Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 147: Chương 147: Chương 150




[... Nguỵ Vô Tiện trong đầu trống rỗng, không biết qua bao lâu, đột nhiên mở hai mắt. Nhìn thấy trước mắt, là trần đá đen ngòm trong Phục Ma động. Ôn Tình và Ôn Ninh đều ở Phục Ma động. Con ngươi của Ôn Ninh đã trở lại trong tròng trắng mắt.... Thấy Nguỵ Vô Tiện mở mắt, yên lặng quỳ xuống trên mặt đất. Ôn Tình thì hai mắt đỏ hoe, cái gì cũng chưa nói.

Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt. Hắn đá một chân vào ngực Ôn Ninh, đá y lăn ra đất. Nguỵ Vô Tiện gào lên: Ngươi giết ai hả? Ngươi có biết ngươi giết ai hay không?! Đúng vào lúc này, Ôn Uyển từ bên ngoài chạy vào, trên đầu cài một con bướm đan bằng cỏ.... Nhưng nó lại thấy một Nguỵ Vô Tiện giống như ác quỷ, còn có Ôn Ninh trên mặt đất đang cuộn tròn.... Sợ tới mức oà khóc ngay tại chỗ. Tứ thúc vội vàng lom khom đi vào ẵm nó ra ngoài. Ôn Ninh sau khi bị hắn đá một cước, lại bò dậy quỳ ngay ngắn, không dám nói lời nào. Nguỵ Vô Tiện túm lấy cổ áo của y, nhấc y lên, quát: Ngươi giết ai cũng được, tại sao phải giết Kim Tử Hiên?! Ôn Tình ở bên cạnh nhìn, rất muốn đi lên bảo vệ đệ đệ, nhưng cố gắng nhịn xuống, nhưng vừa đau lòng vừa hoảng sợ chảy nước mắt.

Nguỵ Vô Tiện nói: Ngươi giết hắn, kêu sư tỷ phải làm sao đây? Kêu con trai sư tỷ phải làm sao đây?! Kêu ta làm sao đây? Ta làm sao bây giờ?!.... Trong tai nghe tiếng con nít khóc văng vẳng, mắt nhìn hai tỷ đệ hoảng sợ đến mức tay chân không biết đặt ở đâu này, trong lòng Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng âm u. Hắn để tay lên ngực lẩm bẩm: Những năm gần đây rốt cuộc ta vì cái gì phải tự nhốt mình trên ngọn núi Loạn Tán Cương này? Vì cái gì ta cứ phải gặp những chuyện này? Tại sao lúc trước ta nhất định phải đi con đường này? Vì sao phải tự biến mình thành thế này? Người khác nhìn ta như thế nào? Đến cuối cùng ta có được cái gì? Ta điên rồi sao? Ta điên rồi sao? Ta điên rồi sao!....

Bỗng nhiên, Ôn Ninh thấp giọng nói: .... Thực... xin lỗi. Đây là một người chết, không có cảm xúc, hốc mắt không đỏ lên được, càng không thể rơi nước mắt. Nhưng, giờ này phút này, trên mặt người chết này lại rõ ràng là nỗi thống khổ thật sự... Đột nhiên, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy buồn cười vô cùng. Căn bản không phải là lỗi của Ôn Ninh... Lúc đó giương cung bạt kiếm, sát khí cuồng bạo, hơn nữa bình thường trước mặt Ôn Ninh hắn chưa bao giờ keo kiệt biểu lộ địch ý đối với Kim Tử Hiên, lần này Kim Tử Hiên vừa ra tay, Ôn Ninh trong trạng thái không có lý trí, liền nhận định Kim Tử Hiên là kẻ địch, không cần nghĩ ngợi mà ra tay thực hiện lệnh tàn sát.

Là hắn không thể khống chế được vũ khí này. Là hắn quá tự phụ đối với năng lực của mình. Cũng là hắn, xem nhẹ mọi dấu hiệu đáng ngại từ trước đến nay, tin rằng hắn có thể ngăn chặn bất kỳ manh mối mất khống chế nào.]

