Từ đâu mà nói?
Có dám để lão tử nói từ giờ trở đi không?!
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Nhiếp Minh Quyết bị đệ đệ ngốc nói cho nghẹn họng, lập tức nổi giận trong lòng, mắt phun ra lửa, hận không thể lại tát một cái để hắn phát triển trí nhớ!
Nhưng lúc sắp sửa giơ tay mới phát hiện, cái người mà mình muốn đánh, không biết từ khi nào đã ngồi ở nơi khác; làm như tên đệ đệ luôn chạy theo sau y khi còn nhỏ, trong lúc không nhận ra đã trưởng thành nhưng lại trở nên sợ hãi rụt rè, không biết tiến thủ, đối với các loại chim tước, tranh quạt thuộc như lòng bàn tay nhưng ngay cả bội đao ở đâu cũng không nhớ được......
Tại sao nghĩ thế nào cũng đều thấy giận hơn!
Bởi vì bầu không khí vi diệu giữa huynh đệ Nhiếp gia huynh đệ, mọi người cũng không hẹn mà cùng nhau yên lặng, ở mức độ nào đó, một Xích Phong Tôn mà người khác đừng hòng nhét nổi nửa hạt cát vào trong mắt, có thể bắt lấy chút manh mối như vậy, lập tức có chút không khách khí nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái ngay tại chỗ.
Bản thân Nhiếp Hoài Tang cũng rất chờ mong.
Tuy rằng không biết một 'chính mình' khác sẽ làm được đến mức độ nào, nhưng chỉ nhìn tác phong làm việc thế này, đợi mọi thứ xác định xong xuôi, lúc tra ra manh mối, đại ca căn bản sẽ không có khả năng không nổi giận, chia làm hai lần so với tính sổ một lần nói chung sẽ tốt hơn một chút... nhỉ?
Nhưng mà, bất ngờ là hàng năm có những chuyện, gần đây đặc biệt nhiều, cứ luôn không theo 'ý' người như thế.
Ôn Tình - người cũng có một tên đệ đệ 'không có tiền đồ' giống vậy – không nhìn nổi nữa.
“Xích Phong Tôn đây là nổi giận cái gì?”
Ôn Tình từ khi ở đây, tuy nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng nghe nhiều chuyện cũng hiểu được ngọn nguồn, bản thân lại là một nữ tử có tính tình dứt khoát lưu loát, hơi có ý định muốn biến chiến tranh thành tơ lụa cùng với mọi người.
Cũng là quen lo lắng cho Ôn Ninh, Ôn Tình thấy 'tình cảnh không ổn' của Nhiếp Hoài Tang, liền hiếm khi nói thêm vài lời, nói với Nhiếp Minh Quyết: “Tuy rằng thoạt nhìn, Nhiếp nhị thiếu sau này dường như có nhiều tâm cơ hơn, nhưng đệ đệ có bản lĩnh một mình đảm đương một phương, Nhiếp gia có người kế nghiệp, Xích Phong Tôn đối với chuyện này, không phải càng nên cao hứng sao? Vừa rồi đã nói câu gì, chưa từng té ngã đúng không? Một người 30 mấy tuổi sau mười mấy năm, vẫn chưa từng té ngã giống như bây giờ sao? Nếu đầu óc lại không dùng tốt một chút, thì xác định Thanh Hà Nhiếp thị thật sự sẽ không bị thay tên đổi họ từ lâu rồi ư?”
Nói xong còn nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, ước chừng là đang ghét bỏ đầu óc của đệ đệ mình, là vĩnh viễn cũng không thể dùng tốt được.
Ôn Ninh: Vô tội.jpg
Mọi người: Nói rất có lý!
Nhiếp Minh Quyết: Đầu óc dùng tốt? 'Hỏi một không biết ba' đến nỗi có thể làm cho Kim Quang Dao cũng không nhìn ra được sơ hở, cũng coi là đầu óc dùng tốt hả?
Dưới mắt nhìn của Nhiếp Minh Quyết, bị mất mặt trước toàn tu chân giới so với thay tên đổi họ, có lẽ cũng không tốt hơn gì mấy. Nhưng tại sao tức giận, nói cho cùng cũng biết, phải chống đỡ Nhiếp gia lúc mình đột nhiên chết đi, cũng thật sự là làm khó hắn...... Lại nghĩ đến, ngọn nguồn sự việc chưa sắp xếp rõ ràng, lúc này nổi giận thật sự không có lý lắm......
