[Đám thiếu niên vội vàng vọt hết lên boong tàu... Quả nhiên, bám vào dưới mép thuyền, thân hình màu đen nhìn từ bên dưới lên, chính là Quỷ tướng quân Ôn Ninh.... Đám thiếu niên bị doạ sợ... Âu Dương Tử Chân rụt trở về trước, ngồi bệt trên boong tàu nói: “Quỷ tướng quân lại sao một mình tới tìm chúng ta?“... “Hắn... bám ở đó làm gì?” “Dù sao chắc chắn không phải muốn hại chúng ta rồi, bằng không ban ngày đã không bảo vệ chúng ta trên Loạn Tán Cương“.....
“Phụt!... Các ngươi xem bộ dạng đó của y kìa, bám vào bên ngoài mạn thuyền không nhúc nhích, giống như một con rùa biển to lớn ngu ngốc!” Thiếu niên đó vừa nói ra ngược lại thật sự có người cảm thấy giống, nhưng còn chưa kịp cười rộ lên, Âu Dương Tử Chân đã kêu lên hoảng hốt: “Y đi lên!“... Mấy thiếu niên ào ào tản ra, vài đứa nhát gan hoảng sợ chạy trốn vòng vòng phát ra tiếng rầm rầm trên boong tàu.... Lam Cảnh Nghi nói: “Có gì mà sợ hãi, lúc trước cũng không phải là chưa từng gặp!“... Ôn Ninh ướt sũng leo qua lan can tàu nặng nề đứng trên boong tàu... Nhìn chằm chằm vào mặt Lam Tư Truy, đi về phía cậu. Lam Tư Truy cảm thấy y đi tới phía mình, lấy lại bình tĩnh, Ôn Ninh hỏi cậu: “Ngươi, ngươi tên là gì?” Lam Tư Truy hơi hơi sửng sốt, đứng thật quy phạm đoan chính, đáp: “Vãn bối là đệ tử Cô Tô Lam thị, tên là Lam Nguyện“. Ôn Ninh nói: “Lam Uyển?” (đồng âm)
Lam Tư Truy gật gật đầu. Ôn Ninh nói: “Ngươi... ngươi có biết, cái tên này, là ai đặt cho ngươi không?“... Lam Tư Truy... cẩn thận đáp: “Tên tất nhiên là cha mẹ đặt“. Ôn Ninh nói: “Vậy, cha mẹ ngươi còn khoẻ mạnh không?” Lam Tư Truy nói: “Cha mẹ ta đã qua đời lúc ta còn rất nhỏ“. Một thiếu niên ở bên cạnh... thấp giọng nói: “Tư Truy, đừng nói nhiều như vậy, coi chừng có chỗ kỳ lạ“. Ôn Ninh giật mình, “Tư Truy? Tư Truy là tên tự của ngươi?” Lam Tư Truy nói: “Đúng vậy“. Ôn Ninh nói: “Là ai đặt cho ngươi?” Lam Tư Truy nói: “Hàm Quang Quân“. Ôn Ninh cúi đầu, thầm đọc hai chữ “Tư Truy” mấy lần. Thấy y giống như nhận ra điều gì đó, Lam Tư Truy: “Tướng...” Cậu vốn định gọi là tướng quân, nhưng lại cảm thấy quái quái, nên sửa lại nói: “Ôn tiên sinh? Tên của ta làm sao?” Ôn Ninh nhìn mặt cậu chăm chú, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi, ngươi lớn lên, rất giống, rất giống một người họ hàng xa của ta...” Lời này nghe ra, thật sự giống như tu sĩ cấp thấp, môn sinh khác họ muốn đeo bám quan hệ thân thích lấy cớ lôi kéo làm quen với đệ tử bổn gia.]
Ôn Ninh cúi đầu nhìn chằm chằm a Uyển không rời, sắc mặt rất là nghiêm trọng, Ôn Tình cho rằng đệ đệ nhà mình lại phát hiện ra chuyện gì, thấy vậy cũng nghiêm túc.
Ôn Ninh làm như rốt cuộc quan sát và xác nhận được kết quả rồi, ngẩng đầu nói: “A Uyển đúng là lớn lên rất giống đường huynh, lời ta nói đều là thật“.
“.....” Ôn Tình: “Đầu óc ngươi bị gỉ sét hả?” Vào tình huống như thế mà nói con cháu dòng chính Lam gia lớn lên giống người Ôn gia? Có người tin câu chuyện ma quỷ của ngươi mới là lạ!
