Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 135: Chương 135: Chương 138




Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhúc nhích cả người đau mỏi yếu ớt, đang định chống tay xuống mép giường để ngồi dậy, đúng lúc Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, thấy hình ảnh này, lập tức đi tới đỡ hắn, nói: “Ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Ký ức tối hôm qua quay trở lại, trên đôi má của Nguỵ Vô Tiện - người xưa nay không biết chữ xấu hổ viết thế nào - lan ra chút ửng hồng, hai tay tự nhiên vòng quanh thắt lưng Lam Vong Cơ, vùi đầu vào ngực y, mặt nở nụ cười xuân phong đắc ý ở một góc độ mà Lam Vong Cơ không nhìn thấy, ngoài miệng lại đáng thương hề hề nói: “Lam Trạm ~ eo ta đau, chân đau, mông cũng đau, không ngờ ngươi đây thoạt nhìn văn nhã, làm thế nào trên giường lại hung dữ như vậy chứ!”

Lam Vong Cơ không nói lời nào, đưa tay ấn lên những huyệt vị trên eo hắn với lực độ vừa phải để xoadịu.

Nguỵ Vô Tiện được xoa bóp cả người thoải mái, lười biếng hỏi: “Lam Trạm, bây giờ là mấy giờ?”

Lam Vong Cơ nói: “Giờ tỵ“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “A! Sắp đến trưa rồi, trước đó đã hẹn....”

Lam Vong Cơ nói: “Minh Tâm cô nương Noãn Dương công tử đã tới, ta nói ngươi thân thể không khoẻ, bọn họ đi rồi“.

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt nói: “Ồ, vậy được rồi“.

Nguỵ Vô Tiện nói xong liền duỗi người ra nhắm mắt lại thoải mái tuỳ ý hưởng thụ việc Lam Vong Cơ xoa bóp, nhưng chẳng bao lâu đã cảm thấy làn da chỗ bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ chạm vào dường như nóng ran lên như bị thiêu đốt, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, mở mắt thấy khuôn mặt lãnh đạm vô cùng nghiêm túc, hết sức chăm chú của Lam Vong Cơ, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngo ngoe rục rịch, nhịn không được giơ ngón tay ra, khều hai cái dưới chiếc cằm trắng nõn của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hơi hơi xoay đầu, có chút biệt nữu nói: “Nguỵ Anh, đừng quậy“.

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên, ngồi thẳng lên kéo Lam Vong Cơ qua gặm cắn, Lam Vong Cơ cứng đờ trong nháy mắt, lập tức trở tay đè mạnh Nguỵ Vô Tiện trở lại xuống giường.

Hai người ở trên giường lăn lộn thành một nùi, giữa lúc xuân tình nhộn nhạo, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy mông đau nhói, hoá ra tay của Lam Vong Cơ đã chui vào trong chăn từ lúc nào, ý loạn tình mê mà đột ngột véo nhẹ lên mông hắn.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nắm lấy bàn tay đi lung tung của Lam Vong Cơ, khẽ đẩy y ra một chút, thở hổn hà hổn hển nói: “ Lam Trạm, ta... ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nếu mình không ngăn cản, Lam Vong Cơ có thể làm hắn ngay tại chỗ....

Đôi mắt Lam Vong Cơ u ám nhìn hắn một cái, vùi đầu vào cổ Nguỵ Vô Tiện hít sâu vài hơi, thật lâu sau, hô hấp mới dần dần bình phục lại.