Nghe đến những miêu tả suy sụp này của Nguỵ Vô Tiện, ngay cả Tiết Dương cũng ngơ ngẩn, sau khi nhìn Nguỵ Vô Tiện một hồi lâu, mới nói: Có lẽ là thật sự điên rồi. Nguỵ Vô Tiện trong sách đã điên rồi, Di Lăng Lão Tổ bên ngoài sách này, cũng không khác biệt lắm.

Ngay cả 'Nguỵ Vô Tiện' vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi này, Ta điên rồi sao?

Từ khi bị ném xuống Loạn Tán Cương, một mình giày vò mấy tháng, cầu độc mộc qua cống ngầm là lựa chọn duy nhất của hắn, tâm tính bị tổn hại là cái giá mà hắn không thể nào gánh nổi.

Tỷ đệ Ôn gia gặp nạn, về tình về lý, hắn cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến, thúc đẩy Ôn Ninh thành hung thi là vì báo thù, luyện hoá hung thi cấp thấp thành vũ khí cấp cao khôi phục lý trí, mong muốn ban đầu chỉ là vì báo ơn.

Sau khi giả vờ tuyệt tình, mang theo già trẻ lớn bé cố thủ ở Loạn Tán Cương, ác linh khắp trên núi là tấm chắn tự nhiên càng là lực lượng hỗ trợ hắn, nhưng hắn không mở rộng, không xưng hùng xưng bá, không đối địch với những người từng cùng phe, ngược lại trường kỳ dùng sức của một mình để trấn áp, năm này tháng nọ, tổn hại đối với tinh thần lớn như thế nào.

Hắn không biết rằng nhận được tấm thiệp mời tâm tâm niệm niệm kia chính là lá bùa đòi mạng, ngày đêm lăn lộn, hao tâm tổn sức đến nửa tháng mới làm xong chuông bạc, dường như đã đập nát hoàn toàn, lý trí từ lâu đã yếu ớt không thể chống đỡ của Nguỵ Vô Tiện.

Sự can ngăn của Kim Tử Hiên, trong cuộc hỗn chiến hơn 300 người bao vây tấn công hai người, ngăn cản không được tên Kim Tử Huân tự mãn lại mù quáng hồ đồ, lại yêu cầu Nguỵ Vô Tiện kêu Ôn Ninh dừng tay, sau khi làm tăng thêm lửa giận 'mọi người cố tình gài bẫy', Kim Tử Hiên vừa ra tay, thì Ôn Ninh trong trạng thái phát cuồng cũng ra tay.

Cuối cùng, mọi sự duy trì ổn định, nhẫn nại, chờ đợi của hắn, đều hoá thành trò cười, trở thành công dã tràng..

Tiết Dương cười lạnh, Nguỵ Vô Tiện, thế đạo luôn kêu ngươi hiểu rõ này, nếu không muốn bo bo giữ mình giống lời họ Giang, thì chỉ còn cách thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!

Giang Trừng: Ngươi cmn mới điên rồi!

[Ôn Ninh là vũ khí, nhưng chẳng lẽ y tự nguyện muốn làm vũ khí hay sao? Một người trời sinh tính tình yếu đuối, nhát gan lại nói lắp, chẳng lẽ lúc xưa dưới sự chỉ huy của Nguỵ Vô Tiện, y giết người rất vui vẻ hay sao?

Năm đó y được Giang Yếm Ly tặng một chén canh củ sen, một đường từ dưới chân núi bưng lên Loạn Tán Cương, một giọt cũng không rơi, tuy rằng mình uống không được, nhưng rất cao hứng nhìn người khác uống hết, còn hỏi là hương vị gì, tự mình tưởng tượng ra hương vị này. Tự tay giết chết trượng phu c3a Giang Yếm Ly, chẳng lẽ bây giờ y dễ chịu lắm hay sao?

Vừa ôm hết mọi sai lầm lên người mình, vừa còn phải xin lỗi hắn.

Nguỵ Vô Tiện nắm cổ áo Ôn Ninh, nhìn gương trắng bệch không có sinh khí của y, trước mắt bỗng hiện ra gương mặt dính đầy bụi đất và máu tươi của Kim Tử Hiên, khuôn mặt dơ bẩn, và cũng là gương mặt trắng bệch không có sinh khí.

