[.... Ai ngờ, ánh sáng màu tím lưu chuyển trên thân roi Tử Điện bỗng nhiên tối sầm lại, lát sau tắt ngúm. Chiếc roi dài nhanh chóng biến trở về một chiếc nhẫn màu bạc, tròng vào ngón trỏ, Giang Trừng lập tức sửng sốt.... Còn đang nhìn bàn tay của mình.... Giơ tay lên quẹt, quẹt đầy một tay máu đỏ tươi. Kim Lăng thất thanh kêu lên: “Cữu cữu!“... “Sao lại thế này?!” “Linh lực của ta không có!” “Sư huynh giúp một chút! Bên này của ta xảy ra sự cố!“... Các tu sĩ đó lên Loạn Tán Cương để chuẩn bị cho một trận tàn sát, thế nhưng trong chớp mắt tất cả đều mất đi linh lực vào lúc này!.... Trong tình cảnh binh hoang mã loạn, người ngã ngựa đổ, Lam Tư Truy bỗng nhiên lao tới hô to: “Các vị, vào bên trong Phục Ma động! Trên mặt đất trong hang động này, có một trận pháp rất lớn, thiếu mất vài chỗ nhưng bổ sung lại chắc là có thể sử dung được, có thể ngăn cản được một lúc!”
.... Tô Thiệp cao giọng quát: “Không thể đi vào! Đây nhất định là mưu kế bắt ba ba trong rọ! Bên trong chắc chắn có bẫy rập nguy hiểm hơn đang chờ chúng ta!“... Nguỵ Vô Tiện phất tay ném ra hơn 60 lá bùa như thiên nữ rải hoa, nói: “Chết bên ngoài cũng là chết, chết bên trong cũng là chết, trái phải đều là chết, đi vào còn có thể cầm cự một chút, ngươi vội vã để cho mọi người cùng chết như vậy, là có ý gì hả?“... Nhưng bởi vì là hắn nói, mọi người ngược lại càng không dám đi vào... Nhiếp Hoài Tang lại là chờ không nổi nữa... Hắn vội nói: “... Các ngươi không vào ta vào trước, ngại quá, đi đi đi đi đi, mọi người nhanh đi vào!” Lời còn chưa dứt, Nhiếp Hoài Tang đã dứt khoát lưu loát dẫn môn sinh của Thanh Hà Nhiếp Thị vọt vào trong Phục Ma động, thật sự là vội vàng như chó nhà có tang, hoảng sợ tựa cá lọt vào lưới... Lúc này, Âu Dương Tử Chân cũng kêu lên: “Cha, đừng giết nữa! Cha tin con, đi vào đi! Chúng con mới vừa từ trong động đi ra, bên trong không có bẫy rập gì hết!”
Mấy tên thiếu niên còn lại cũng kêu lên: “Đúng vậy, mặt đất trong đó cũng xác thật là có một trận pháp lớn!“... Giang Trừng đâm Tâm Độc đã mất kiếm quang tới, hung tợn nói: “Ngươi câm miệng cho ta!” Mắng xong lại có máu chảy thành dòng từ mũi miệng y xuống, Kim Lăng lao xuống bậc thang, túm chặt lấy y mạnh mẽ kéo vào trong Phục Ma động.... Các tu sĩ Giang gia cũng vội vàng theo tông chủ đi vào. Đúng lúc giọng nói mừng rỡ của Nhiếp Hoài Tang oang oang từ trong Phục Ma động trống trải truyền đến: “Các vị đều mau chóng vào hết đi! Bên trong rất lớn! Vị tiền bối nào tiến vào hỗ trợ sửa sang một chút trận pháp trên mặt đất này đi? Ta không biết nha, ta không biết sửa như thế nào á!” Nghe câu cuối cùng của hắn, trong lòng mọi người đều là hai chữ thật to: “Phế vật!”]
Sự việc phát triển sau đó, nằm trong suy đoán của mọi người, nhưng lại là bất ngờ --- dẫn dắt mọi người đến Loạn Tán Cương rõ ràng là một cái bẫy, nhưng 'cái bẫy' này lại có thể khiến linh lực của mọi người mất đi trong nháy mắt, không thể không gây ngạc nhiên, tò mò cho mấy người bọn họ.
Rốt cuộc là thủ đoạn nào có thể làm ra được tình trạng này?