Ôn Ninh nghiêng đầu: “?”
Nguỵ Vô Tiện đỡ trán, Ôn Ninh đây là muốn nhận a Uyển về, hay là không muốn? Nếu chưa có ý định cho a Uyển nhận tổ quy tông, tại sao còn nói lời này trước mặt đám đông? Nhưng, cũng chính vì nói thẳng như thế, ngược lại sẽ càng không có ai nghi ngờ nhỉ.
Bất quá, so với chuyện này, cái tên tự 'Tư Truy' quả thực do Lam Trạm đặt sao.
“Lam Trạm...”
“Ừm“.
“.....”
“Chuyện gì?”
“Nói chuyện ngươi đặt tên tự cho a Uyển thật sự là vô cùng có phong cách Cô Tô Lam thị nha“. 'TƯ lượng vãng sự bất kham TRUY' (Nghĩ về chuyện quá khứ không thể truy tìm), kẻ si tình gì đó, thật sự khiến hắn không dám nghĩ sâu thêm một chút nào.
“.... Ừm“.
.....
An tĩnh như gà chẳng bao lâu, Nhiếp Hoài Tang có chút không nhịn được, 'nói nhiều sai nhiều' trong nháy mắt vứt ra sau đầu, nhưng mà đại ca bên này không dễ chọc, Nguỵ Vô Tiện bên kia thì không cho nói chuyện, ngần ngừ một hồi lâu....
“Lam lão tiên sinh, thật ra, Cảnh Nghi nhà các ngươi cũng là một nhân tài á“.
“.....”
“Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hung tàn của Quỷ tướng quân, vẫn dám đi đầu giễu cợt, lá gan thật không nhỏ“.
Lam Khải Nhân vén mí mắt nhìn về phía hắn, lại nhắm mắt tĩnh thần tiếp.
Nhiếp Hoài Tang:... Có vẻ khen hơi thiếu khoa trương một chút nhỉ?
Tiểu Cảnh Nghi: (^▽^)
[... Lam Tư Truy cũng không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói: “Thật, thật vậy sao?” Ôn Ninh nói: “Thật sự!“.... Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ này của “Quỷ tướng quân”, trong lòng Lam Tư Truy bỗng sinh ra một cảm giác thân thiết mang theo sự chua xót nồng đậm... Nhưng đúng vào lúc này, Lam Tư Truy nhìn thấy sắc mặt Kim Lăng ở bên cạnh biến thành màu đen, cực kỳ khó coi... Lúc này cậu mới nhớ ra, Quỷ tướng quân Ôn Ninh nhìn như vô hại ở trước mắt, là kẻ thù giết cha của Kim Lăng... “Vẻ tươi cười” của Ôn Ninh cũng dần dần biến mất, y chậm rãi quay sang Kim Lăng, nói: “Kim Như Lan công tử?” Kim Lăng lạnh lùng nói: “Đó là ai”, im lặng một lúc, Ôn Ninh sửa lại lời: “Kim Lăng tiểu công tử“. Kim Lăng gắt gao nhìn chằm chằm y, các thiếu niên khác thì khẩn trương nhìn chằm chằm Kim Lăng, sợ nó hành động bốc đồng. Lam Tư Truy nói: “Kim công tử...”
Kim Lăng nói: “Ngươi tránh ra, chuyện không liên quan đến ngươi“. Lam Tư Truy lại mơ hồ cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến mình, tiến đến chắn trước mặt Kim Lăng, nói: “Kim Lăng, ngươi thu kiếm lại trước...”
Tâm tư Kim Lăng vốn đang căng chặt, tầm mắt bị Tư Truy chặn lại, không kềm được quát lên: “Đừng cản ta!” Nó duỗi tay đẩy, Lam Tư Truy vốn đã say tàu.... Đụng vào mép thyền, suýt nữa lật sấp rơi vào trong dòng sông đêm đen như mực, may mắn được Ôn Ninh nhấc một cái, túm trở về. Cả đám thiếu niên ba chân bốn cẳng đi tới dìu cậu: “Tư Truy huynh!” “Lam công tử ngươi không sao chứ? Ngươi còn chóng mặt không?” Ôn Ninh thấy sắc mặt Lam Tư Truy trắng bệch, nhất thời sốt ruột, nói: “Kim công tử, ngươi nhắm vào ta, Ôn Ninh tuyệt đối không phản kháng, nhưng mà a... Lam Uyển công tử...”
Lam Cảnh Nghi nổi giận, trách: “Kim Lăng ngươi tại sao lại thế! Tư Truy trêu chọc gì ngươi?”