Sau mấy lời qua lại, rốt cuộc giảm được một chút lửa giận, vẫn là nhịn không được tiếp tục trừng mắt với đệ đệ ngốc ở bên cạnh Giang Trừng, Nhiếp Minh Quyết thầm nghĩ, bất luận thế nào, sau này chắc chắn không thể lại tiếp tục buông thả như thế, 'không thể bị dọa', 'chưa từng té ngã' gì đó, tuyệt đối là sự sỉ nhục của Nhiếp gia!
Đối mặt với phát triển ngoài dự đoán này, Nhiếp Hoài Tang vô cùng hoảng loạn, tuy rằng ta cũng cảm thấy Ôn cô nương nói có lý, nhưng đại ca ngươi thật sự lắng nghe à? Mấy khi ngươi dễ nói chuyện như vậy chứ hả!
Trước mắt làm như thấy được tương lai không xa, cảnh tượng bị đại ca cầm đao đuổi đến nỗi nhảy nhót lung tung, chỉ là không biết đến lúc đó Ôn cô nương còn có thể tiếp tục cố gắng hay không, Nhiếp Hoài Tang: Khóc không ra nước mắt.jpg
Giang Trừng ở bên cạnh: Ánh mắt Nhiếp tông chủ nhìn qua là ánh mắt gì...... Ta có phải hơi bị liên lụy rồi hay không?
Mạnh Dao: Tuy rằng chứng cứ không đủ, nhưng em ruột, nói chung vẫn là khác biệt nhỉ?
......
Ôn Tình ghét bỏ phương diện đó của Ôn Ninh, Ngụy Vô Tiện đương nhiên nhìn ra được, nhịn không được suy nghĩ, có phải nàng cũng cảm thấy, nếu lúc trước Ôn Ninh có thể bày mưu tính kế nhiều hơn một chút, thì có lẽ kết quả sẽ không phải là bỏ mạng ở Cùng Kỳ đạo hay không? Nhưng bọn họ thật sự là bị người Kim gia dùng làm mồi để dẫn dụ Ngụy Vô Tiện, làm sao có thể trốn thoát được......
Áy náy trong lòng càng lúc càng nhiều, đối với những việc Ngụy Vô Tiện phải làm sau khi trở về, hình như nhiều hơn một chút......
[Lúc này, Tô Thiệp đem ánh mắt lạnh lùng chuyển về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ... “Hàm Quang Quân Di Lăng lão tổ, thật không tin được nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau. Hơn nữa tình thế đã hoàn toàn trái ngược. Thế nào, cảm xúc ra sao?”
Lam Vong Cơ không nói một tiếng. Đối với sự khiêu khích vô nghĩa như vậy, y luôn luôn không để ý tới. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, trái ngược chỗ nào. Trên Loạn Táng Cương các ngươi là chạy trối chết, hiện giờ không phải cũng là đang chạy trối chết sao?
Nhưng Tô Thiệp chắc là đã nghẹn nhiều năm, không cần ai kích thích cũng có thể oán giận ngút trời mà tự mình lải nhải. Gã quan sát Lam Vong Cơ một phen, châm chọc nói: “Đến lúc này, ngươi vẫn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo giả vờ bình tĩnh như vậy, chuẩn bị nghiêm trang tới khi nào?”
Lam Vong Cơ vẫn im lặng không nói. Lam Hi Thần thì mở miệng nói: “Tô tông chủ, lúc ngươi học nghệ dưới trướng Cô Tô Lam thị ta, chúng ta hẳn là chưa từng bạc đãi ngươi, cần gì nhắm vào Vong Cơ như thế.”
Tô Thiệp nói: “Ta nào dám nhắm vào Lam nhị công tử từ nhỏ đã thiên tư xuất sắc? Ta chỉ là không quen nhìn cái bộ dạng luôn cảm thấy mình giỏi giang kia của y.”
Tuy nói Ngụy Vô Tiện không phải lần đầu tiên biết một người có thể hận thù mà không có lý do như thế, nhưng cũng không thể nào hiểu nổi, nói: “Hàm Quang Quân có từng nói y cảm thấy chính mình giỏi giang sao. Nếu như nhớ không lầm, gia huấn của Cô Tô Lam thị không phải có quy định 'cấm kiêu căng kiêu ngạo' à?” Kim Lăng nói: “Ngươi làm sao biết được nội dung của gia huấn Cô Tô Lam thị?” Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: “Đây không phải chép nhiều sẽ nhớ kỹ hay sao.”
