[Con hung thi vô danh làm như xuất hiện từ không khí này không giống với tất cả những hung thi mà bọn họ từng gặp qua, từ đầu đến chân đều một màu đỏ của máu me đầm đìa, như thể mới bò ra từ trong Huyết Trì, thoạt nhìn gầy trơ cả xương, cực kỳ dữ tợn... Nó vừa lảo đảo đi tới, khớp xương vừa phát ra tiếng răng rắc, phảng phất như đang giãn gân giãn cốt... Một luồng âm khí và oán khí cực kỳ thê lương hung ác từ trên người nó tràn ra, theo bước chân dần dần tiến tới gần của nó, các hung thi khác bắt đầu di chuyển lùi về phía sau. Không ít người đều mặt mày biến sắc, im thin thít như ve sầu mùa đông. Lam Vong Cơ che trước người Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại đè bàn tay đang nắm Tị Trần của y lại, thấp giọng nói: “... Khoan đã.” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào con huyết thi kia, trong lòng có một suy đoán, lồng ngực nảy điên cuồng, lặp lại nói: “Khoan đã.” Huyết thi kia ngừng lại trước người bọn họ cách khoảng một trượng, bỗng nhiên ngửa đầu, huýt lên mấy tiếng cao vút. Tiếng huýt sau nghe sắc bén hơn tiếng huýt trước, mọi người đua nhau bịt tai lại.
Bề mặt huyết trì nổi lên những gợn sóng rất nhỏ. Lúc đầu chỉ giống như một hòn sỏi rơi xuống, nhưng mà, những vòng gợn sóng này không ngừng lan rộng ra, càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì đó đang cử động liên tục bên dưới lớp nước máu đặc sệt.
Đột nhiên, một bàn tay chui ra khỏi lớp nước máu! Bàn tay này chợt vịn vào bờ, năm ngón tay cắm thật sâu xuống mặt đất. Tiếp đó trồi lên khỏi mặt nước, lại còn là một gương mặt đỏ lòm đã thối rữa một nửa, không nhìn rõ được mặt mũi. Con huyết thi thứ hai, bò ra khỏi huyết trì. Ngay sau đó, toàn bộ mặt nước huyết trì đều bắt đầu xoay tròn, kích động, giống như sôi trào, ùng ục ùng ục, càng lúc càng có nhiều cái đầu trồi lên mặt nước. Con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm...
Mỗi một con đều mang theo một thân máu me khiến người ta sợ hãi, gương mặt dữ tợn, còn có tiếng rít chói tai. Mà sau khi bọn chúng bò ra khỏi huyết trì, lập tức toả ra chém giết các hung thi khác! Đàn tẩu thi bị Âm Hổ Phù khống chế, làm như bị một lưỡi dao màu đỏ chém loạn xạ một hơi, khuấy thành một trời đầy thịt mục nát, các mảnh thi thể và máu me!
Kim Lăng khiếp sợ nói: “...... Những thứ đó rốt cuộc là thứ gì?! Huyết trì tại sao còn có hung thi? Không phải nói tất cả hung thi trên Loạn Táng Cương đều bị thiêu hủy rồi sao?!” Âu Dương tông chủ vừa che chở con trai vừa nói: “Vô lý!” Lam Cảnh Nghi nói: “Vô lý chỗ nào?!” Âu Dương tông chủ nói: “Những cái đó... Những cái đó...”
Hắn không nói nên lời, những tàn quân Ôn thị năm đó trên Loạn Táng Cương, sau khi bọn họ bị những người bao vây tiêu diệt giết chết, hơn 50 thi thể đó, đúng là toàn bộ đều bị quăng vào huyết trì á!]
Lai lịch của huyết thi sáng tỏ, nhưng mọi người đã không thể thốt nên lời.
Nhưng chính tình trạng không thể thốt nên lời này, mới làm cho tất cả mọi người phải chịu sự giày vò.