Lam Vong Cơ đứng dậy lấy quần áo Nguỵ Vô Tiện trên giá treo đồ xuống, vén chăn lên, cơ thể tràn đầy vết tích của Nguỵ Vô Tiện lập tức lộ ra trước mắt hai người. Vết cấu nhéo trên bộ phận nào đó càng đặc biệt chói mắt, Nguỵ Vô Tiện cũng hiếm hoi cảm thấy một chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lại thấy sắc mặt không hề khác thường của Lam Vong Cơ, nhưng ánh mắt hơi lập loè, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện thích thú không chịu được, lập tức hết xấu hổ, mặt mày mỉm cười xấu xa nói: “Lam Trạm, ngươi nhìn bên kia làm gì? Ta ở bên này mà, sao nào? Vừa rồi không phải ngươi còn hôn ta rất vui vẻ sao! Tại sao bây giờ lại không dám nhìn ta?”

Nghe vậy, ngoài cổ Lam Vong Cơ đều đã hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Không có không dám nhìn ngươi“.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện vươn ra về phía y, cười nói: “Lam Trạm, cả người ta mềm như bông, không có lực, ngươi giúp ta mặc quần áo đi?”

Lam Vong Cơ nói: “Được“. Cầm quần áo bắt đầu giúp hắn sửa soạn lại, kết quả dưới sự quấy rối đùa giỡn nhéo chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút một cách cố tình của Nguỵ Vô Tiện, đợi đến khi mặc quần áo xong đã là một canh giờ sau.

Hai người dọn dẹp xong đi ra cửa, Nguỵ Vô Tiện đỡ vòng eo càng thêm đau mỏi, nghĩ thầm mình thật là tìm đường chết, tại sao không khống chế được cái tay quậy lung tung của mình cơ chứ, đáng đời.

Lúc hai người Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang, cả hai đều có chút kinh ngạc, bởi vì Nhiếp Hoài Tang không chỉ bị hai quầng thâm mắt thật to, mà cả người còn lờ đờ hiện ra tình trạng sống không còn gì để luyến tiếc.

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên cảm thán nói: “Úi chà! Hoài Tang huynh, sao ngươi lại biến thành như vậy? Tối hôm qua làm gì thế?”

Nhiếp Hoài Tang nghe thấy tiếng, rầu rĩ thảm thiết nói: “Nguỵ huynh! Ta khổ quá à!! Ngươi biết tối hôm qua ngươi đi rồi ta đã trải qua chuyện gì không? Hai đại gia say rượu kia giày vò ta đến mức chẳng còn lại được nửa cái mạng“.

Ngón tay Lam Vong Cơ hơi cuộn lại, nhưng vẻ mặt lại không khác gì mọi khi, còn Nguỵ Vô Tiện nhớ tới tối hôm qua nghe tiếng Lam Cảnh Nghi gào lên ở phòng kế bên, vui mừng khi người khác gặp hoạ mà nở nụ cười.

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt u oán nhìn Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vội vàng thu nụ cười lại, che miệng ho hai tiếng, làm bộ làm tịch tức giận nói: “Bọn chúng lý nào lại thế, Hoài Tang huynh, ngươi nói, bọn chúng giày vò ngươi như vậy, ta kêu Lam Trạm khi trở về, phạt bọn chúng đàng hoàng“.

Nhiếp Hoài Tang biết hắn đang giả vờ giả vịt, nhưng cũng không để ý, thở dài nói: “Haizz ~ Ban đầu, cũng chỉ có một mình Cảnh Nghi gào to nói năng điên khùng, sau đó cũng không biết chập mạch sợi dây thần kinh nào, một hai phải đánh thức Tư Truy dậy“.

Nhớ lại tối hôm qua....

Lam Tư Truy bị Lam Cảnh Nghi lắc mạnh đến mức lông mày nhíu chặt lại, sau đó nhắm mắt lầu bầu: “Cảnh Nghi, đừng chộn rộn, ta đau đầu, ta muốn đi ngủ“.

Lam Cảnh Nghi nói: “Ai da! Ngủ cái gì mà ngủ, dậy!”

Lam Tư Truy cau mày vẫn không nhúc nhích, Lam Cảnh Nghi ghé lại gần tai cậu, đột nhiên kêu to: “Tư Truy Tư Truy, mau dậy, Hàm Quang Quân tới kìa!!!”

