã. Dứt lời, dừng một lát, lại nói: Ngươi coi như... a Tiện xuất giá trước, nhưng luôn có những lúc trở về nhà mẹ đẻ mà, có phải không?
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện lập tức suy sụp xuống, sư tỷ, tại sao ngay cả tỷ cũng học hư theo Giang Trừng vậy?
Thấy mấy người bên này rốt cuộc đã có vẻ dịu xuống một chút, Kim Tử Hiên lại một lần nữa nắm tay Giang Yếm Ly, trái tim treo cao mới hạ xuống.
Nhiếp Hoài Tang cũng nói: Giang tỷ tỷ nói đúng, Giang huynh, nếu ngươi luyến tiếc Nguỵ huynh, có thể thương lượng với Lam tiên sinh, Hi Thần ca ca một chút, để Hàm Quang Quân đến Liên Hoa Ổ ở rể được không.
Giang Trừng: Cút!
Lam Hi Thần: Chuyện này...
Lam Khải Nhân: Cút khỏi lão phu càng xa càng tốt!
Lam Vong Cơ: Nên giao lưu với Xích Phong Tôn một chút về vấn đề bài tập của Nhiếp Nhị công tử.
Xích Phong Tôn có một đệ đệ không đàng hoàng, nếu như không quan tâm đến mặt mũi, lúc này rất muốn che mặt, đệ đệ này thật sự không phải lúc còn nhỏ bị ẵm nhầm đấy chứ?
....
Kim Quang Dao cười tủm tỉm, Không thể không nói, Nguỵ tiên sinh, thật là một người vô cùng lạc quan nha.
Hiểu Tinh Trần, Tống Lam gật đầu: Lời này nói không sai.
Tiết Dương: Ặc ~