Lần này người nổi cơn thịnh nộ đổi thành Ngụy Vô Tiện, hắn đột nhiên siết chặt nắm tay, hung hăng đấm xuống đất một cái, làm như muốn đem cơn bức bối trào dâng trong lồng ngực phát tiết ra ngoài, nhưng hai mắt vẫn nghẹn đỏ.
Rốt cuộc thù hận đến thế nào, mà lấy mạng hơn 50 người già phụ nữ và trẻ em kia không đủ, còn phải ném toàn bộ vào trong huyết trì?!
Giữa sự yên lặng, càng làm nổi bật tính chất tuyên truyền tột độ của lời nói có vẻ hả hê của Tiết Dương, gã nói: “Ngụy tiền bối, hơn 50 mạng người, đều biến thành huyết thi nha, so với việc dùng người sống để luyện thi của 'ta', cũng không kém gì mấy nhỉ, chẳng phải các vị lãnh đạo của các đại gia tộc tiên môn đang ngồi đây đều nên có bàn tay xương khô hay sao?”
Lời nói vừa thốt ra, bản thân Tiết Dương cũng rất kinh ngạc, gã cho rằng suy cho cùng mình chỉ quan tâm đến làm thế nào mới có thể tận dụng huyết trì luyện ra được huyết thi hung mãnh nhất, không ngờ lại nói ra những lời vặt vãnh vô ích như vậy, nhưng có thể châm chọc nói móc mấy danh sĩ chính đạo này một trận ra trò, cũng coi như đáng giá.
Nhiếp Hoài Tang sửng sốt trong chớp mắt, lặng lẽ chắp tay, cảm tạ Ngụy huynh chỉ mang theo hai cặp bốn bàn tay xương khô, hơn nữa đã dùng hết rồi.
Lam Vong Cơ đang đỡ Ngụy Vô Tiện và xem xét hai tay của hắn, nghe vậy con mắt hình viên đạn lập tức bay qua, Giang Trừng ngồi bật dậy, há mồm định mắng: “Ngươi cmn...” Rồi lại ngớ người, làm sao để phản bác lại? Ngoại trừ những người họ Ôn, còn ai có thể chỉ trích?
Không có.
Lam Hi Thần đang nhớ lại, khi đọc tới đoạn Giang tông chủ tự mình lên Loạn Táng Cương, đã mô tả những người Ôn gia đó như thế nào? 'Người già phụ nữ và trẻ em, dưa vẹo táo nứt'; Trên đại hội tuyên thệ, lúc Kim tông chủ thề phải nghiền xương thành tro mọi Ôn cẩu, đám người 'bọn hắn' đây có nói điều gì hay không, hình như không thấy viết ra? Bọn họ (người Ôn gia) bị 'những người bao vây tiêu giệt' giết chết quăng vào huyết trì, là do những người đi đầu của tứ đại gia tộc ra tay, hay là những người của các thế gia khác tham gia vào cuộc bao vây tiêu diệt ra tay?
Nhưng hình như cho dù có nghĩ như thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, rốt cuộc bọn họ đã chết vì cuộc 'bao vây tiêu diệt' rồi.
Đây chính là cái gọi là 'hành động vĩ đại diệt trừ gian tà, ghi vào sử sách' sao?
Phân biệt thị phi, nhìn rõ thiện ác còn không thể làm được, đòi tu cái gì tiên, trừ cái gì tà?!
[Bỗng nhiên, Kim Lăng kêu lên: “Cẩn thận!“... Lam Tư Truy giơ kiếm lùi lại hai bước, con huyết thi kia chậm rãi đứng dậy. Đây là một con huyết thi đặc biệt nhỏ gầy lòm khòm, đầu dường như bị người ta đập thủng một lỗ, tóc bạc thưa thớt, bị ngâm trong máu loãng mà dán lơ thơ trên trán, cộng thêm da thịt khắp người đã hơi mục rữa, cực kỳ ghê tởm khiến người ta sợ hãi, khiến người ta cảm thấy không khoẻ. Sau khi nó bò dậy, tập tễnh, chậm rãi đến gần Lam Tư Truy... Người sống nhiều, huyết thi cảnh giác trong họng gầm hừ không thôi. Đám thiếu niên càng giống như gặp đại địch, Lam Tư Truy vội nói: “Đừng động!”