Lam Tư Truy ngồi bật dậy, ngó trái ngó phải, ngơ ngác nói: “Hàm, Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân ở đâu thế?”

Lam Cảnh Nghi cười ha ha nói: “Ta lừa ngươi, tối khuya rồi, Hàm Quang Quân rảnh đâu mà lo cho chúng ta, người ta có Nguỵ tiền bối thơm tho trong lòng, đâu giống chúng ta, không có ai yêu!!!”

Lam Cảnh Nghi nói một hồi chợt khóc lên, Lam Tư Truy thấy cậu ta khóc, cũng đỏ mũi lên một bộ tỏ ra muốn khóc theo.

Nhiếp Hoài Tang vốn dĩ ở bên cạnh xem kịch, ai ngờ hai bọn chúng chẳng hiểu sao biến thành như vầy, vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng hai đứa, không đầu không đuôi nhẹ nhàng dỗ dành: “Cảnh Nghi, ngươi ngươi ngươi ngươi đừng khóc nha, Tư Truy, tại sao ngươi cũng thế này, ta, ta, ai da! Ai nói các ngươi không có ai yêu, người yêu quý các ngươi nhiều lắm chứ bộ, đừng khổ sở nữa, ngoan nào!!”

Lam Cảnh Nghi hít hít cái mũi, hơi sửng sốt nói: “Ngươi... ngươi là ai vậy?”

Nhiếp Hoài Tang đỡ trán, có chút đau đầu nói: “Ngươi uống rượu đến choáng váng rồi hả? Nè ~ ta là Nhiếp Hoài Tang của Thanh Hà“.

Lam Cảnh Nghi làm như chợt tỉnh ngộ, cười hì hì nói: “Ồ ồ ồ!! Nhiếp tông chủ ha, ngươi... ngươi tại sao ở đây?”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Ta vẫn luôn ở đây mà!”

Lam Cảnh Nghi nói: “Vậy tại sao ngươi ở cùng với ta?”

Nhiếp Hoài Tang cười nói: “Chúng ta mới vừa rồi cùng nhau uống rượu đó“.

Lam Cảnh Nghi nghe nói vậy, đột nhiên phẫn nộ quát: “Nói bậy bạ! Ta sao có thể uống rượu, nhà của chúng ta không cho phép uống rượu“.

Nhiếp Hoài Tang buồn cười nói: “Được được được, ngươi không uống rượu, vậy bây giờ ngươi đang làm gì?”

Lam Cảnh Nghi nói: “Đúng vậy! Ta đang làm gì?”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Ngươi bây giờ cái gì cũng đừng làm, ngoan, các ngươi nên đi ngủ“.

Lam Cảnh Nghi nói: “Ta không muốn“. Nói xong kéo Lam Tư Truy vẫn đang mở to mắt ngồi yên bất động như thế quay người đi ngay ra ngoài, trong nháy mắt đã chạy ra khỏi phòng.

Nhiếp Hoài Tang vội vàng đuổi theo, nói: “Tối khuya rồi, các ngươi đây là muốn đi đâu?”

Lam Cảnh Nghi quay đầu lại hỏi: “Tư Truy, chúng ta muốn đi đâu ha?”

Lam Tư Truy vẻ mặt đơ ra, sửng sốt một hồi nói: “Cảnh Nghi, không phải ngươi kéo ta ra đây sao? Chúng ta, chúng ta chắc là phải trở về Cô Tô?!”

Lam Cảnh Nghi nói: “Đúng vậy, chúng ta, là phải đi về Cô Tô, đi, đi thôi“.

Nhiếp Hoài Tang kể tới đây đột nhiên im bặt, Nguỵ Vô Tiện hứng thú bừng bừng vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi làm thế nào ngăn cản bọn chúng lại?”