Hắn còn nhớ tới Giang Yếm Ly thật vất vả khổ tận cam lai mới gả được cho người trong lòng, nhớ tới con trai của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, A Lăng, đứa nhỏ được hắn đặt tên cho, mới có chút xíu, sinh ra tròn bảy ngày, nhìn thấy kiếm của phụ thân liền cười, khiến cho cha mẹ nó vui mừng đến hỏng rồi. Chỉ hai ngày nữa, chính là tiệc đầy tháng của nó.

Ngơ ngẩn suy nghĩ, suy nghĩ, bỗng nhiên Nguỵ Vô Tiện khóc. Hắn mờ mịt nói: .... Ai tới nói cho ta biết... bây giờ ta nên làm gì đây? Từ trước đến nay chỉ có người khác tới hỏi hắn, nên làm gì bây giờ. Hiện tại lại là hắn hỏi người khác, chính mình nên làm gì bây giờ. Hơn nữa, không ai có thể cho hắn câu trả lời.]

Hiểu Tinh Trần nhớ lại, 'chính mình' cũng đã từng khóc như vậy, cũng nhớ rõ một câu nói khi đó của Vô Tiện sư điệt.

Một kẻ thất bại thảm hại, đầy người máu me, chẳng làm nên trò trống gì, bị người ta chỉ trích, bị người ta mắng chửi, bất lực không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể gào khóc một mình.

Nước mắt của bọn họ đều không phải bởi vì mềm yếu, mà là sự kiên cường cứng rắn quá lâu sụp đổ trong nháy mắt.

Người vô tội bị giết nhầm không thể cứu vãn, người thiện lương bị người ta gài bẫy nhưng bất lực không thể xoay chuyển tình thế.

Thói đời luôn là như vậy hay sao?

Người trăm phương ngàn kế lập mưu chẳng bị ảnh hưởng gì, người đột nhiên không kịp phòng ngừa bị thương tuyệt vọng bàng hoàng.

Tống Lam: Không giống nhau, hai chúng ta là đắc tội tiểu nhân, gặp sao Thái Tuế, còn Di Lăng Lão Tổ đây là tu vi quá cao, thực lực quá mạnh, pháp bảo quá lợi hại.

.......

Ôn Quỳnh Lâm đã từng bạch y bay bay, hiện giờ cũng đã là một 'vũ khí'. Ôn Ninh đang ngồi cách đó vài bước, tiếp đó là Ôn Tình, một nữ tử tính nóng như lửa, ngoài miệng không nói nhưng coi trọng đệ đệ này nhất, rồi tới hắn và Lam Trạm.

Đều là những người nhà mà hắn thừa nhận an cư lạc nghiệp trên Loạn Tán Cương.

Nhưng không thể phân biệt được hiện thực và cảnh trong mơ, trước mắt như ảo mộng, giống như không dám nhìn mặt Giang Yếm Ly nữa, hắn cũng không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào.

Lam Trạm, Nguỵ Vô Tiện dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng hình Giang Yếm Ly mà thất thần, thật lâu sau, nhẹ giọng hỏi: Kim Lăng... làm sao bây giờ?

Lam Vong Cơ trả lời như bình thường: Như Lan, rất tốt.

Nguỵ Vô Tiện làm như nhẹ nhàng thở ra, rất tốt, vậy là được rồi.

[Bỗng nhiên, một bên cổ của Nguỵ Vô Tiện hơi đau, làm như bị một cây kim rất mảnh đâm vào, toàn thân tê rần.... Thân thể đã không tự chủ được mà ngã xuống giường đá... Cả người không thể nhúc nhích. Ôn Tình hốc mắt đỏ hoe, chậm rãi rút tay phải về, nói: .... Thực xin lỗi.... Cây kim này đâm vào khiến đầu óc Nguỵ Vô Tiện cũng hơi bình tĩnh lại một chút... Mở miệng nói: Ngươi làm gì vậy? Ôn Tình và Ôn Ninh liếc nhau, đồng loạt đứng trước người hắn, trịnh trọng nghiêm túc hành lễ với hắn. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện dâng lên một cơn nóng nảy bất an, Các ngươi muốn làm gì? Đến tột cùng muốn làm gì? Ôn Tình nói: Lúc ngươi mới tỉnh lại, chúng ta đang bàn bạc. Đã bàn bạc gần như xong rồi. Nguỵ Vô Tiện nói: Bàn bạc cái gì? Đừng vô nghĩa, rút kim ra, thả ta ra!