Kim Lăng bật thốt lên: “Không có việc gì ngươi chép gia huấn Cô Tô Lam thị làm chi vậy, ngươi lại không phải...” Cậu vốn định nói: “Ngươi lại không phải người của nhà bọn họ”, còn chưa dứt lời đãcảm thấy không đúng, dừng nói đen mặt lại. Ngụy Vô Tiện cười nói: “Chẳng lẽ Hàm Quang Quân từ nhỏ mang gương mặt lạnh lùng băng giá, cho nên Tô tông chủ mới nghĩ như vậy? Nếu là như thế, vậythì Hàm Quang Quân thật sự là oan muốn chết. Y rõ ràng đối với ai cũng là gương mặt như vậy. Tô tông chủ ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi không học nghệ ở Vân Mộng Giang thị.”
Tô Thiệp lạnh lùng nói: “Tại sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Bằng không ngươi đã sớm bị ta chọc tức chết rồi. Ta lúc còn nhỏ ngày nào cũng cảm thấy mình chính là một kinh thế kỳ tài, thật cmn ghê gớm từ tận đáy lòng. Hơn nữa ta không chỉ cảm thấy như vậy ở trong lòng, ta còn đi nói khắp nơi.”]
Mọi người: “......” Loại lời nói này, bình thường mình có thể nói ra khỏi miệng được sao?
Kim Tử Hiên chọn cách chứng thực với một đương sự khác, “A Ly, lời này có thật như thế không? Ngụy Vô Tiện thật sự từng nói như vậy?”
Giang Yếm Ly che miệng cười nói: “Tất nhiên, A Tiện là đại sư huynh của các sư huynh đệ, mỗi khi học cái gì nhanh nhất không nói, cũng chưa bao giờ keo kiệt dùng lời nói để thúc đẩy các sư đệ, nhữnglời như thế gần như là nói từ nhỏ cho đến lớn.”
Kim Tử Hiên - người cảm thấy mình cũng là thiên chi kiêu tử nhưng chưa bao giờ tự khen mình một câu: “......”
Mọi người: “......” Có đại sư huynh như vậy, đích xác là đủ thúc đẩy.
Giang Trừng – ngươi đã nghe những lời 'không biết xấu hổ' từ nhỏ cho tới lớn: “...... Ta cmn sống đến bây giờ đúng là phải cám ơn ngươi đã thủ hạ lưu tình phải không!”
Ngụy Vô Tiện: “Phụt ha ha không cần cảm ơn không cần cảm ơn ~”
Giang Trừng: “......”
Lam Hi Thần liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, nói: “Vô Tiện còn nhớ rõ điều gia quy 'cấm kiêu căng kiêu ngạo' của Lam thị, có thể thấy được năm đó vẫn rất cẩn thận để ý, nếu như vậy, sau này chép nữa cũng cần phải cẩn thận để ý hơn mới phải.”
Lam Vong Cơ:......
Lam Khải Nhân: Hi Thần làm tốt lắm!
Ngụy Vô Tiện: E rằng đại ca của Lam gia đã bị họ Mạnh kia dạy hư ở sau lưng rồi phải không?
Mạnh Dao cái gì cũng chưa nói:......
[Tô Thiệp trên trán nổi đầy gân xanh, nói: “Ngươi câm miệng!” Gã làm như muốn đánh tới một chưởng, Lam Vong Cơ lại ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng ngực, dùng khuỷu tay chặt chẽ bảo vệ hắn. Tô Thiệp động tác cứng lại, đang do dự có nên xuống tay hay không, Ngụy Vô Tiện lập tức từ sau lưng Lam Vong Cơ thò đầu ra nói: “Không nên xuống tay nha Tô tông chủ, Liễm Phương Tôn đối với Trạch Vu Quân vẫn là tôn kính có thừa, nếu ngươi làm Hàm Quang Quân bị thương, ngươi đoán xem Liễm Phương Tôn có cao hứng hay không?”
Tô Thiệp vốn cũng là lo lắng điều này nên mới có xu hướng thu tay lại... Rốt cuộc không cam lòng, vẫn muốn tiếp tục châm chọc vài câu: “Không thể tưởng tượng Di Lăng Lão Tổ khiến hai đạo âm dương nghe tiếng đều sợ vỡ mật trong truyền thuyết, cũng biết sợ chết!”