Nhưng Lam Hi Thần đọc đến đây, vẫn là nghe được, nhẹ giọng xin lỗi với nghĩa huynh Nhiếp Minh Quyết của mình và Nhiếp Hoài Tang.
Tuy 'Hoài Tang' làm gia chủ mười mấy năm mà bộ dạng vẫn như vậy rất là kỳ lạ, nhưng suy nghĩ của những người này cũng không khỏi quá mức phiến diện, mỗi người có lý tưởng và ước mơ theo đuổi của riêng mình, so với sống theo ý muốn của người khác, được sống là chính mình mới càng không uổng phí.
Nhiếp Minh Quyết rất là tức giận, tu vi của đệ đệ y kém thì làm sao, những người không biết gọi là gì đó lấy đâu ra tư cách để soi mói, nói ra nói vào như vậy!
“Chỉ tại ta không ở đó, đám môn sinh Nhiếp gia, hộ vệ bên người Hoài Tang cũng là ta tự mình chọn lựa huấn luyện ra, gặp mấy tên tẩu thi vặt vãnh sao có thể thảm hại như thế?”
Càng nghĩ trong lòng càng không bình tĩnh được, lại bắt đầu chỉ vào Nhiếp Hoài Tang mặt vẫn bơ bơ mà khiển trách nghiêm khắc: “Bình thường nhát gan thì thôi đi, kêu ngươi học thuộc tâm pháp, luyện đao thì cứ tìm mọi lý do để lười biếng, sau này còn mất hết mặt mũi như vậy?! Sau khi trở về còn dám mê muội mất hết ý chí, thì quỳ ở từ đường sám hối với liệt tổ liệt tông cho ta!”
Vì thế, lại bị luận điệu cũ rích như mọi khi của đại ca nhà mình nói cho một hồi, Nhiếp Hoài Tang mới vừa rồi bị mắng mặt mày vẫn thản nhiên, giờ biến thành trái khổ qua héo úa với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường...
Biểu hiện của 'Nhiếp Hoài Tang' trên Loạn Tán Cương lần này, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà trong lòng rất phức tạp, nhưng sau một trận chuột sợ cọp hàng ngày của huynh đệ Nhiếp thị, cũng chỉ nói: “Hứng thú của Hoài Tang huynh đối với Phục Ma động, ngược lại mười mấy năm cũng không thay đổi“.
Nhiếp Hoài Tang cười vô tội đối với câu nói này.
Kim Tử Hiên nói: “Cho nên, trận pháp cũ xưa trong Phục Ma động cũng là ngươi để lại?”
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, “Trong động là nơi ta tế luyện hung thi, thiết lập trận pháp, là để phòng ngừa người Ôn gia trên Loạn Tán Cương đi lạc vào bị thương“. Làm sao có thể tưởng tượng nhiều năm sau còn có thể lại hữu dụng như vậy.
Kim Quang Dao: Đây có lẽ là vạn lần tính toán một lần sai lầm nhỉ?
Sự thật chứng minh, cho dù thần cơ diệu toán đến đâu, tốt nhất cũng đừng thiết lập bẫy rập trên địa bàn của người khác, huống chi còn là địa bàn mười mấy năm cũng không có chủ mới.
[Lam Vong Cơ ngón tay không rời dây đàn, ngẩng đầu nói: “Thúc phụ!“. Lam Khải Nhân vốn cũng không muốn đi vào Phục Ma động... Nhưng mà, lúc này ông cũng không phải chỉ có một mình... Ông không muốn tổn hại đến tính mạng của những môn sinh kia, có một tia sống sót thì phải nắm lấy tia đó. Ông không thèm nhìn Lam Vong Cơ, giơ kiếm nói: “Cẩn thận đi vào!“. Đến lúc này... Những người còn lại đều lập tức quyết định không ngoan cố chống đỡ nữa... vội vàng chen chúc đi vào. Cuối cùng, chỉ có nhóm người của Mạt Lăng Tô thị kia vẫn không nhúc nhích. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ủa, Tô tông chủ, ngươi không đi vào sao? Rất tốt, vậy ngươi cứ ở bên ngoài đi. Bất quá mọi người không phải cũng không có linh lực sao, ngươi ở bên ngoài, chẳng phải là chịu chết à? Dũng khí đáng khen“.
Tô Thiệp quét mắt liếc hắn một cái, lông mày âm u không nhịn được mà giật giật, cũng dẫn đám môn sinh đi vào động.