Tuy rằng cậu cũng có chút khẩn trương, nhưng không biết tại sao, lại không sợ hãi. Con huyết thi gầy yếu mỏng manh này nếu như có tròng mắt, hẳn là đang nhìn chằm chằm cậu, nghiêng đầu qua, còn giơ một bàn tay, chậm rãi mò mẫm về hướng Lam Tư Truy, tựa như muốn chạm vào cậu. Bàn tay ướt đẫm máu kia, giống như cái chân gà bị gặm dở dang, đám thiếu niên đều nổi lên một thân da gà. Kim Lăng giơ kiếm muốn chắn, Lam Tư Truy bật thốt lên: “Kim công tử, đừng!”
Kim Lăng nói: “Vậy làm sao đây!” Lam Trạm nói: “Các ngươi... các ngươi trước hết đừng động“.]
“Bà bà...!!”
Ôn Tình cực lực kềm nén, rốt cuộc cũng không khống chế được nước mắt, tràn ra khỏi hốc mắt theo cơn khủng hoảng và oán hận trong lòng, bị như vầy cho dù có tự nhắc nhở mình như thế nào đi nữa, rằng tất cả mọi người vẫn mạnh khoẻ ở trên Loạn Tán Cương, cũng không ngăn được cơn khủng hoảng, khiến cho nàng vùi đầu vào người tiểu a Uyển nước mắt đầm đìa.
Chỉ là muốn một con đường sống mà thôi, nhưng ông trời luôn làm trái với mong muốn. A Ninh bỏ mạng, mình thì bị nghiền xương thành tro, ngay cả bà lão cổ lai hi cũng không buông tha, nếu tiếp đó, còn có huyết thi trẻ con tóc để chỏm, thì kêu nàng làm thế nào, làm thế nào để chấp nhận đây?!
“A Uyển, a Uyển ơi!!”
Tiểu a Uyển ngây thơ vô tội bị Tình tỷ tỷ của mình doạ sợ lên, kêu theo mấy tiếng, cũng kềm không được khóc oà, vừa khóc còn vừa đưa tay về phía Tiện ca ca của nó để xin giúp đỡ.
Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, Ôn Ninh ở bên cạnh muốn khóc cũng khóc không được bị tiếng kêu làm cho sực tỉnh, vội vàng lắc lắc bả vai Ôn Tình, lúc gấp gáp còn hơi nói lắp, vấp váp nói: “Tỷ tỷ... a Uyển, a Uyển còn sống, Lam, Lam Tư Truy kia chính là a Uyển, thật sự, công tử với Hàm Quang Quân đều đã nói qua, bà bà... bà bà cũng nhận ra!”
Ôn Tình: “A Uyển... người Lam gia?”
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, khoé mắt mang theo vài phần ươn ướt, miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, trước đó không phải đã nói rồi sao, a Uyển đã có số mệnh là họ Lam, ta nói không đáng tin, thì cũng không thể không tin Lam Trạm nói chứ, đúng không Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ trả lời khẳng định với tỷ đệ Ôn gia: “Nguỵ Anh nói đúng“. Thấy hai người có vẻ tin tưởng, sau khi kéo Nguỵ Vô Tiện nằm lại trên người mình, mới nói tiếp: “Sau này, ta cùng với Nguỵ Vô Tiện, sẽ bảo vệ tốt Loạn Tán Cương“. Bảo vệ tốt mọi người trên Loạn Tán Cương.