.... Thấy bạn đồng lứa đều đi dìu Tư Truy, đều chỉ trích mình, cảnh tượng này chồng lên vô số hình ảnh trong quá khứ... Rõ ràng thân phận tôn quý, nhưng tình cảnh lại xấu hổ như thế, khi còn nhỏ không có đệ tử thế gia thích chơi với nó, lớn một chút không có đệ tử thế gia bằng lòng đi theo nó. Nó càng nghĩ hốc mắt càng đỏ hoe, bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: “Phải! Đều là lỗi của ta! Ta chính là người tệ như vậy! Thế nào?!” Những thiếu niên khác đồng loạt ngẩn người vì tiếng rống của nó. Cứng họng một trận, có người không phục, thì thầm nói: “Cái gì đây, rõ ràng là ngươi động tay trước... Tại sao còn hung dữ ngược lại“. Kim Lăng hung tợn nói: “Các ngươi quản ta?! Đến lượt các ngươi quản ta sao?!”]
Đối với đứa cháu trai lớn hiện giờ còn chưa sinh ra này, tuy rằng mặt mũi lớn lên giống Kim Tử Hiên, bên trong lại học theo Giang Trừng mười phần, nhưng trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn thấy đau lòng nhiều hơn hết thảy, cháu trai lớn của hắn, đáng lẽ phải thiên chi kiêu tử hơn cả Kim Tử Hiên.
Nhưng Kim Lăng ở thế giới đó, lại như câu nói kia, thân phận tôn quý, tình cảnh xấu hổ.
Đây là lần thứ hai Nguỵ Vô Tiện 'thấy' Kim Lăng xảy ra tranh chấp với những tiểu bối khá là dễ ở chung này.
Lần đầu là trong Phục Ma động, lúc tiểu Kim Lăng nhìn thấy Di Lăng Lão Tổ hắn bị đâm một kiếm vẫn bình an vô sự, vẻ mặt phức tạp, bị hiểu lầm muốn đâm thêm một kiếm.
Lần này là thấy kẻ thù giết cha, lúc muốn ra tay mà chưa ra tay, đẩy Lam Tư Truy một cái, lại chịu sự chỉ trích của mọi người.
Nhưng thật ra, nó cũng chỉ là nhìn thấy kẻ thù, có vài phần khó kềm nén được thôi.
Cố tình đứa nhỏ này, vẫn là không giỏi giao tiếp với người khác.
Không có ai làm bạn, không có ai hiểu mình, cũng chỉ có thể bày ra bộ dạng ngoài mạnh trong yếu.
Nguỵ Vô Tiện hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trừng, nói đến cùng, chính là tại Giang Trừng không biết nuôi dạy con trẻ, nếu để hắn làm, tuyệt đối sẽ không dạy thằng nhỏ thành ra như vậy!
Giang Trừng trừng mắt ngược lại: Thằng nhãi nhà ngươi rốt cuộc lấy đâu ra lý lẽ hùng hồn như thế?!
[Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vốn ở trên chiếc thuyền gần đó, nghe tiếng hét này, Nguỵ Vô Tiện ở trong khoang thuyền ngẩn người, lao ra nhìn sang thuyền bên cạnh, thấy Kim Lăng giơ kiếm đối đầu với những người khác, nói: “Sao thế này?” Vừa thấy hai người này, Lam Tư Truy liền cảm thấy bất kỳ tình huống khó giải quyết nào cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, vui mừng nói: “Hàm Quang Quân! Nguỵ tiền bối! Nhanh tới đây đi!” Tay phải Lam Vong Cơ vòng quanh eo hắn, mang lên Tị Trần, hai người ngự kiếm hạ xuống trên con thuyền đánh cá kia, thân hình Nguỵ Vô Tiện lúc đầu hơi lảo đảo, được Lam Vong Cơ đỡ lấy, lúc này mới hỏi: “Ôn Ninh, có chuyện gì vậy? Không phải ngươi nói tới nhìn một chút sao?” Ôn Ninh nói: “Xin lỗi công tử, là lỗi của ta, ta không nhịn được...”
Kiếm của Kim Lăng chuyển hướng về phía y giận dữ hét lên: “Không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Kim Lăng, ngươi bỏ kiếm xuống trước“. Kim Lăng nói: “Ta không bỏ!”
