Đối với những người chẳng hiểu gì, bốn người đến đây đầu tiên vẫn chưa giải thích thêm một câu nào.
Ngụy Vô Tiện nói ra vài câu, cũng không dừng lại nhiều, lại tiếp tục đọc xuống; Lam Hi Thần và Giang Trừng thì cảm thấy, mấy lời 'trong thoại bản có ghi chép liên quan đến cấm thuật hiến xá' gì đó căn bản không thể tin, cho là Ngụy Vô Tiện sau khi tình cờ nghe nói đến thuật pháp này đã phục hồi lại thậm chí là cải tiến, cho nên mới có chuyện sau đó bị Kim Quang Dao cất giữ mấy thứ cái gọi là bản thảo của Di Lăng lão tổ trong mật thất. Tuy nhiên chỉ là suy đoán, chân chính như thế nào cũng chỉ có trời biết đất biết bản thân Di Lăng Lão Tổ biết, nhưng các loại nguyên do cũng không cần để thêm nhiều người biết đến nữa.
[Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy ngươi với Kim Tử Huân có thù oán?” Tô Thiệp nói: “Hạng người không coi ai ra gì này, ta thấy một tên thì giết một tên!” Ngụy Vô Tiện nghĩ cũng biết, “Hạng người không coi ai ra gì” mà gã thống hận nhất khẳng định chính là Lam Vong Cơ, nhịn không được nói: “Ngươi rốt cuộc có khúc mắc gì với Hàm Quang Quân? Y rốt cuộc không coi ai ra gì ở chỗ nào?”
Tô Thiệp nói “Chẳng lẽ không phải sao? Lam Vong Cơ nếu không phải đầu thai giỏi có một gia thế tốt, thì làm sao có tư cách không coi ai ra gì như thế? Dựa vào đâu luôn nói ta bắt chước y? Mọi người đều khen phẩm tính y cao quý tinh khiết, danh sĩ tiên môn Hàm Quang Quân phẩm tính cao quý tinh khiết đến mức cuối cùng chung một chỗ với Di Lăng Lão Tổ tội ác tày trời vạn người thóa mạ làm chuyện xấu xa bẩn thỉu ư? Thật là chuyện cười!”
Ngụy Vô Tiện đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy biểu tình u ám oán giận như vậy có chút quen mắt, hắn làm như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Hắn đột nhiên nghĩ tới: “Là ngươi!” Thải Y trấn, Bích Linh hồ, Thủy Hành Uyên, thanh kiếm rơi xuống nước, Đồ Lục Huyền Vũ, tên môn sinh đẩy Miên Miên ra, là Tô Thiệp!
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cất tiếng cười to lên. Hắn nói: “Ta đã hiểu rồi.” Lam Vong Cơ nói: “Hiểu cái gì?”
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu. Hắn hiểu rõ cách cư xử của Kim Tử Huân. Y thường xuyên không để người của các gia tộc phụ thuộc vào mắt, cho rằng bọn họ và các gia phó đều là cùng một cấp, cho dù dự tiệc chung với bọn họ cũng cảm thấy mất thân phận. Mà Tô Thiệp là một thành viên trong gia tộc phụ thuộc của Lan Lăng Kim thị, không tránh khỏi thường xuyên đi Kim Lân Đài dự tiệc, không ít dịp phải gặp mặt Kim Tử Huân. Một người lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li, một người tự cao tự đại ngang ngược kiêu ngạo, hai người ngày nếu như từng có chuyện gì không vui, Tô Thiệp ghi hận lên người Kim Tử Huân, nửa điểm cũng không kỳ quái. Nếu thật sự như vậy, chuyện Kim Tử Huân bị hạ chúThiên Sang Bách Khổng, từ đầu đến cuối căn bản không liên quan đến hắn. Nhưng cuối cùng, người gánh tội này trên lưng lại là hắn.
Nguyên nhân gây ra vụ chặn giết ở Cùng Kỳ đạo, đó là vì Kim Tử Huân bị hạ chú Thiên Sang Bách Khổng. Nếu không có việc này khởi đầu, Lan Lăng Kim thị sẽ không có danh nghĩa đi chặn giết hắn, Ôn Ninh sẽ không mất khống chế mà đại khai sát giới, Ngụy Vô Tiện sẽ không gánh tính mạng nặng nề của Kim Tử Hiên trên lưng, cũng sẽ không có những chuyện càng đáng sợ hơn ở phía sau. Nhưng mà, hắn bây giờ mới biết được, ngay cả mục đích của hung thủ hạ chú cũng có thể không phải là mưu hại hắn, nguyên nhân gây ra căn bản không nằm ở hắn!
— Chuyện này thật sự càng khiến người ta khó có thể tiếp thu.]