Ôn Ninh từ từ đứng lên khỏi mặt đất, vẫn cúi đầu, nói: Tỷ tỷ và ta, đã bàn bạc xong. Đi Kim Lân Đài, nhận tội. Nhận tội? Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: Nhận tội gì? Tự đầu thú?

Ôn Tình quệt nước mắt, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh nói: Ừ, gần như vậy. Ngươi nằm mấy ngày nay, Lan Lăng Kim thị phái người tới dưới chân núi Loạn Tán Cương kêu gọi.... Muốn ngươi phải giải thích, chính là giao ra hai người cầm đầu của dư nghiệt Ôn thị. Đặc biệt là Quỷ tướng quân. ..... Nguỵ Vô Tiện nói, Ta cảnh cáo hai người các ngươi, nhanh chóng rút cây kim này ra.

Ôn Tình tiếp tục tự mình nói: .... Nghe ý tứ của bọn họ, chỉ cần ngươi giao chúng ta ra, chuyện này coi như tạm thời bỏ qua... Cây kim này ghim trên người của ngươi, ba ngày sẽ mất tác dụng.... Nguỵ Vô Tiện cả giận nói: Mẹ kiếp ngươi câm miệng cho ta!... Nhận cái tội chó gì, ta cho phép các ngươi làm như vậy sao? Rút kim ra!

Ôn Tình và Ôn Ninh đứng buông thõng tay, bọn họ gần như trầm mặc. Nguỵ Vô Tiện thân thể bất lực.... Trái tim cũng bỗng nhiên bất lực... Nghẹn giọng nói: Các ngươi đi Kim Lân Đài làm gì? Thiên sang bách khổng kia hoàn toàn không phải do ta làm... Tìm ra người hạ chú thật sự!.... Cho dù không thể truyền ngược toàn bộ, thì cũng có thể truyền ngược một phần. Chỉ cần tìm người nào trên người có dấu vết ác chú giống vậy là được! Ôn Tình nói: Vô dụng... Không hỏi ngươi, đã trực tiếp ra tay giết. Có hiểu không? Không cần bất kỳ chứng kỳ gì, cũng không cần ngươi tìm ra chân tướng.... Ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi là vua quỷ đạo, ngươi tinh thông tà ma ngoại đạo, cho dù không có dấu vết truyền ngược cũng không có gì kỳ lạ mà... Dù sao cũng chính là ngươi, ngươi không thể chống chế được. Nguỵ Vô Tiện chửi bậy một tiếng. Ôn Tình lẳng lặng nghe hắn chửi xong, nói: Cho nên, ngươi xem. Vô dụng thôi. Hơn nữa chuyện cho tới giờ, Thiên sang bách khổng là ai làm, không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, hơn 300 người ở Cùng Kỳ Đạo, còn có... Kim Tử Hiên, xác thật là a Ninh giết.]

Kim Tử Hiên quả thực không dám tin tưởng, 'y' mới bỏ mạng có mấy ngày? Thân xác còn chưa lạnh đâu đúng không? Kim gia có thể gấp không chờ nổi như vậy mà dùng đó làm cái cớ để gây khó dễ cho Loạn Tán Cương rồi? Giao ra dư nghiệt Ôn thị là coi như xong? Loại chuyện ma quỷ này ngay cả người có mắt như mù là y đây cũng không thể tin được đi? Người của ba đại gia tộc khác đâu? Hơn 300 người ở đất Lan Lăng bao vây tấn công Di Lăng Lão Tổ đó, chứ không phải là người có quan hệ thân thiết của Nguỵ Vô Tiện, người thân bạn bè chào đón, chẳng lẽ không có ai nghi ngờ, cứ đơn giản ngắn gọn như thế mà kết luận chủ quan luôn rồi ư?