Nhiếp Hoài Tang ấp a ấp úng nói: “Bọn chúng khăng khăng đòi trở về, trong lúc lôi kéo đã động tay động chân, nhưng không ngờ... ta vậy mà đánh không lại, không ngăn được bọn chúng“.

Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, hèn chi Nhiếp Hoài Tang không kể nữa, đường đường là tông chủ huyền môn mà đánh không lại hai tên tiểu bối, cũng thật sự đủ mất mặt.

Nhiếp Hoài Tang 囧 nói: “Ai da! Nguỵ huynh, ngươi đừng cười, ngươi cười nữa là ta trở mặt á nha!”

Nguỵ Vô Tiện cố hết sức túm lấy tay Lam Vong Cơ ở bên cạnh, miễn cưỡng khống chế cảm xúc trên mặt mình, vội nói: “Khụ ừ! Ta không cười nữa, không cười nữa, ngươi kể tiếp“.

Nhiếp Hoài Tang thấy hắn không cười nữa, tiếp tục kể: “Ta cản không được, cho nên cứ luôn đi theo bọn chúng, cả hai nói là phải về Cô Tô, kết quả lại đi một vòng trên đường phố, Cảnh Nghi lấy một đống thức ăn, Tư Truy lấy một đống đồ chơi nào con bướm, nào kiếm nhỏ linh tinh, tội nghiệp bộ xương già của ta phải đuổi theo bọn chúng chạy đi khắp nơi, hai cái chân đến bây giờ vẫn còn đau!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ừ, nên phạt“. Quay đầu lại nhịn không được nói với Lam Vong Cơ ở bên cạnh: “Lam Trạm, chúng ta già rồi sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Không già“.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, Nhiếp Hoài Tang cạn lời nói: “Nguỵ huynh, trọng điểm không phải cái này, đúng rồi, còn nữa, bọn chúng lấy đồ xong là chạy, tiền mua đồ đều do ta trả“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy càng nên phạt, lấy đồ của người ta sao có thể không trả tiền chứ!”

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đi tới đúng lúc nghe thấy câu này, Lam Cảnh Nghi vội vàng biện giải nói: “Nguỵ tiền bối, Hàm Quang Quân, các ngươi đừng nghe hắn nói bậy“.

Nhiếp Hoài Tang nói: “Ta nói bậy chỗ nào, hôm qua ngươi không uống rượu? Hay là hôm qua ngươi không lấy đồ của người ta? Tự ngươi đếm thử tiền trong túi của ngươi xem có thiếu không?”

Lam Cảnh Nghi: “Chuyện này...” Tiền trong túi không thiếu, đồ trong phòng cũng thật sự là có.

Nhiếp Hoài Tang thấy cậu ta nói không ra lời, cười hì hì nói: “Các ngươi nên cám ơn ta, hôm qua nếu không phải ta, cũng không biết hai người bị bao nhiêu người bán hàng đuổi đánh rồi đó“.

Lam Cảnh Nghi còn định nói cái gì đó, Lam Tư Truy lập tức cướp lời: “Đa đạ Nhiếp tông chủ tối hôm qua giúp đỡ, tối hôm qua là chúng ta thất lễ, Cảnh Nghi mới vừa rồi cũng là nhất thời nóng vội, không phải cố ý chống đối ngài, xin đừng để bụng“.

Cây quạt trong tay Nhiếp Hoài Tang roẹt một cái mở ra, cười ha hả nói: “Không sao không sao, bản tông chủ đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán với hắn đâu“.

Nguỵ Vô Tiện buông thõng cánh tay, nói: “Còn tốt, còn tốt, đây cũng không phải chuyện lớn gì!”

Nhiếp Hoài Tang trợn tròn mắt nói: “Còn tốt?? Ta vẫn chưa kể xong đâu! Hai bọn chúng sau đó lại còn chạy đến một sân vườn nhà kia ăn trộm gà, nói cái gì con nối nghiệp cha, muốn học theo Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân sao có thể ăn trộm gà chứ!”