Nguỵ Vô Tiện còn muốn nói nữa, ai ngờ, Kim Lăng bỗng nhiên oà khóc lên. Tiếng khóc này, khiến mọi người ngây ra như phỗng. Nguỵ Vô Tiện sững sờ đi một bước về phía nó, nói: “Đây... đây là làm sao?” Kim Lăng tuy rằng khóc đến nỗi trên mặt đầm đìa nước mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào lớn tiếng hét to: “Đây là kiếm của cha ta. Ta không bỏ!” Nó ôm chặt vào lòng, là thanh kiếm Tuế Hoa của Kim Tử Hiên. Thanh kiếm này, là vật duy nhất cha mẹ nó để lại cho nó.
Giờ này khắc này, Kim Lăng gào lớn khóc lóc trước mặt mọi người, khiến hắn làm như lại nhìn thấy dáng vẻ khóc lớn thương tâm đến cùng cực của Giang Yếm Ly năm đó. Thiếu niên cỡ như Kim Lăng, có đứa đã thành thân, lớn hơn một chút thậm chí có cả con. Khóc nức nở đối với bọn chúng mà nói, là một việc rất nhục nhã. Khóc lớn trước mặt mọi người, trong lòng hẳn là uỷ khuất đến thế nào. Trong lúc nhất thời, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy chân tay hơi luống cuống. Hắn nhìn sang Lam Vong Cơ, tựa như muốn xin giúp đỡ, nhưng Lam Vong Cơ lại càng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đúng lúc này, một giọng nói từ trên mặt sông truyền đến “A Lăng!”]
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng lập tức không thể trừng mắt với nhau nổi nữa, hận bản thân không thể chạy đến trước mặt Kim Lăng sống sờ sờ của mười mấy năm sau, tranh nhau giành lấy thằng bé ôm vào trong lòng nhào nắn vê tròn, ừm, an ủi che chở, tuyệt đối muốn sao sẽ không đưa trăng.
Nhưng mà hiện giờ không phải là mười mấy năm sau, cũng không có sẵn cháu trai bảo bối, lập tức khiến lòng yêu thương tràn ngập của bọn hắn không có chỗ để phát ra, vì thế hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên đang an ủi Giang Yếm Ly: “A Ly đừng khổ sở, a Lăng của chúng ta chắc chắn cũng sẽ đến thế giới này, lúc đó, nó sẽ có cha mẹ sủng ái nhất trên đời, thân phận tôn quý nhất, Trừng cữu cữu nghiêm khắc dạy dỗ nó thành tài, Tiện cữu cữu dẫn nó đi nhảy nhót lung tung, vui chơi khắp thiên hạ, sẽ có nhiều bạn bè đồng hành, dăm ba người bạn trúc mã tốt, bình bình an an lớn lên, sau đó trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, danh sĩ có tiếng tăm trong tu giới!”
Nguỵ Vô Tiện & Giang Trừng: Nói vậy nghe còn được, hay là, nể mặt Kim Lăng, đợi tình hình Kim Lân Đài ổn định, thừa nhận luôn người cha này của cháu trai nhỉ?
Nhiếp Hoài Tang vươn móng vuốt búng tay một cái, ừm, nếu vị Kim Lăng, Kim Như Lan tiểu công tử này được sinh ra, đại khái có cha là tông chủ Kim gia, mẹ là đại tiểu thư của Vân Mộng Giang thị, đại cữu cữu là Di Lăng Lão Tổ, thím dâu là Cô Tô Lam thị, nhị cữu là tông chủ Vân Mộng.... Thật là một đứa nhỏ ghê gớm! Nói tới mới nói, canh sườn hầm của Giang tỷ tỷ ngon như vậy, hắn có thể nhận làm nghĩa tỷ, cũng coi như tương đương là Nhiếp cữu cữu rồi ha?
[.... Thuyền lớn của Vân Mộng Giang thị ở bên phải thuyền đánh cá nhỏ... Người vừa rồi lên tiếng chính là Giang Trừng đứng ở mép thuyền. Kim Lăng hai mắt đẫm lệ mờ mịt, vừa nhìn thấy cữu cữu, lập tức quẹt lung tung lau mặt hít hít mũi... Cắn răng bay qua, đáp xuống bên cạnh Giang Trừng. Giang Trừng chụp lấy nó hỏi: “Ngươi bị sao vậy? Ai bắt nạt ngươi!” Kim Lăng hung hăng quẹt đôi mắt, không chịu nói chuyện. Giang Trừng ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn qua phía thuyền đánh cá kia, hai mắt lạnh lùng đảo qua Ôn Ninh, đang định dừng lại trên người Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ vô tình hữu ý đi tới một bước, vừa vặn chắn thân hình Nguỵ Vô Tiện. Một gia chủ cảnh giác kêu lên: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi lên chiếc thuyền kia làm gì?“.... Âu Dương Tử Chân nói: “Diêu tông chủ, ngài cần gì dùng giọng điệu đó để nói chuyện chứ? Nếu Nguỵ tiền bối muốn làm cái gì, thì hiện giờ tất cả mọi người chỉ sợ là căn bản không thể bình yên vô sự ngồi trên thuyền đâu“. Lời này vừa nói ra, rất nhiều tu sĩ lớn tuổi cảm thấy hơi xấu hổ...
