[”Ta nghe nói năm đó lúc Kim Quang Dao nằm vùng ở Kỳ Sơn, chính là có ý nghĩ thế này: Nếu tình hình chiến đấu của Xạ Nhật Chi Chinh không tốt, vậy thì tiếp tục ở Ôn gia... nịnh nọt Ôn Nhược Hàn. Nếu Ôn gia sắp rơi đài, thì hắn sẽ quay giáo tấn công, làm một anh hùng” “Ôn Nhược Hàn dưới chín suối đoán chừng sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, năm đó gã bồi dưỡng Kim Quang Dao như là thân tín. Kiếm pháp của Kim Quang Dao hiện giờ, bảy tám phần đều là Ôn Nhược Hàn dạy cho hắn đấy“. “Ta nghe nói lúc trước Xích Phong Tôn sở dĩ tập kích thất bại, là bởi vì hắn cố tình truyền tin tức giả” “Ta cũng nói ra một bí mật nè, tiền và vật tư mà hắn xây đài quan sát... ta nghe nói hắn âm thầm cắt xén bớt cho mình... Số tiền này“....
Nguỵ Vô Tiện hơi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Đã là nghe đồn, cần gì vội vàng tin tưởng? Đã là bí mật, thì các ngươi làm sao biết được?” Những lời đồn này cũng không phải lan truyền ra ngày đầu tiên. Mà trong buổi tối nay, những lời đồn lại giống như lập tức đều biến thành những sự thật có chứng cứ rành rành, trở thành những viên gạch đá cho tội lỗi chồng chất của Kim Quang Dao, dùng để chứng minh cho sự điên rồ của hắn.
“Như thế xem ra, vị Kim mỗ này giết cha, giết huynh, giết vợ, giết con, giết chủ, giết bạn... lại còn loạn luân. Thật là đáng sợ quá!“... “Hắn là thấy những năm gần đây các thế gia... dần dần lớn mạnh, sinh ra cảm giác uy hiếp, cho nên mới... muốn dứt khoát giăng lưới bắt hết chúng ta trong một lần phải không?” Diêu tông chủ cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ khiến cho việc mà hắn sợ hãi nhất trở thành sự thật“. Ông ta vỗ bàn nói: “Tấn công lên Kim Lân Đài!“... Bỗng nhiên, một người quay đầu nói: “Nguỵ tiên sinh, thằng nhãi Kim Quang Dao này có Âm Hổ phù trong tay, lần này cần phải nhờ ngươi“....
Nguỵ Vô Tiện nhất thời rất là cạn lời. Lần cuối cùng người khác tâng bốc nịnh nọt hắn như thế, đã là mười mấy năm trước ở Xạ Nhật Chi Chinh. Tuy rằng rốt cuộc chịu khổ đến khi có người thay hắn chịu sự công kích của bách gia, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không nếm ra được bao nhiêu cảm giác khổ tận cam lai, càng không có sự cảm động nào khi cuối cùng được người đời chấp nhận. Chỉ là ở trong lòng nhịn không được hoài nghi: “Năm đó có phải bọn họ cũng giống như đêm nay, một đám người tụ tập ở nơi nào đó, mở ra một hội nghị bí mật, chỉ trời chỉ đất mắng một hồi, sau đó liền quyết định phải bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương không?”]
Nguỵ Vô Tiện trước mắt vẫn cứ bị mọi người trong tiên môn mắng chửi làm nhiều việc ác đọc đến mức khoé miệng run rẩy, hoá ra đến cuối cùng, hắn lại một lần nữa được người đời tiếp nhận, không phải căn cứ vào chân tướng trở nên rõ ràng, cũng không phải bọn họ làm rõ đúng sai, mà là có một đại ma đầu khác tội lỗi chồng chất cần 'những người nhân nghĩa' tiếp tục 'thay trời hành đạo'?
Lúc cần người ta, thì ra sức tâng bốc nịnh hót, lúc không cần đến, thì trở thành tà ma ngoại đạo gây hại cho thiên hạ? Thật coi bổn lão tổ là trái bóng, coi chính mình là thần Phật trên cao cứu khổ cứu nạn có phải không?
Đầu óc bị con gì gặm mất rồi sao?
Rõ ràng còn có một người âm thầm chỉ dẫn xúi giục ra toàn bộ dấu vết của mọi việc, tất cả đều có thể nhẹ nhàng bỏ qua như thế thì thôi, chỉ dựa vào hai vị nữ tử mặt đối mặt, cộng thêm kể lại câu chuyện xưa không biết thật giả, thế mà mọi người đã vì vậy bắt đầu mồm năm miệng mười, sau đó lời đồn đãi xem như chứng cứ, lời bịa đặt trở thành sự thật, lập tức muốn bắt đầu một vòng 'trừ ma bảo vệ đạo' mới ư?
Cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ những người trung kiên như Diêu tông chủ, còn có hơn phân nửa là loại người như cỏ đầu tường bảo sao nghe vậy muốn đục nước béo cò, được chia một chén canh, Nhiếp gia dưới sự lãnh đạo của một người 'hỏi một không biết ba' thì có trọng lượng gì, Giang Trừng có lẽ là cần phải bận tâm tới Kim Lăng nên không thể làm như không nhìn thấy, còn những người cổ hủ kia của Lam gia trừ Lam Trạm ra, làm thế nào đều lặng lẽ không nói gì vào lúc này như thế? Là đang lo lắng cho Trạch Vu Quân đang ở bên cạnh Liễm Phương Tôn không rõ tình huống hay sao?
Là đáng tiếc mấy nghìn người này đều tai điếc mắt mù, hay là đáng khen ngợi người đứng sau màn đã tính toán không chút sai sót?
Quét mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang bên cạnh làm như đang nghiên cứu hoa văn trên nan quạt, Mạnh Dao còn đang nói chuyện với Trạch Vu Quân, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: Thế sự vô thường, lòng người càng vô thường hơn, chỉ là có từng nhớ đến Thiên Đạo ở trên cao, để mà giữ lòng kính sợ không?
[... Sau khi khai yến, trên chiếu lại thiếu mất hai bóng người... “Tại sao thiếu Nguỵ... Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân?“... Giang Trừng cười lạnh một tiếng, nói: “Vẫn bộ dạng cũ, không biết lễ nghĩa“. Lời này làm như cũng mắng cả Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân lộ ra vẻ mặt không vui... Nghĩ đến đây, ông lại nghiến răng nghiến lợi với Nguỵ Vô Tiện. Phía bên kia Giang Trừng điều chỉnh lại sắc mặt, khách khí nói: “Chư vị dùng cơm trước đi, lát nữa ta đi mời hai người bọn họ trở về“.
Bên ngoài Liên Hoa Ổ, trước bến tàu, Lam Vong Cơ để mặc cho Nguỵ Vô Tiện dẫn đi, cũng không hỏi đi đâu, cứ thong dong mà đi.
Trên bến tàu còn có mấy quầy hàng rong, Nguỵ Vô Tiện đi qua vừa nhìn thấy, cười nói: “... Lam Trạm lại đây lại đây, bánh này ăn ngon. Ta mời ngươi nha! Làm phiền cho hai cái đi“.... Nguỵ Vô Tiện đang chuẩn bị nhận bánh, bỗng nhiên nhớ tới, hắn không có một xu dính túi, lấy cái gì mà mời? Mà Lam Vong Cơ đã nhận lấy thay hắn, tay kia thanh toán tiền. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai da. Ngại ghê, làm thế nào cứ luôn như thế cơ chứ? Hình như lần nào ta muốn mời ngươi ăn món gì đó thì đều là mời không được“.
Lam Vong Cơ nói: “Không sao“. Nguỵ Vô Tiện cúi đầu cắn một miếng, nói: “Trước kia ta muốn ăn đồ ăn ở bến tàu này đều không cần phải trả tiền, ăn thoải mái lấy thoải mái... Đến cuối tháng chủ quán tự tìm đến Giang thúc thúc thanh toán nợ nần”
Lam Vong Cơ để lại một vành trăng khuyết nho nhỏ trên chiếc bánh rán tròn xoe trong tay, nhàn nhạt nói: “Hiện giờ ngươi cũng không cần trả tiền“. Nguỵ Vô Tiện cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Hắn cắn hai ba miếng đã ăn xong, vo giấy dầu thành một cục, tung hứng trong tay, nhìn khắp xung quanh, “Không có các quầy hàng khác. Trước kia nơi này cho dù trễ thế nào cũng đều chen kín quầy hàng, bán đủ loại món ăn... Thuyền cũng rất nhiều, không hề kém so với Thải Y trấn bên chỗ các ngươi“.
Hắn lại nói: “Bây giờ ít hơn nhiều. Lam Trạm, ngươi tới quá muộn. Không đến kịp vào thời điểm náo nhiệt nhất tốt nhất để vui chơi của nơi này... Năm đó... đáng lẽ ta nên ngang ngược một chút, trực tiếp lôi ngươi tới đây. Sao ăn chậm vậy? Ăn không ngon à?” Lam Vong Cơ nói: “Ăn không nói“.... Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy ta không nói chuyện với ngươi nữa, ngươi ăn đi. Tưởng rằng ngươi không thích, còn định kêu ngươi đưa phần còn lại cho ta ăn“. Lam Vong Cơ nói với chủ quán “Xin cho thêm một phần“.]
Nguỵ Vô Tiện bất giác bật cười thành tiếng, hì hì nói: “Lam Trạm ngươi quả nhiên hiểu ta, sau này chuyện trả tiền giao cho ngươi, Nhị ca ca phải nhớ thật kỹ nha“. Mỗi người có số phận của riêng mình, sống như thế nào là do mình lựa chọn, có hơi sức suy nghĩ lung tung mấy thứ kia, chẳng bằng kéo Lam Trạm đi Vân Mộng ăn thêm hai miếng bánh còn hơn. Ừ, nếu như Giang Trừng đừng âm thầm đen mặt cười lạnh, Lam lão nhân bớt nghiến răng nghiến lợi một chút thì càng tốt hơn.