Kim Quang Dao chỉ nói: Đây chỉ là kiếm được một thời cơ tốt để tấn công mà thôi.

Chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, nguyên nhân gây ra không quan trọng, quá trình không ai quan tâm, quan trọng là kết quả: Di Lăng Lão Tổ phát điên, điều khiển hung thi giết hơn 300 người, thậm chí bao gồm cả thiếu chủ của Lan Lăng Kim thị, như vậy là đủ rồi.

Trong tu chân giới lấy gia tộc làm cơ sở, dưới sự bố trí cẩn thận, dẫn dắt tỉ mỉ, Di Lăng Lão Tổ - người tu luyện bằng con đường khác, sáng tạo ra quỷ đạo có uy lực khiến người ta kinh sợ, đã thật sự gây ra một vụ huyết án rợn người, đã trở thành mối nguy hại cho người trong thiên hạ, của tiên môn bách gia, đây là điều không thể thay đổi được nữa.

Máu của hơn 300 người định ra một sự khởi đầu, nhưng nếu đã bắt đầu rồi, còn có thể dừng lại được không.

[.... Nghĩ không ra phải dùng lý do gì để từ chối, phải dùng cớ gì để bào chữa. Hắn nói: ... Nhưng muốn đi cũng nên là ta đi. Điều khiển hung thi giết người chính là ta. Vì sao hung thủ không đi, lại để một thanh đao đi?

Ôn Tình nói: Như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao... Nguỵ Anh, chúng ta đều rõ ràng. Ôn Ninh là một thanh đao, một thanh đao khiến bọn họ sợ hãi, nhưng cũng là một thanh đao bọn họ dùng là cái cớ để công kích ngươi. Chúng ta đi... thì bọn họ, cũng sẽ không còn cớ nữa. Chuyện này, có lẽ sẽ kết thúc. Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn nàng, bỗng nhiên phát ra một tiếng rống giận vô nghĩa. Hắn rốt cuộc hiểu ra được tại sao Giang Trừng luôn bùng nổ ra cảm xúc cực kỳ phẫn nộ đối với một số việc hắn làm, vì sao luôn mắng hắn là có bệnh anh hùng, vì sao luôn hận không thể đánh hắn một trận tơi bởi cho tỉnh người ra. Bởi vì cái cảm giác nhìn người khác cứ một hai phải ôm trách nhiệm lên người mình, một hai phải tự mình gánh lấy hậu quả tồi tệ, khuyên cũng không thể khuyên được thế này, thật sự là đáng giận đến cực điểm, đáng ghét đến cực điểm!

Nguỵ Vô Tiện nói: Các ngươi đến tột cùng có hiểu hay không? Đi Kim Lân Đài nhận tội, hai người các ngươi, đặc biệt là Ôn Ninh, sẽ có kết cục gì không? Ngươi không phải thương yêu nhất đệ đệ này của ngươi sao? Ôn Tình nói: Kết cục gì đi nữa, đều là thứ hắn đáng nhận được. Không phải. Căn bản không phải Ôn Ninh đáng nhận được. Mà là hắn đáng nhận được.

Ôn Tình nói: Dù sao nghĩ lại thì thật ra chúng ta đáng lẽ đã chết từ lâu rồi. Mấy ngày này, xem như chúng ta kiếm hời.

Ôn Ninh gật gật đầu. Y luôn là như vậy, người khác nói cái gì cũng gật đầu, tỏ vẻ phụ hoạ, tuyệt đối không phản đối. Nguỵ Vô Tiện chưa bao thấy thấy căm ghét động tác này cùng với sự ngoan ngoãn này của y như thế.

Ôn Tình ngồi xuống bên cạnh mép giường, nhìn mặt hắn, bỗng nhiên duỗi tay, búng vào trán Nguỵ Vô Tiện một cái. Lần này búng rất mạnh, đau đến mức Nguỵ Vô Tiện nhăn cả trán lại. Thấy thế, tâm tình Ôn Tình làm như tốt lên nhiều, nói: Đã nói hết lời rồi, dặn dò rõ ràng rồi, cũng từ biệt rồi. Vậy, hẹn gặp lại.