Ngụy Vô Tiện càng đọc sự buồn bực trong lòng càng nhiều hơn, không còn hứng thú bàn tán nhiều chuyện nữa. Ít nhất ngoài mặt xem ra, bởi vì chú Thiên Sang Bách Khổng dẫn tới vụ chặn giết ở Cùng Kỳ đạo là khởi đầu của tất cả mọi chuyện sau đó, nếu không có cái cớ này, Kim Tử Hiên, Ôn Tình Ôn Ninh, sư tỷ, thậm chí là vụ huyết tẩy Bất Dạ Thiên về sau, có phải đều sẽ không xảy ra hay không?
Kết quả thì sao, 'cái khởi đầu' khiến hắn hết đường chối cãi, nguyên nhân gây ra chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân họ Tô?!
Dù chỉ là nghe đoạn 'quá khứ' kia, nhớ tới những câu chữ máu me đầm đìa lúc ấy lọt vào tai, cơn đau nhói tim thấu xương lại giống như ở trong người, hắn làm thế nào có thể thờ ơ đối với việc này?
Nhưng được Lam Vong Cơ nhẹ giọng khuyên nhủ một hồi, lại thấy Giang Yếm Ly cũng cố gắng ở bêncạnh khuyên giải an ủi Kim Tử Hiên, ngẫm lại so với chính mình, Kim Tử Hiên 'đã chết thẳng cẳng'như thế sợ là càng buồn bực hơn nhỉ.
Miên man suy nghĩ một trận, Ngụy Vô Tiện liền dẹp bớt tâm tình, chơi xấu quấy rối đạo lữ của mình vài câu, nhưng hắn không xem nhẹ những câu mắng Lam Trạm kia, hẳn là, đợi sau khi rời khỏi đây tin tức hai người kết hôn lan truyền, lúc đó lời đồn đãi tám chuyện sợ là không thể thiếu. Bản thân hắn luôn không có vấn đề gì đối với lời lẽ của người khác, nhưng không nỡ để Lam Trạm cũng phải chịu mấy lời chỉ trích này, có lẽ, nên nghĩ ra một vài biện pháp?
Tự cho là đúng, ngầm ra tay độc ác, còn với thái độ cao quý hơn người như thế, cũng thật đủ khiếnngười ta ghê tởm. Trong mắt Giang Trừng hiện lên một tia hung ác, ngày sau tốt nhất đừng để y gặp tên Tô Thiệp này, nếu không nhất định sẽ không buông tha nhẹ nhàng.
[Cười một hồi, hốc mắt Ngụy Vô Tiện đỏ ngầu, làm như châm chọc, lại làm như tự giễu, nói: “Thế mà chỉ vì loại người như ngươi... chỉ vì nguyên nhân vớ vẩn thế này!” Kim Quang Dao lại giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn, nói: “Ngụy công tử, ngươi cũng không thể nghĩ như vậy nha.” Ngụy Vô Tiện nói: “Ồ? Ngươi biết ta nghĩ như thế nào à?”
Kim Quang Dao nói: “Đương nhiên, chuyện này rất dễ đoán mà đúng không. Suy nghĩ của ngươi đơn giản là, quá oan. Kỳ thật, không oan. Cho dù Tô Thiệp không hạ chú Kim Tử Huân, Ngụy tiên sinh ngươi cũng sẽ sớm muộn bị bao vây tiễu diệt bởi nguyên nhân khác.” Hắn mỉm cười nói: “Bởi vì con người của ngươi chính là như thế, nói dễ nghe một chút là can đảm hiệp nghĩa tự do không theo khuôn khổ, nói khó nghe một chút, chính là đắc tội với mọi người khắp nơi. Trừ phi những người mà ngươi từng đắc tội đó cả đời đều bình bình an an, còn không thì chỉ cần bọn họ xảy ra bất trắc gì, hoặc là bị ai đó ngáng chân, thì đối tượng nghi ngờ đầu tiên nhất định sẽ là ngươi, đối tượng để trả thù đầu tiên cũng nhất định sẽ là ngươi. Mà điểm này, ngươi không thể khống chế.”
Ngụy Vô Tiện lại cười, nói: “Làm sao bây giờ? Ta vậy mà cảm thấy ngươi nói rất có lý.”
Kim Quang Dao nói: “Hơn nữa cho dù lúc ấy ở Cùng Kỳ đạo ngươi không mất khống chế, vậy ngươi có thể bảo đảm cả đời cũng sẽ không mất khống chế hay không? Cho nên, kiểu người như ngươi đây đã định sẵn là đoản mệnh. Ngươi xem, nghĩ như vậy có phải dễ chịu hơn rất nhiều không?”
Giang Trừng tức giận nói: “Ngươi cmn mới đoản mệnh!” Y không màng đến vết thương ở vị trí nguy hiểm, nắm lấy Tam Độc muốn vọt tới, lập tức máu tươi tuôn ra ào ạt, Kim Lăng vội đè y trở về. Giang Trừng không thể nhúc nhích, trong lòng cực kỳ căm hận, mắng: “Cái đồ con của kỹ nữ như ngươi, để bò được lên trên liêm sỉ gì cũng không quan tâm, không phải ngươi sai Tô Thiệp làm?! Ngươi định lừa ai!”
