Nguỵ Vô Tiện cứ như thế, từng chút từng chút, bò tới phía trước không dừng lại một giây nào, mắt điếc tai ngơ đối với Lam Vong Cơ đang duỗi tay ra, la hét không ngừng ở phía sau, khi bò ngang qua bên cạnh những người khác, cũng làm như không nhìn thấy Giang Trừng đang dùng một tay đấm liên tục vào tấm chắn, cặp mắt vô thần màu đỏ kia dường như chỉ nhìn thấy từng đợt ánh sáng trắng toả ra từ trên vách đá.
Cũng không biết là khoảng cách đã đủ gần, hay rốt cuộc đã kiệt sức, mà Nguỵ Vô Tiện bò đến cách Thiên Thư Thạch khoảng một sải tay thì cuối cùng đã ngừng lại.
Đợi sau khi hắn xoay người nằm ngửa ra, mọi người mới nhìn thấy trên mặt đất còn có hai món đồ vật, thế mà lại là Âm Hổ phù mới vừa bị phong ấn không lâu, ở bên trên, những lá bùa màu vàng ban đầu quấn xung quanh để phong ấn đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là những oán khi màu đen từ trong hổ phù không ngừng tràn ra ngoài thật dài.
Nhiếp Hoài Tang từ từ bò dậy khỏi mặt đất, trơ mắt nhìn tấm chắn, hai nửa của khối Âm Hổ phù ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện cũng từ mặt đất 'bò' dậy, bay lên giữa không trung rồi keng một tiếng hợp thành một thể, sau đó... phun toả oán khí lên người Nguỵ Vô Tiện vẫn còn nằm trên mặt đất.
Nhiếp Hoài Tang giắt cây quạt bên hông, sờ sờ trán, đầy tay đều là mồ hôi lạnh, nghĩ lại còn run sợ nói: “Tử Hiên huynh nha, miệng quạ đen kia của ngươi, linh nghiệm rồi“.
Xung quanh Nguỵ Vô Tiện thoạt nhìn như bất tỉnh nhân sự, phía trước Thiên Thư Thạch, tấm chắn, oán khí dày đặc, ánh sáng trắng, xen lẫn khí đen, ngoài ra còn có âm thanh cả khối Âm Hổ phù kêu vù vù, thật sự rất là náo nhiệt.
Kim Tử Hiên: “.....” Ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, đâu có liên quan gì tới ta? Nhưng nhìn thấy Lam Vong Cơ lảo đảo vấp váp chạy tới đấm vào tấm chắn, vẫn nên im lặng là vàng.
Lam Khải Nhân nhìn thấy tấm chắn ngăn cách hai người, sau một lúc lâu vẫn là thở dài nói: “Vong Cơ, ngươi bị thương chỗ nào trước hết lo điều trị, Nguỵ Anh gặp cửa ải khó khăn này, còn phải xem tạo hoá của hắn thế nào“.
Lam Hi Thần đi qua nâng đệ đệ dậy, mới vừa rồi hắn không dừng lại kịp thời, trong lòng cực kỳ hổ thẹn, cho dù chuyện đó không phải là do hắn.
Tỷ đệ Giang gia đều đứng trước tấm chắn, cũng là một tình cảnh bi thảm, Kim Tử Hiên vẫn đang nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi Giang Yếm Ly, tuy rằng khoảng cách Âm Hổ phù mất khống chế ngắn như thế, nhưng Nguỵ Vô Tiện nhiều bản lĩnh mà, chắc chắc không sao, v.v... Chọc cho Giang Trừng trừng mắt nhìn y một trận, suýt nữa ra tay đánh y, tuy rằng vốn là ý tốt, nhưng không nhìn thấy tên kia đã bất tỉnh nhân sự nằm trong kia hay sao.
