[Nguỵ Vô Tiện giơ tay nhấc nó lên kẹp dưới nách, lầm bầm nói: “.... Mặc kệ y đi con đường dương quan nhộn nhịp náo nhiệt, ta cứ đi cây cầu độc mộc kia đến chỗ tối tăm... Đến! Chỗ!... Đến chỗ tối tăm?” Hắn bỗng nhiên phát hiện, chẳng tối tăm một chút nào.... Hai bên rừng cây treo mấy cây đèn lồng đỏ đỏ... chiếu sáng cả mảng rừng tối tăm. Hơn 50 người bình thường ăn cơm xong đã mạnh ai nấy tắt đèn chui vào nhà tranh, nhưng hôm nay đều tụ tập vào gian nhà rộng lớn nhất kia....
Nguỵ Vô Tiện cắp nách Ôn Uyển đi tới nói: “Tại sao hôm nay đều ở đây? Nhiều đèn sáng như vậy“. Ôn Tình từ trong phòng bếp ở bên cạnh đi ra.... “Treo cho lão nhân gia ngươi đó... suốt ngày mò mẫm trong bóng tối không đi trên đường đàng hoàng... Nếu ngươi té gãy xương, chớ trách ta lúc nối xương sẽ nghiền nát xương của ngươi“. Nguỵ Vô Tiện rùng mình một cái chạy vội đi. Vào trong lều, ba cái bàn, mỗi bàn đều bày bảy tám đĩa, trên đĩa là đồ ăn nóng hôi hổi. Nguỵ Vô Tiện nói: “Sao thế, vẫn chưa ăn cơm à?” Ôn Tình nói: “Chưa đâu. Đều chờ ngươi“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Chờ ta làm gì? Ta ăn ở ngoài rồi“..... Ôn Tình đặt mạnh một đĩa thức ăn lên bàn, ớt cay đỏ trong món ăn đều nảy hết cả lên. Nàng cả giận nói: “Hèn chi cái gì cũng không mua.... Tổng cộng ta chỉ có chút tiền đó, đều đưa ngươi, ngươi xài thoải mái ghê ha!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không có! Ta không...” Lúc này, Ôn bà bà cũng một tay cầm cây trượng một tay bưng đĩa, run run rẩy rẩy từ phòng bếp bước ra... Ôn Tình xoay người giúp đỡ.... Những tu sĩ Ôn gia khác người thì bày đũa, người thì châm trà, chừa ghế chủ trì ra cho hắn. Như thế, Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm thấy có một chút khó mà chấp nhận một cách yên ổn.
Lúc trước, những người Ôn gia này thật ra đều hơi sợ hắn... Nhưng mà giờ này khắc này, hơn 50 cặp mắt đều nhìn hắn, tuy rằng vẫn có vài người sợ hãi... Nhưng càng nhiều hơn, trong mắt những người còn lại là mang vẻ cảm kích và ý tốt giống như tỷ đệ Ôn gia. Ôn Tình khẽ nói: “Những ngày qua, vất vả cho ngươi“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi... đột nhiên nói chuyện đàng hoàng với ta như vậy, ta có chút hoảng sợ?” Khớp xương năm ngón tay của Ôn Tình dường như kêu lên răng rắc, Nguỵ Vô Tiện lập tức câm miệng.
Ôn Tình lại tiếp tục nhẹ giọng nói tiếp: “... Thật ra bọn họ vẫn luôn muốn cùng ngươi ăn chung một bữa cơm, nói cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi không phải nhảy nhót lung tung chạy loạn khắp nơi, thì là tự nhốt mình trong Phục Ma động mấy ngày mấy đêm không ra... Hôm nay a Ninh tỉnh lại, Tứ thúc nói bất kể thế nào cũng phải cùng ngươi tụ tập một bàn... Không ăn cũng được, ngồi tâm sự, uống chút rượu là được“. Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, hai mắt sáng lên: “Uống rượu? Trên núi này có rượu?”
.... Nghe vậy, một người lập tức cầm lấy mấy cái bình được dán kín ở bàn bên cạnh, đưa cho hắn xem, “Rượu trái cây. Hái quả dại trên núi ủ thành rượu, rất thơm!“.... Tứ thúc có chút ngượng ngùng cười cười, vẫn nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, hơi khẩn trương. Nguỵ Vô Tiện nói: “Phải không? Vậy nhất định phải nếm thử!” Tứ thúc vội vàng mở niêm phong một bình, hai tay đưa cho hắn. Nguỵ Vô Tiện ngửi ngửi cười nói: “Quả nhiên thơm!” Những người khác nghe xong lời tán dương của hắn đều làm như nhận được sự khen ngợi to lớn, vui vẻ ra mặt sôi nổi cầm đũa lên. Lần đầu, Nguỵ Vô Tiện uống rượu không nếm ra được hương vị gì. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Một con đường đi đến chỗ tối tăm... sao?” Cũng không tối tăm lắm. Đột nhiên, toàn thân đều sảng khoái thoải mái.]