Lam Vong Cơ không biết đã là lần thứ mấy buồn phiền vì cự tuyệt lời mời đến Vân Mộng năm đó, mở miệng đáp ứng: “Ừm“. Trong lòng nhất định sau khi trở về, chắc chắn phải cùng Nguỵ Anh đi du ngoạn Liên Hoa Ổ.
Ý tưởng này thật ra không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, nói chưa dứt lời, mới đọc thôi đã thấy thèm ăn trong bụng rồi, chỉ cần nghĩ đến hương thơm ngào ngạt bay khắp cổng lớn Liên Hoa Ổ, hắn đã có thể chảy nước miếng, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài ăn một miếng bánh rán xốp giòn vàng rụm ~
Giang Yếm Ly thấy sắc mặt Kim Tử Hiên dần dần hơi nguôi giận, cố tình đưa ra đề tài để giải toả bớt phần nào, cũng trêu ghẹo theo nói: “A Tiện đang thèm phải không? Đợi sau khi trở về, nhất định dẫn Hàm Quang Quân tới Liên Hoa Ổ cùng nhau ở một thời gian, cũng có thể đi tham quan một chuyến, Tử Hiên có muốn đi cùng không? Ở Vân Mộng, nơi nào chơi vui, cái gì ăn ngon, a Tiện chính là người rành nhất“.
Kim Tử Hiên: “....” Không nói tới bổn thiếu chủ chưa từng ăn qua quán hàng rong ven đường, a Ly, nàng xác định ta thật sự có thể cùng hai người này đi chung đường mà vẫn bình an không xảy ra việc gì?
Nhiếp Hoài Tang: Không biết có thể thêm một người nữa là ta không.
Giang Trừng: “.....” Ăn ngon chơi vui tính là cái gì, hắn còn biết cô nương chỗ nào đẹp nữa đó.
[Cuối cùng, lúc Nguỵ Vô Tiện ăn xong luôn cả cái bánh thứ ba, Lam Vong Cơ vẫn còn đang chậm rãi ăn cái thứ nhất của y, mà Nguỵ Vô Tiện đã dẫn y đi cách Liên Hoa Ổ càng lúc càng xa, dọc trên đường đi chỉ chỗ này chỗ kia khắp nơi cho y xem.
Hắn đặc biệt muốn cho Lam Vong Cơ xem hết một lượt tất cả những nơi mình đã lớn lên, chơi đùa, khóc lóc lăn lộn, kể cho y nghe những chuyện xấu mình đã làm, những trận chiến từng đánh, những con gà rừng từng bắt ở những chỗ đó, sau đó lại quan sát những thay đổi cảm xúc rất nhỏ của Lam Vong Cơ, mong chờ phản ứng của y. Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm! Nhìn ta, nhìn cái cây này“.
Lam Vong Cơ cũng đã ăn xong cái bánh kia của y, xếp giấy dầu thành một khối vuông ngay ngắn chỉnh tề, nắm trong tay, nhìn theo hướng Nguỵ Vô Tiện chỉ. Đó chẳng qua là một cái cây bình thường, thân cây thẳng tắp, cành lá vươn dài ra, hẳn là đã mấy chục năm. Nguỵ Vô Tiện đi đến dưới tàng cây, vòng quanh nó hai vòng, vỗ vỗ thân cây, nói: “Ta từng leo lên cái cây này“. Lam Vong Cơ nói: “Mới vừa rồi trên đường, cái cây nào ngươi cũng nói đã từng leo lên“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cái cây này khác nha! Đây là cái cây đầu tiên ta leo lên sau khi tới Liên Hoa Ổ, hơn nửa đêm leo lên. Sư tỷ của ta đốt đèn lồng đi tới tìm ta, sợ ta ngã xuống đứng dưới tàng cây đỡ ta. Nhưng cánh tay của tỷ ấy yếu ớt như thế làm sao đỡ được cái gì, cho nên vẫn là ngã gẫy một chân“. Nhìn nhìn cái chân hắn, Lam Vong Cơ nói: “Tại sao nửa đêm leo cây“.
Nguỵ Vô Tiện cúi người xuống cười nói: “Không vì cái gì cả. Ngươi biết đó, ta cứ thích nửa đêm chạy đi lêu lổng ha ha“.]
“.....” Giang Trừng trừng mắt, có chút muốn xông lên đấm cho Nguỵ Vô Tiện một cái, “Ngươi là xem cái cây kia như người thân nhất phải không, đã hứa gả mình ra ngoài rồi còn muốn dẫn người về để thăm hỏi? Ta có nên cảm ơn ngươi đã nhớ che giấu sự thật với Lam Nhị không hả?”
“....” Có quá nhiều cái miệng cũng không biết dùng cái nào để phản bác, cạn lời một hồi, Nguỵ Vô Tiện vẫn dính trên người Lam Vong Cơ dứt khoát vẫy tay nói: “Không cần cảm ơn, chuyện nên làm ~”
Giang Trừng:.....
Lam Vong Cơ: Tuy đã biết chuyện cái cây này như thế nào, nhưng tại sao vẫn có chút đau lòng?
Giang Yếm Ly: Thật sự không té gãy chân.