Tiết Dương vốn ngồi ở xa nhất, cũng là người duy nhất bình yên vô sự, lúc này cũng không nhịn được đi tới trước để tìm hiểu đến cùng. Thấy thế liền nói: “Khối Âm Hổ phù này đúng là oán khí rất sâu nặng, nhưng Nguỵ Vô Tiện chính là người từng sống sót ra khỏi Loạn Tán Cương, những oán khí này đối với hắn mà nói, còn không phải là chút lòng thành hay sao?”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Nếu chỉ đối mặt với Âm Hổ phù, người luyện phù là Nguỵ huynh còn có thể nói là phần thắng chiếm nhiều hơn, nhưng cộng thêm Thiên Thư Thạch cùng với ánh sáng trắng thần bí có thể làm cho tâm trí của hắn thất thường, vậy thì hơi khó nói“. Nói khó nói cũng là khách sáo rồi, lúc trước là hắn nghĩ quá đơn giản, một vũ khí tà ác sắc bén tràn ngập oán khí lại không muốn nhận chủ, sau khi có linh trí sẽ làm gì? Huống chi Nguỵ Vô Tiện lại trong trạng thái như vậy. Cùng với, bộ dạng thét khàn cả giọng, sắp phát điên mới vừa rồi của Nguỵ Vô Tiện, tuyệt đối sẽ trở thành một trong những nỗi ám ảnh nhất của hắn.
Nhiếp Minh Quyết sau khi xem xét xung quanh, lại khí thế hào sảng ngồi xuống, “Cơ hội để nghịch thiên sửa mệnh, sao có thể dễ dàng có được? Nhưng chỉ đơn giản bị giày vò ở đây như vậy, làm thế nào có thể được gọi là Tổ sư ma đạo khai tông lập phái? Nghĩ nhiều vô ích, im lặng chờ xem thôi“.
Kim Quang Dao: Đây là có bao nhiêu tín nhiệm đối với Di Lăng Lão Tổ?
Hiểu Tinh Trần cùng với Tống Lam, cũng kiếm chỗ khác ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người nằm phía trước, trong lòng như có lửa đốt mà im lặng chờ xem.
.......
Thân thể Nguỵ Vô Tiện nằm dưới sự bao vây của ánh sáng trắng và oán khí, nhưng ý thức của bản thân lại giống như ở trong một nơi bóng tối vô tận và lạnh giá, tuy không có ánh sáng và tiếng động, nhưng xiềng xích nặng nề mà ánh sáng trắng của vách đá đè nặng lên tinh thần của hắn đột nhiên biến mất, lập tức thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nhớ tới hành động điên cuồng của mình trước đó, còn có chút xấu hổ, chắc không làm cho sư tỷ và Nhị ca ca sợ hãi đấy chứ.
“Ngươi hận không?” Trong bóng tối, một giọng nói không phải nam không phải nữ không già không trẻ truyền vào ý thức của hắn.
Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt cảnh giác lên, thét lớn hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta chính là ngươi“.
“Cút!” Cái thứ quỷ quái gì cũng xem là 'ta', vậy ta đây thì biến thành cái gì?
“Ngay lập tức, ta có thể trở thành ngươi. Nào, giao nỗi hận thù của ngươi ra đi! Ngươi từ một người tiền đồ xán lạn ban đầu, đi từng bước đến hiện giờ, thành một ma đầu người người phỉ nhổ, chẳng lẽ không hận hay sao?”
“Cút!” Người là bị ép đến bước đường cùng, nhưng đường là do mình chọn, cho dù là quỳ bò cũng phải đi tiếp, lão tử lại không phải đầu óc rỉ sét, có là quỷ mới nghe ngươi nói bậy bạ?
“Ngươi đáng lẽ phải ra sức oán hận chứ, rơi vào tình trạng như thế, lại không có ai tới kéo ngươi một chút nữa chứ!”
“Cút!” Ta cmn chính là không muốn bất kỳ người nào phải chịu nguy hiểm nữa nên mới bó hẹp phạm vị hoạt động trên Loạn Tán Cương!
.....
Liên tục bị xua đuổi, chủ nhân của giọng nói kỳ quái kia lập tức nóng nảy, lại bắt đầu toả ra một chút ánh sáng âm u trong bóng tối vô tận, “Cho dù những điều này đều không có, chẳng lẽ ngươi không hề sợ bất kỳ cái gì sao?!”