Nguỵ Vô Tiện nói: Đừng.... Ôn Tình ngắt lời: Lời này ta không nói với ngươi nhiều lần, nhưng cho tới hôm nay, có vài lời dù sao cũng phải nói. Sau này thật sự không có cơ hội nữa.

Nguỵ Vô Tiện lầm rầm: .... Ngươi câm miệng cho ta... Thả ta ra....

Ôn Tình nói: Thực xin lỗi. Còn nữa, cảm ơn ngươi.]

Từ sau khi Ôn thị diệt vong, bọn họ - những người còn sót lại đó - tránh được một kiếp nạn, kéo dài hơi tàn, mong ước không nhiều lắm, giống như chuột uống nước sông, không quá đầy bụng mà thôi. Nhưng chỉ như thế, cũng không được chấp nhận.

Giống như bị kích thích lên, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phẫn nộ quát: Ôn Tình, trở về, không cho phép đi, ngươi đi bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi cmn trở về cho ta!

Ôn Tình không thể nhịn được nữa đẩy Ôn Ninh ra, cmn nàng thật sự không thể thương tâm nổi nữa!

Ai không biết nước cờ của mấy người gọi là chính đạo đó đã đạt được. Còn không phải là cái kiểu 'muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do' hay sao? Phải, Nguỵ Vô Tiện chưa chết, thì bọn ngừoi kia vẫn có thể luôn bày ra đủ các loại tội danh 'có thể có' để đòi đánh giết, nhưng bản thân nàng và a Ninh là cái cớ trực tiếp nhất để đòi đánh giết, chẳng lẽ giao hết mọi gánh nặng cho Nguỵ Vô Tiện gánh, bọn họ ngồi uống trà xem diễn hay sao?

Nếu tỷ đệ nàng nhận tội mà có một chút khả năng buông tha cho Nguỵ Vô Tiện, cho dù nhỏ đến đâu đi nữa, cũng chắc chắn phải đi.

Nhưng đó là thời khắc lâm nguy, không có lựa chọn nào khác, hiện tại có thể đừng gào lên giống như nàng mất mạng rồi có được không?

Xoay người phi một kim về phía Nguỵ Vô Tiện, chuẩn xác không sai sót ghim vào giữa mày Nguỵ Vô Tiện, giúp hắn tạm thời khai thông gân mạch, an thần. Vốn vẫn cảm thấy chưa khám ra kết quả, không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bây giờ xem ra, còn không bằng châm kim cho chết luôn đi.

Sau mấy nhịp thở, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo một chút, Ôn Tình liền nói: Nguỵ Vô Tiện, hiện tại ngươi đang trong tình trạng gì, tất cả chúng ta đều không biết; Nơi này rốt cuộc là nơi nào, cũng không có ai nói cụ thể. Nhưng rất rõ ràng, mọi người có thể bình yên trở về hay không, tất cả đều liên quan đến trên người ngươi! Dùng đầu óc của ngươi nghĩ thật rõ ràng cho ta, cái gì là thật là giả, cái gì là mộng ảo là hiện thực, ngươi còn tiếp tục nửa sống nửa chết như vậy, không cần phải nghe xong cái gì nữa, mọi người dứt khoát chết ở đây cùng nhau chôn chung là xong việc!

Nguỵ Vô Tiện con mắt vẫn đỏ ngầu: Đau muốn chết!

Mọi người: Thần y Kỳ hoàng, diệu thủ Ôn Tình, quả nhiên khí phách!

Nhiếp Hoài Tang nghẹn hồi lâu trợn mắt há mồm: Trong một tích tắc, ta thật sự thấy được bóng dáng của đại ca ta trên người vị Ôn... Ôn trạm chủ này, thật đáng sợ hu hu ~

Lam Vong Cơ:.....

Lam Hi Thần: Đột nhiên cảm thấy Ôn cô nương nói (làm) rất có lý.

Ôn Ninh mặt ngơ ngác: Ta là ai? Ta ở đâu? Tại sao đột nhiên bị xô nghiêng xô ngửa vậy?

- ------------------------------------

Chương này đọc thật đau lòng!!!  :(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.