Nguỵ Vô Tiện nghe đủ loại chuyện giữa hắn và mọi người trên Loạn Tán Cương, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, sau khi sửng sốt hồi lâu, mới mở miệng nói: “Lam Trạm, ngươi nghe thấy không, rõ ràng chúng ta đi tiệm ăn là ngươi trả tiền, Ôn Tình - vị lang băm đại danh đỉnh đỉnh này - thế mà nàng ta đe doạ sẽ nghiền nát xương cốt của ta“.
Lam Hi Thần - người gánh trọng tránh đọc sách:......
Hai nắm tay Ôn Tình siết mạnh đến kêu lên răng rắc, trong miệng nói thẳng: “Ngươi là cái đồ vô sỉ chơi xấu đứa nhỏ, giành đồ chơi của đứa nhỏ, lão nương đe doạ nghiền xương của ngươi thì làm sao?”
Mọi người: Câu chuyện chúng ta nghe với câu chuyện hai người bọn họ nghe là cùng một chuyện sao? Có dám sắp xếp theo thứ tự trở lại không!
Lam Vong Cơ làm như không nghe Ôn Tình nói, biến lời nói của Nguỵ Vô Tiện trở lại logic bình thường, nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ta đi học y“.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, học xong ngươi cũng muốn nghiền xương cốt ta sao.
Lam Vong Cơ nói tiếp: “Ta ở đây, ngươi sẽ không bị thương. Nếu lỡ có, thì để ta“.
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện nhấc lên, tuy rằng cũng không cảm thấy hắn và Lam Vong Cơ ở cùng nhau là phải được bảo vệ, nhưng không thể phủ nhận, hắn rất hưởng thụ cảm giác chiếm trọn trái tim và đôi mắt của Lam Vong Cơ như thế này.
Khi còn nhỏ, hắn từng ngồi trên vai cha chơi đùa, cùng nhau vui cười với mẹ; Khi niên thiếu, hắn từng ở Liên Hoa Ổ vui chơi thoải mái, bị Ngu phu nhân nghiêm khắc đánh đòn, thì Giang thúc thúc che chở.
Hắn đã từng có những điều đó, nhưng qua mười mấy năm, lần lượt tan vỡ ngay trước mắt hắn.
Con người sống trên đời vì cái gì? Phú quý như mây khói, danh lợi tựa sương mai.
Mọi ước muốn của hắn xưa nay chưa từng thay đổi, chỉ là một gia đình, cùng với người nhà làm cho hắn vui cười giận mắng, để cho hắn khờ dại.
Hiện giờ, hắn đang ở Loạn Tán Cương, đi trên cây cầu độc mộc của mình, che chở một đám già trẻ lớn bé. Sau này thì sao, hắn và Lam Trạm có thể cưỡi lừa đến chân trời góc biển, sống ẩn dật, rồi đi quấy nhiễu Giang Trừng một chút, vui đùa với sư tỷ.
Thế nào cũng tốt hết, lần này, hắn nhất định có thể giữ được.
“Vậy ta cũng đi học nha“. Hắn chọt chọt vào ngực Lam Vong Cơ, nói: “Ta cũng phải che chở cho Hàm Quang Quân Phùng Loạn Tất Xuất đúng không?”
Lam Vong Cơ: “Ừm“.
Ôn Tình: Hai ngươi làm như ta không tồn tại vậy, còn muốn vội vàng giành bát cơm của ta?
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không làm lơ nàng, duỗi cái cổ dài hai mắt sáng lấp lánh nhìn qua, nói: “Tình tỷ, tay nghề ủ rượu của Tứ thúc thật sự rất giỏi sao?”
Ôn Tình:.....
Ôn Ninh nói: “Đúng vậy, thật sự ủ rượu không tệ“.
Giang Trừng đang bị câu 'đi đến chỗ tối tăm' kích động vô cùng, nghe vậy lập tức giận dữ, thằng nhãi thấy rượu là đi không nổi này!
[.... Ôn Uyển ngồi trên đùi của bà ngoại, để bà khoe mình ra giống như bảo bối mới có.... Nguỵ Vô Tiện trao đổi với vị tứ thúc kia về loại rượu mà bọn họ uống... Cuối cùng nhất trí xác nhận rằng rượu Thiên Tử Tiếu nổi tiếng của Cô Tô là tuyệt phẩm không cần phải bàn cãi. Ôn Tình đi vòng quanh rót rượu trái cây, chưa rót được hai đợt đã hết.... Ôn Tình nói: “Còn có vài chai để dành uống dần, hôm nay ngươi cũng đừng uống nữa“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy sao được. Tục ngữ có câu danh tiếng sau khi chết không bằng sống có được một chén rượu. Đừng nói nữa, rót đầy cảm ơn“. Ôn Tình liền rót đầy cho hắn “Không có lần sau. Ta thật sự cảm thấy ngươi cần phải kiêng rượu, uống quá nhiều rồi“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nơi này lại không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm rượu cái gì!” Ôn Tình liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, làm như không chút để ý nói: “Ngươi chưa từng dẫn người lên Loạn Tán Cương, hôm nay tại sao lại thế?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi nói Lam Trạm? Trên đường gặp phải“. Ôn Tình nói: “Gặp phải? Làm sao gặp phải được? Lại là tình cờ gặp phải sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy“. Ôn Tình nói: “Trùng hợp vậy. Ta nhớ lúc trước các ngươi ở Vân Mộng cũng từng tình cờ gặp phải“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không lạ, Vân Mộng và Di Lăng đều thường xuyên có tu sĩ nhà khác lui tới“.