Ngụy Vô Tiện không chút hổ thẹn nói: “Nói rất hay nói rất hay. Nhưng, ta không phải sợ chết, chẳng qua là không muốn chết.”
Tô Thiệp cười lạnh nói: “Nghiền ngẫm từng chữ một, thật là quá mức buồn cười. Sợ chết với không muốn chết, có gì khác nhau sao?”
Ngụy Vô Tiện nép trong vòng tay Lam Vong Cơ, nói: “Đương nhiên là có khác nhau. Nói ví dụ hiệngiờ ta không muốn ra khỏi người Lam Trạm, với ta sợ ra khỏi người Lam Trạm, vậy có thể như nhausao?” Nghĩ nghĩ, hắn lại nói: “Thực xin lỗi, ta rút lại. Ta cảm giác hình như đúng là như nhau không khác biệt gì lắm.”
Mặt Tô Thiệp đều tái đi hết rồi. Ý định của Ngụy Vô Tiện vốn là muốn chọc giận gã, lúc này, bỗng nhiên từ phía trên hắn, truyền đến một tiếng cười khẽ. Một tiếng cười rất rất khẽ, gần như khiến người ta hoài nghi là nghe lầm. Nhưng Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, lại rõ ràng chính xác, nhìn thấy được nụ cười nhợt nhạt như thể tình quang ánh tuyết (ánh nắng phản chiếu trên tuyết trắng), còn chưa kịp tiêu tán bên khoé miệng Lam Vong Cơ,. Lúc này, không riêng gì Tô Thiệp, ngay cả Lam Hi Thần, Kim Lăng cũng đều ngơ ngẩn.
Mọi người đều biết, Hàm Quang Quân lúc nào cũng là gương mặt lạnh lùng băng sương, ít khi nói cười, làm như trên đời không có chuyện gì vui, gần như chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ cười tươi của y, cho dù chỉ là một nụ cười hơi cong khoé miệng lên. Ai cũng không dự đoán được, nhìn thấy ycười, lại là dưới một tình huống như vậy. Đôi mắt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt trợn tròn thật to.
Sau một lúc lâu, hắn nuốt nuốt cổ họng, hầu kết lăn lộn lên xuống một vòng, nói: “Lam Trạm, ngươi......”]
Đọc xong đoạn này, Ngụy Vô Tiện bắt chước chính mình ở trong sách, hơi dịch người về phía sau, cũng nép trong vòng tay của Lam Vong Cơ, sau đó liền nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng băng sương kia của Lam Vong Cơ đến ngây ngốc.
Hiếm lạ.
Là thật sự hiếm lạ.
Nhớ trước đây, cũng cùng là Lam Thị Song Bích, người này sở dĩ chỉ đứng thứ hai trong bảng xếp hạng công tử thế gia, chính là vì gương mặt băng sương chưa từng tươi cười, so với đại ca của y chỉ kém một phân mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được là hiếm lạ tới mức độ nào.
Lại nói tiếp, đến sau này, dường như Lam Trạm từng bị hắn chọc cho cười một lần, chỉ tiếc là tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ có hắn bỏ lỡ, hiện giờ lại đọc thấy đoạn này, thật là càng nghĩ tâm càng ngứa nha ~
“Lam Trạm ~” Ngụy Vô Tiện gối lên cánh tay Lam Vong Cơ, cười nham nhở nhìn y, vẻ mặt ngả ngớn kia, khiến Lam Vong Cơ muốn đáp lời cũng đáp không được.
Đại khái cũng cảm thấy biểu tình của mình không thích hợp, Ngụy Vô Tiện điều chỉnh lại thần sắc, đổi sang dáng vẻ nghiêm túc, “Nhị ca ca, cười một cái đi ~”
Đối diện với cặp mắt chỉ nhìn y hết sức chăm chú kia, ánh mắt Lam Vong Cơ lại không tự giác mà nhu hòa đi, cong khóe môi.
Không nghĩ tới thật sự là cười. Như mong ước thấy được một lần thế nào là 'tình quang ánh tuyết', Ngụy Vô Tiện phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó đưa ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn có thể so với mặt trời, “Nhị ca ca, hoá ra là ngươi thật sự cực kỳ thích ta kêu ngươi như vậy ha ~”
Lam Vong Cơ: “......”
Mọi người: “......”