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy ánh sáng nhàn nhạt vừa hiện ra trong bóng tối, thì trong ý thức lập tức hiện lên những hình ảnh liên tiếp không ngừng: Cái chết thảm của Giang thúc thúc Ngu phu nhân, Liên Hoa Ổ bị huỷ diệt, Giang Trừng chưa gượng dậy nổi, Kim Tử Hiên mặt đầy bùn đất nằm trong vũng máu, ngay cả cổ Giang Yếm Ly bị đâm xuyên một kiếm, máu bắn trên mặt hắn thậm chí vẫn còn nóng hổi như thế.....
Giọng nói kia vẫn đang dụ dỗ nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, ngươi mong chờ cái gì, thì cái đó sẽ rời xa ngươi; ngươi chấp nhất người nào, thì người đó sẽ bị tổn thương sâu sắc nhất. Thế gian này, thị phi không rõ, thiện ác không phân biệt, tràn ngập sự ganh ghét và phẫn hận, chỉ có sức mạnh vô tận do oán hận giận dữ mang đến mới càng chân thật hơn...”
Vẫn tiếp tục gây chia rẽ, nhưng sát ý của Nguỵ Vô Tiện lại từ từ rút đi, ý thức lại một lần nữa bình tĩnh như mặt hồ nước.
Thì có sao đâu? Làm người trên đời, không thể thoát được 'tham, sân, si', tu chân tu tâm, tha thứ cho người tha thứ cho mình, rất nhiều việc, không thể thay đổi, thì phải nhìn thông suốt; Nhìn không thông suốt, thì gánh lấy; Không bỏ xuống được, thì nhớ kỹ. Chỉ có nhớ thật kỹ càng, thì sau này mới không vấp ngã ở cùng một chỗ vỡ đầu chảy máu. Cho nên....
“Cút!!!!”
....
Ôn Ninh trong lúc thất thần nghe thấy tiếng rống giận lên án kịch liệt thứ gì đó của Nguỵ Vô Tiện, làm như cũng hưởng ứng lời kêu gọi, đột nhiên mắt trợn trắng, rống lớn theo một tiếng.
Tiếng kêu khủng bố của hung thi vang vong bên trong không gian, những người khác còn chưa kịp làm gì, hai đứa nhỏ đi theo tỷ đệ Ôn Ninh lại một lần nữa gào khóc lên, trời nhìn thấy còn thương, bọn chúng bị dáng vẻ đáng sợ của Nguỵ Vô Tiện trước đó doạ đến, mới vừa được dỗ nín xong chẳng bao lâu.
Sắc mặt khó coi của Giang Trừng lập tức càng trở nên khó coi, mất kiên nhẫn vuốt ve Tử Điện hiện giờ không thể nào biến hình ở trên tay, mắng: “Không phải nói Ôn cẩu này sẽ không mất khống chế nữa sao?”
Nhiếp Hoài Tang lớn mật nhìn chằm chằm Ôn Ninh hồi lâu, rồi giả vờ bình tĩnh nói: “Giang huynh, Ôn Ninh cũng không mất khống chế mà, chủ nhân của y đang ở trong đó giằng co với cái thứ không nhận chủ, người ta rống theo hai tiếng thật lớn để gia tăng thanh thế không được ha? Ngươi không tin Ôn Ninh cũng phải tin Nguỵ huynh nhiều hơn chứ“.
Ôn Tình: Ta có thể châm một kim vào đệ đệ ngốc đang gây thêm náo loạn bằng cách hư trương thanh thế (gào rống to tiếng) hay không?
Đây là kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao mà còn dùng đến thanh thế lớn mạnh →_→
Mọi người đồng loạt nhìn lại Nguỵ Vô Tiện bên trong tấm chắn, quả nhiên người mới vừa rồi còn nằm bất động đã tỉnh lại, đang di chuyển thân thể ra phía sau để dựa vào vách đá.
“Nguỵ Vô Tiện!”