Hai tay Ôn Tình quẹt qua gò má, lúc nói chuyện hãy còn vài phần nghẹn ngào nhưng hết sức kiên định, “Không cần, sau này, người tiên môn bách gia các ngươi cách xa Loạn Tán Cương một chút là được“. Thật sự trêu không nổi, không bao giờ muốn dính dáng đến ân oán thế gia một chút nào nữa!
Hiểu Tinh Trần nghĩ, vị thần y họ Ôn này, là muốn bắt chước sư tôn, biến Loạn Tán Cương thành một 'Bão Sơn' khác sao. Có lẽ như vậy cũng đúng thôi, chung quy giữ gìn mạng sống, quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác.
Đầu lông mày Nhiếp Minh Quyết nhíu lại rồi giãn ra, nắm tay thả lỏng rồi siết chặt, mấy lần muốn há miệng, nhưng vẫn không nói ra được gì cả.
Nhiếp Hoài Tang liếc mắt ngó sang một cái, trong lòng hiểu rõ, giơ tay kêu tỷ đệ Ôn gia: “Quỷ... phi, Ôn Ninh huynh, Ôn cô nương, đừng nha, cho dù không nể mặt Nguỵ huynh, thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ chứ, ngươi nhìn tiểu a Uyển bây giờ, Tư Truy sau này lớn lên thật tốt á, thật sự nỡ huỷ đi tương lai của nó sao, chia rẽ cặp huynh đệ tốt Tư Truy Cảnh Nghi này sao? Còn nữa, nghĩ xem một mạch y tu này của các ngươi đã từng cứu bao nhiêu người, nếu sống ẩn cư thật sự, thiên hạ sau này lại sẽ thiếu đi bao nhiêu người tốt? Hoài Tang cũng biết, chỉ một câu 'âm mưu', 'hiểu lầm' quá mức nhẹ nhàng, càng không thể xoá bỏ đi cái gì, nhưng trốn tránh, thật sự không phải là cách hay để giải quyết vấn đề, người tốt luôn có báo ứng tốt, chỉ là thỉnh thoảng đến muộn, bây giờ ngồi ở đây không phải đã chứng minh là chờ được rồi đó sao? Cô nương không thể vì phúc báo tới muộn một chút mà từ bỏ, vậy rất là đáng tiếc có phải không?”
Thấy Ôn Tình có dấu hiệu bị lời nói làm cho dao động, Nguỵ Vô Tiện cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt 'Làm tốt lắm', nói tiếp: “Ôn Tình, đợi việc ở đây xong, ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng lại, cũng trở về bàn bạc với mấy người tứ thúc một phen, cho dù lựa chọn như thế nào, là ta đã mang các ngươi đến Loạn Tán Cương, sau này nơi đó chính là nơi an ổn nhất của các ngươi, Nguỵ Vô Tiện ta thề với trời, lần này nhất định nói được làm được!”
Ôn Ninh lại kéo ống tay áo của Ôn Tình, “Tỷ tỷ, công tử nói rất đúng“. Công tử sẽ không ẩn cư theo, Loạn Tán Cương không thể tách rời công tử, Quỷ tướng quân là y đây trừ khi không bại lộ tí gì, nếu không sẽ luôn khiến người ta thèm muốn.
Ôn Tình hất tay ra, ôm a Uyển qua dỗ, tức giận nói: “Ngươi ngoại trừ nói lời này, còn biết nói cái gì khác không?”
Ôn Ninh liền nói chuyện khác, “A Uyển, nó thật sự lớn lên rất tốt, còn học đàn với Hàm Quang Quân“.
Ôn Tình: “.....” Triển vọng quá ha?
Lam Khải Nhân không biết là nên thấy may mắn hay là ấm ức: Là lớn lên không tồi, so với đệ tử Lam gia chân chính đời tiếp theo (đặc biệt là Cảnh Nghi?) đều xuất sắc hơn nhiều.