Thấy đầu hai đứa Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều cúi thấp đến gần sát mặt đất rồi, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ bốn mắt nhìn nhau, thấy toàn là vẻ không thể tin nổi trong mắt đối phương.

Nguỵ Vô Tiện cười gượng gạo nói: “Chuyện này, sao có thể?” Lam Vong Cơ sao có thể ăn trộm gà?”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Thật sự! Còn không chỉ chuyện này“.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Sẵn lòng nghe chi tiết“.

Một câu nói nho nhã lễ độ của Lam Vong Cơ, rơi xuống người Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy, sức mạnh lại không thể xem thường.

Nhiếp Hoài Tang liếc sang nhìn thấy Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đứng một bên run bần bật, bộ dạng đáng thương cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại, trong lòng âm thầm khoái trá, ai biểu tối hôm qua các ngươi giày vò ta như thế!!

Nhiếp Hoài Tang đổ thêm dầu vào lửa méc tội thêm: “Hàm Quang Quân ngươi không biết, sau đó nhé, hai bọn chúng lung lay lắc lư, Tư Truy không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên kéo tay áo ta đáng thương hề hề kêu ta Tiện ca ca!!! Nói cái gì mà, a Uyển muốn có thật nhiều bạn, một hai bắt ta phải chôn hắn trong đất?!”

“.......”

Nhiếp Hoài Tang uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Sau khi Cảnh Nghi nghe thấy, thò người qua túm tay áo ta kêu to: “Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! Cảnh Nghi cũng muốn có thật nhiều bạn!!”

Nhiếp Hoài Tang vừa nói vừa huơ chân múa tay diễn tả đặc sắc, rất có hình tượng thần thái khóc lóc lăn lộn la lối của Lam Cảnh Nghi, cùng với dáng vẻ yếu ớt đáng thương của Lam Tư Truy.

Thân hình Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi lảo đảo, cảm giác hiện giờ mặt của mình chắc chắn đỏ đến mức không thể gặp ai.

Nguỵ Vô Tiện nín cười hào hứng truy hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Sau đó hai bọn chúng mỗi bên một đứa, vòng ôm chặt lấy ta thành một cục, ngươi chưa nhìn thấy bọn chúng như thế đâu, giống như nếu ta không đồng ý thì lập tức có thể khóc liền lập tức vậy, hơn nửa đêm ta đi đâu tìm người chứ! Không có cách nào, đành tự mình ra tay đào hai cái hố, chôn hai bọn chúng xuống, chỉ chừa lại cái đầu, kết quả mới vừa chôn xong, hai bọn chúng lại ầm ĩ nói bị đè thở không nổi, ta lại vội vàng đào bọn chúng ra, cả hai ôm nhau khóc lóc thảm thiết, ta dỗ đứa này rồi lại dỗ đứa kia, bị hành hạ đến mức đầu muốn nổ tung, cả đêm không ngủ được, kết quả cuối cùng còn làm như thể ta ăn hiếp bọn chúng vậy....”

“A ha ha ha ha ha!!” Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được cười ngã vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nhìn hắn một cái, lặng lẽ không dấu vết kéo chiếc ghế của hắn xích lại gần phía mình hơn không ít.

Lam Cảnh Nghi quệt một cái lau lớp mồ hôi không hề có trên trán, nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi: “Tư Truy, chuyện này là sự thật hả? Chúng ta thật sự quỷ khóc sói gào bắt hắn chôn chúng ta hả?”

Lam Tư Truy thấp giọng nói: “Ta có chút ấn tượng, hình như là sự thật“.

“A!!” Lam Cảnh Nghi mếu máo mặt này như đưa tang nói: “Phạm gia quy, mượn rượu làm càn, mua đồ không trả tiền, còn trộm đồ...., lần này thật sự chết chắc rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.