“Nguỵ Anh!”
....
Nguỵ Vô Tiện lúc này vẫn không nghe thấy những người đối diện nói cái gì, chỉ theo bản năng tranh thủ phất tay với bọn họ.
Không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, sau khi tỉnh lại đối mặt với ánh sáng trắng ở xung quanh, không những không có cảm giác khó chịu như ngàn quân đè đầu, mà còn cảm thấy ấm áp tràn ngập rất không thoải mái, chính là Âm Hổ phù có chút buồn rầu 'nhìn xuống' hắn từ phía đối diện.
Dường như biết mình đã khiến cho 'ân nhân cứu mạng' chú ý, Âm Hổ phù không chỉ không thu lại oán khí, ngược lại thả ra càng lúc càng nhiều hơn đối với người này, rất có ý tứ biểu hiện 'rượu mời không uống muốn uống rượu phạt'.
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày: Cho nên, thứ mới vừa rồi nói chuyện với ý thức của hắn chính là thứ này?
Bên người hắn có luồng ánh sáng trắng xoay xung quanh, hơn nữa bản thân cũng từng trải qua luyện hoá hấp thu các oán khí khác, trong lúc nhất thời lại là giằng co với Âm Hổ phù.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết mình dù sao cũng là thân thể phàm tục, chỉ dựa vào ánh sáng trắng cùng với oán khí trong cơ thể mình, vẫn không đủ để đối kháng với oán khí được hình thành bởi oán hận của hàng ngàn người, qua mấy trăm năm trong Âm Hổ phù, bèn lập tức cởi khoả linh nang ở bên hông ném về phía trước, thả ra ba con lệ quỷ âm sát sau khi được chọn lựa kỹ càng sâu trong Loạn Tán Cương mới mang theo người để đề phòng.
Ba con lệ quỷ mãi mới hiện thân ở bên cạnh tấm chắn, vừa rơi xuống đất lập tức quỳ xuống đất hành lễ thần phục, sau đó ngoan ngoãn cung cấp oán khí của bản thân cho Nguỵ Vô Tiện sử dụng.
Nguỵ Vô Tiện được 'trợ lực', lúc muốn thể hiện bản lĩnh, xử lý Âm Hổ phù để 'thanh lý môn hộ', thì nguồn ánh sáng trắng phát ra từ Thiên Thư Thạch, quanh quẩn bên người hắn lại một lần nữa trở thành 'kẻ phản bội'!
Nó khiến cho hai luồng oán khí cuồn cuộn không ngừng từ Âm Hổ phù, và từ ba con lệ quỷ xâm nhập vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, cộng thêm oán khí có sẵn trong thân thể, các nguồn sức mạnh vừa xung khắc vừa hỗ trợ lẫn nhau, chạy khắp trong các linh mạch đã lặng im từ rất lâu của hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tẩy sạch hoàn toàn, cuối cùng tập trung lại ở đan điền nơi từng có kim đan sáng rực, lấp đầy, nghiền nát, chèn ép, tranh đấu....
Cơn đau đớn như lột da lóc thịt, khoét xương xẻo tim bên trong cơ thể, làm cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chỉ một khắc cũng đủ làm cho hắn ngất xỉu, giây tiếp theo vẫn còn lang thang trong biển khổ vô tận, quả thực muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Không biết chống chọi qua bao lâu, toàn thân giống như thật sự đi tới nơi nào đó một chuyến, ướt át dính nhớp đến mức có thể vắt ra nước, nhưng hắn càng cảm thấy, chắc hẳn toàn là máu, cmn quá đau rồi! Chết có gì là ghê gớm đâu chứ!
***
“Nguỵ Anh, đừng ngủ!”
Bên tai dường như lại truyền đến giọng nói của Lam Trạm, Nhị ca ca ngươi không thấy à, ta đã đau thành ra như vậy rồi, nếu ngươi không ôm ta, thì làm sao ta có thể ngủ được? Lúc trước cũng không chú ý tới, đến chỗ không gian này rồi, đặc biệt là bây giờ mới biết, hoá ra cái người xưa nay luôn phủ một tầng sương lạnh trên mặt này, vòng tay ôm ấp lại rộng rãi ấm áp và thoải mái như vậy, cơ bắp săn chắc, bờ vai to rộng, không hiểu sao cho hắn một cảm giác vững chãi, muốn yên tĩnh dựa đến thiên hoang địa lão.