Ôn Tình nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi đều là trực tiếp kêu tên của y... Quan hệ của hai người các ngươi không phải rất kém hay sao?...” Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi nghe người ta đồn bậy. Quan hệ trước kia chẳng ra sao, lúc Xạ Nhật Chi Chinh quả thực lửa giận quá lớn từng đánh nhau vài lần, nhưng không tệ như lời đồn. Còn tạm“. Ôn Tình không nói nữa. Các đĩa đồ ăn rất nhanh đã trống trơn, có người... kêu lên: “A Ninh à, đi xào thêm vài món ăn nữa đi!” “Xào nhiều một chút, lấy thau mà đựng!”
Ôn Ninh không cần ăn gì, vẫn luôn canh giữ bên cạnh lều, nghe vậy, trì độn nói: “Ờ, được“.
Nguỵ Vô Tiện thấy có cơ hội phô diễn tay nghề, vội nói: “Khoan đã. Để ta! Ta làm ta làm!”
Ôn Tình không tin tưởng nói: “Ngươi còn biết nấu cơm?” Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: “Đó là đương nhiên. Bổn công tử lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Xem ta. Tất cả chờ đó“. Mọi người đua nhau vỗ tay tỏ vẻ mong chờ. Nhưng mà, sau khi Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt gian tà bưng hai đĩa đồ ăn lên bàn, Ôn Tình nhìn thoáng qua, nói: “Sau này ngươi cách nhà bếp càng xa càng tốt cho ta“.
Nguỵ Vô Tiện giải thích nói: “Ngươi ăn không. Không thể chỉ nhìn bề ngoài, ăn rồi mới biết là ngon. Chính là cái mùi vị này“. Ôn Tình nói: “Ăn cái rắm á! Không nhìn thấy a Uyển ăn xong khóc thành cái gì hay sao? Lãng phí nguyên liệu nấu ăn. Tất cả đừng gắp nữa, không cần cho hắn mặt mũi này!”]
Giang Trừng đột nhiên có một chút xíu thông cảm với mọi người của Ôn gia, thế mà dám để cho Nguỵ Vô Tiện xuống bếp, thật đúng là rất can đảm, bất quá, gian bếp bằng cỏ tranh kia ở Loạn Tán Cương, lại vẫn chưa bị thằng nhãi này thiêu rụi?
Giang Yếm Ly cũng im lặng đạt thành nhất trí với Ôn Tình, a Tiện cách phòng bếp càng xa càng tốt. Sờ sờ vào đứa nhỏ đang nằm ghé lên đùi của đệ đệ nhà mình, món ăn ớt xào với ớt, ngoại trừ Tiện nào đó, đứa nhỏ đáng thương này chắc hẳn là người thứ hai nếm vào miệng.
Lam Hi Thần: Ôn Tình cô nương chỉ vừa gặp mặt, đã có thể nhìn ra điểm bất thường, sao Nguỵ Vô Tiện vẫn có thể hoàn toàn chẳng hay biết gì cơ chứ?
Lam Vong Cơ: Quan hệ của ta và Nguỵ Anh RẤT TỐT! Chúng ta đều là kêu thẳng HỌ TÊN đối phương! Ta là người đầu tiên Nguỵ Anh dẫn lên Loạn Tán Cương làm khách! Còn nữa, có thể giấu mấy vò Thiên Tử Tiếu trong Tĩnh Thất, Nguỵ Anh uống ít một chút là được.
Lam Khải Nhân: Gia quy thì sao!!!
Giang Trừng: Ta mới là người đầu tiên lên Loạn Tán Cương!
Kim Quang Dao: 'Danh tiếng sau khi chết không bằng sống có được một chén rượu' sao?
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt xem náo nhiệt, “Thà vui vẻ uống một chén rượu khi còn sống, cần gì danh tiếng ngàn năm sau? Nguỵ huynh nói rất đúng“. Rượu ngon của Thanh Hà cũng không ít, lúc cần thiết có thể đem tới hối lộ một chút nha.
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, “Ta còn có thể nói hay hơn, ví dụ như, Ngã tuý quân phục nhạc, đào nhiên cộng VONG CƠ“. (Ta say người đến vui vẻ, ngây ngất cùng VONG CƠ - hoặc ngây ngất quên trời đất chơi chữ)
Lam Vong Cơ: Cho dù như vậy, cũng... chỉ có thể uống thêm một chút.
Nhiếp Hoài Tang:......
Kim Tử Hiên: Thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này, bớt một cơ hội chọc ghẹo Lam Vong Cơ, thì sẽ chết hay sao?
Lam Khải Nhân - người đã đặt tên 'Vong Cơ' cho cháu trai nhà mình:......