Giang Trừng hơi xoay đầu, nói: “Âu Dương Tông chủ“. Âu Dương tông chủ bị gọi tên, mí mắt giựt nảy lên theo trái tim đập thình thịch, chỉ nghe Giang Trừng lạnh lùng nói: “Nhớ không lầm, đứa nhỏ đang nói chuyện kia, là con trai ngươi phải không. Thật là mồm mép đấy“. Âu Dương Tông chủ vội kêu: “Tử Chân! Trở về, đến bên này của cha!”
Âu Dương Tử Chân khó hiểu nói: “Cha, không phải cha kêu con lên con thuyền này, đừng làm phiền các ngài sao?”
Âu Dương Tông chủ quệt mồ hôi nói: “Được rồi! Hôm nay ngươi còn chưa đủ nổi bật hay sao, lại đây cho ta!” Nhà mình ở Ba Lăng, rất gần Vân Mộng, không thể so với thế lực của Giang thị, ông ta không muốn bị Giang Trừng ghi thù bởi vì con trai liên tiếp lên tiếng thay Nguỵ Vô Tiện. Giang Trừng liếc xéo nhìn Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ một cái, rồi khoác vai Kim Lăng quay trở về trong khoang thuyền. Âu Dương tông chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại quát con trai: “Ngươi ngươi ngươi! Thật là càng lớn càng không nghe lời! Ngươi rốt cuộc có qua hay không! Còn không qua là ta sẽ qua bắt ngươi!” Âu Dương Tử Chân quan tâm nói: “Cha, cha cũng đi vào nghỉ ngơi đi, linh lực của cha còn chưa khôi phục đâu, chắc chắn không thể nào qua đây, đừng có tuỳ tiện ngự kiếm nha“.
Hiện giờ linh lực của hầu hết mọi người để vẫn đang từ từ tăng trở lại.... Vóc dáng Âu Dương Tông chủ đặc biệt cao lớn cường tráng, hiện giờ thật đúng là không thể bay qua đó bắt cậu ta, bị con trai chọc giận phất tay áo đi vào trong khoang. Nhiếp Hoài Tang ở trên một con thuyền khác cười ha ha lên, các gia chủ khác nhìn hắn, đều không nói gì, nhưng nên giải tán thì cũng lục tục giải tán.]
Nguỵ Vô Tiện chỉ vào Giang Trừng, cáo trạng với Giang Yếm Ly lại đang mỉm cười: “Sư tỷ người nhìn Giang Trừng kìa, y có tiền đồ ghê không, thằng nhỏ người ta nghiêm túc nói một câu công bằng, lão Âu Dương kia trực tiếp bị uy hiếp ngay tại chỗ luôn, y làm Tông chủ thật là uy phong ha, bình thường chính là dạy hư Kim Lăng như vậy chứ gì?”
Giang Trừng mắt điếc tai ngơ đối với câu nói này, chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, chất vấn Lam Vong Cơ: “Lam Nhị, ngươi có ý gì, ta và Nguỵ Vô Tiện như thế nào, cần ngươi che chắn ở giữa sao?!”
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng, không đáp một lời, chỉ là mặt mang ý tứ khác kéo Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng ngực lần nữa, đồng thời xoay mặt nhìn sang hướng khác.
Giang Trừng: “.....”
Giang Trừng bị sự mặt dày vô sỉ của Lam Nhị làm cho kinh ngạc không nói nên lời, Kim Tử Hiên cũng khẽ thở ra, sau đó... cũng mang Giang Yếm Ly dời chỗ.
Vẫn nên cách xa hai người này một chút mới tốt.
Nguỵ Vô Tiện: “.....”
Nhiếp Hoài Tang lại bật cười 'ha ha' theo, sau đó tiếng cười từ từ nhỏ lại dưới cái trừng mắt không nói gì của đại ca hắn.