Nguỵ Vô Tiện bị y bắt nuốt hai viên thuốc tiếp tục ảo giác: Nói ồn ào cái gì, còn để cho người ta nghỉ ngơi một chút không?
Giang Trừng quát lên với Ôn Tình: “Nguỵ Vô Tiện tại sao vẫn trong bộ dạng sắp chết không nhúc nhích như vậy, rốt cuộc ngươi có biết khám không đó?”
Ôn Tình không chút khách khí vặc lại: “Ta không biết khám vậy để ngươi ha, đã nói hắn chỉ là hao hết tâm lực, tinh thần cạn kiệt, mới vừa uống thuốc làm sao có thể thấy hiệu quả ngay lập tức được? Ngươi tưởng là thuốc tiên à?”
Nguỵ Vô Tiện bị tiếng cãi nhau làm cho đầu vang lên ong ong không thể không hé mí mắt nặng tựa ngàn cân lên:.... Hoá ra hai người các ngươi còn thể hát đối đáp nhau như vậy hả?
Lam Vong Cơ thấy thế, vội kêu lên: “Nguỵ Anh“.
Giang Yếm Ly vui mừng kinh ngạc nói: “A Tiện, ngươi tỉnh rồi?”
“Lam Trạm... Sư tỷ..., ta đây là? Khụ khụ” Sau khi ho một hồi, rốt cuộc tỉnh táo hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Các ngươi tại sao đều tới đây? Âm Hổ phù đâu?”
Tiết Dương ở bên ngoài chỉ vào dưới chân hắn, một nửa khối phù, một nửa nát bấy nói: “Đây nè“. Lại nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, biểu tình đã trở nên khác biệt hẳn, đây chính là người có thể hút cạn âm lực oán khí của Âm Hổ phù đến mức biến thành bột phấn, nửa khối còn lại là do Âm Hổ phù có linh trí nên tách ra ở giây cuối cùng mới có thể giữ lại được, cho dù vẫn là có vết nứt.
Nguỵ Vô Tiện nửa hiểu nửa không 'Ồ' một tiếng, lại hỏi: “Ba con lệ quỷ ta thả ra đâu?”
Trong lòng bàn tay của Hiểu Tinh Trần chính là khoả linh nang chứa quỷ của hắn, “Ba con lệ quỷ vốn âm sát nặng nề, oán khí trong người bị ngươi... dùng hết, linh hồn lại khôi phục sự thuần khiết, hiện giờ đã trở về khoả linh nang, chỉ đợi sau này chắc chắn là đầu thai chuyển thế, hoặc sống lại trong một thân xác mới tu thành quỷ tiên“.
Lệ quỷ âm sát không biết mấy trăm năm! Oán khí trong người bị dùng hết? Bởi ta?!
Nguỵ Vô Tiện nghe được không thể nào tin nổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thư Thạch, tảng đá này bây giờ cũng thật sự biến thành tảng đá, có thể đọc sách tiếp hay không vẫn chưa biết, dù sao tảng đá vẫn giống y như lúc ban đầu nhìn thấy, cho dù là ánh sáng mờ nhạt, hay ánh sáng trắng chói loà đều đã không có nữa.
Vội vàng nhắm hai mắt nhìn vào đan điền, nơi đó không có ánh sáng vàng, nhưng ánh sáng trắng và khí đen lượn lờ triền miên không ngừng di chuyển, cũng không có kim đan lấp lánh toả sáng, nhưng có một viên tròn nhỏ cỡ bằng hạt đậu, trắng đen phân rõ hình thái cực đang chậm rãi di chuyển.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra: Không phải chứ, viên 'đan' nhỏ như vậy, thật sự có thể dùng được sao?