.... Lam Khải Nhân đi vào liền đến bên cạnh Nhiếp Hoài Tang, dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của hắn kiểm tra mấy chỗ bị thiếu của trận pháp trên mặt đất. Trận pháp này quả nhiên có tuổi đời rất lâu, lập tức cắt đứt ngón tay, lấy máu sửa chữa trận pháp....
Nguỵ Vô Tiện đợi Lam Vong Cơ cất đàn, lúc này mới cùng y chậm rãi đi vào trong Phục Ma động. Mà các tu sĩ mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn thấy hai người một trắng một đen song song xuất hiện ở bậc thềm, hơn một ngàn trái tim lại treo cao lên.
Ai cũng không dự đoán được, kết cục lại như thế này. Bọn họ rõ ràng là tới để bao vây tiêu diệt Di Lăng Lão Tổ, hiện giờ ngược lại cùng bị bao vây tiêu diệt, còn phải trốn vào hang động chính của Di Lăng Lão Tổ mới có thể kéo dài hơi tàn thêm một khắc. Lam Khải Nhân sửa xong trận pháp trên mặt đất, đứng ở trước đám đông, chặn đường đi của hai người này, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ thiếu giang hai tay ra để ngăn bọn hắn lại, bày ra tư thế nếu Nguỵ Vô Tiện dám phá hư trận pháp thì sẽ liều mạng già đồng quy vu tận với hắn.
Lam Vong Cơ nói: “.... Thúc phụ“.
Nỗi thất vọng trong lòng Lam Khải Nhân chưa trôi, lát sau, vẫn là không muốn nhìn môn sinh đắc ý mà mình dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, chỉ nhìn Nguỵ Vô Tiện, lạnh lùng nói: “Đến tột cùng ngươi muốn như thế nào“.]
Mọi người:.....
Lam Hi Thần che mặt: Đây là mới vừa tránh khỏi nghĩa huynh, giờ lại bắt đầu khiến thúc phụ nhà mình không còn thể diện ư? Chính mình có tính là năm nay gặp phải vận số không may mắn không?
Sắc mặt Lam Khải Nhân bắt đầu xanh trắng lẫn lộn, uổng công ông tự nhận mình anh minh một đời, nhưng lại cũng giống những kẻ ngu xuẩn trôi theo dòng nước, hồ đồ nhất thời mà đánh giá xấu người khác.
Hi Thần, Vong Cơ là tự tay ông nuôi dạy lớn lên, nhất cử nhất động đều là quy phạm đoan chính, tấm gương mẫu mực, càng là môn sinh đắc ý mà ông lấy đó làm kiêu ngạo.
Vong Cơ là vấp ngã lên người thằng nhãi họ Nguỵ, nhưng nếu người này thật sự lòng dạ bất chính, không chuyện ác nào không làm, Vong Cơ làm sao có thể yêu hắn? Cho dù có hành động theo cảm tính như thế nào đi nữa, cũng phải là hai người trước đó cùng chung chí hướng, ý hợp tâm đầu mới có thể như thế chứ?
Ở điểm này, ông làm thúc phụ, so với Hi Thần làm huynh trưởng, thật kém xa.
Đương nhiên, cũng khẳng định có nguyên nhân do thằng nhãi Nguỵ Anh này, không có chí tiến thủ, quá mức nghịch ngợm khiến người ta ghét bỏ nữa!
Cái gì kêu là 'tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra tư thế nếu dám phá hư trận pháp thì sẽ liều mạng già đồng quy vu tận với hắn' hả?
Chắc chắn là đang phá hỏng thanh danh của lão phu!
Giang Yếm Ly không hổ là người Giang gia có tính tình giống cha nhất, nghiêm mặt chắp tay hành lễ của vãn bối, cung cung kính kính nói: “A Tiện luôn như thế, cũng may tâm tính vẫn thuần lương, sau này còn phải làm phiền tiên sinh lo lắng“.
Lam Khải Nhân tức muốn hộc máu nửa chừng bị chặn lại: A, ngay cả giọng điệu đưa lý do khoái thác cũng không thay đổi gì hết vậy, Phong Miên huynh cũng có người kế tục rồi, coi như an ủi nơi chín suối.
Lam Hi Thần: Giang cô nương, quả thực là hào kiệt trong phái nữ.
Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, sư tỷ là đang giúp đỡ giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, phi, cha vợ con rể đó sao?