Nghe được bốn chữ “con của kỹ nữ”, nụ cười của Kim Quang Dao hơi cứng đờ lại.]
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người chú ý tới, Mạnh Dao đang cúi đầu ở đây cũng cứng đờ thân hình trong một chớp mắt, hắn không nói gì cả.
Đoạn đầu cũng có đọc thấy Xích Phong Tôn tức giận mắng lời này, đá Kim Quang Dao xuống Kim Lân Đài, khi đó biểu hiện của hắn như thế nào chứ? Không chút do dự cho thấy sát ý, coi đây như một thời thú nhận thẳng thắn, hiển nhiên là thật sự vô cùng để ý bốn chữ này.
Con người ta trên đời, luôn có một vài chuyện thân bất do kỷ, không thể nào lựa chọn, xuất thân củamọi người là một trong những chuyện đó. Một khi đã để ý đến xuất thân của mình như vậy, càng nên 'không lây nhiễm' mới đúng, làm như thế, sẽ chỉ khiến người ta càng thêm một câu 'gần mực thì đen' mà thôi.
Hơn nữa, nếu có thể sử dụng câu 'định sẵn sẽ đoản mệnh' để đánh thẳng vào điểm yếu, nhiễu loạn tinhthần người khác, thì trong lúc cơn giận của hai bên càng lúc càng dâng cao, điểm để ý nhất này bị dùng để tấn công đại khái cũng chỉ là chuyện tất nhiên.
Ngụy Vô Tiện thoáng nhìn một cái về hướng Mạnh Dao, cũng không biết có nhớ bài học 'thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân' chưa, nhưng dùng câu nói của Giang Trừng, cái 'bệnh anh hùng' này của hắn sợ là không dễ dàng thay đổi.
[Kim Quang Dao nhìn về phía Giang Trừng, suy tư một lát, nhàn nhạt mở miệng nói: “Giang tông chủ, bình tĩnh một chút đi, ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi lúc này. Ngươi hiện tại lửa giận lớn như vậy, đơn giản là đã biết chân tướng về kim đan, nhớ lại bao nhiêu năm qua hành động như thế, trái tim kiêu ngạo kia của ngươi cảm thấy một chút áy náy, cho nên nóng lòng tìm một hung thủ cho những chuyện kiếp trước của Ngụy công tử, một hung thủ có thể gánh mọi trách nhiệm ma đầu, sau đó quất roi giết chết, coi như là báo thù cho Ngụy công tử để hả giận, thuận tiện giảm bớt một chút gánh nặng cho chính mình.
“Nếu ngươi cảm thấy nhận định mọi chuyện từ hạ chú Thiên Sang Bách Khổng cho đến chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo đều do một tay ta bày mưu có thể giảm bớt phiền não cho ngươi, thì ngươi cứ nghĩ như vậy cũng không sao, mời tùy ý. Nhưng điều ngươi phải hiểu chính là, Ngụy công tử rơi vào kết cục như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm, hơn nữa là trách nhiệm rất lớn. Vì cái gì nhiều người như vậy đều ra sức đòi giết Di Lăng Lão Tổ? Vì cái gì những người có liên quan hay không có liên quan đều phải lên tiếng hò hét? Vì cái gì hắn bị mọi người ở khắp nơi đòi đánh? Thật sự chỉ hành động vì tinh thần trượng nghĩa sao? Đương nhiên không phải. Có một phần nguyên nhân, ở chỗ của ngươi á.”
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao lại muốn đâm chọt gây bất hoà, thấp giọng quát: “Kim tông chủ!” Kim Quang Dao không dao động, tiếp tục mỉm cười đĩnh đạc nói: “...... Lúc ấy Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị ba gia tộc tranh nhau, đã phân chia những miếng to, các gia tộc khác chỉ có thể ăn chút tép riu, mà ngươi, vừa mới trùng kiến Liên Hoa Ổ, phía sau còn có một Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện nguy hiểm khó lường. Ngươi cảm thấy cácgia tộc khác sẽ vui vẻ nhìn một gia chủ trẻ tuổi được trời cao dành tặng ưu thế như vậy sao? May mắn chính là, quan hệ của ngươi và sư huynh ngươi dường như không tốt lắm, cho nên mọi người đều cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, đương nhiên có thể để các ngươi chia rẽ và phản bội nhau thì sẽra sức quạt gió thêm củi. Mặc kệ nói thế nào, không cho Vân Mộng Giang thị ngươi lớn mạnh hơn, thì tức là làm cho chính mình lớn mạnh hơn. Giang tông chủ, nếu như thái độ của ngươi đối với sư huynh ngươi luôn biểu hiện tốt một chút, tỏ ra liên kết giữa các ngươi chặt chẽ không thể phá vỡ, khiến người khác biết khó mà lui không có ý đồ châm ngòi, hoặc là sau khi sự việc phát sinh ngươi khoan dung hơn một chút, thì mọi việc cũng sẽ không biến thành tình trạng như sau này. A, nói tới mới nhớ,lực lượng chính trong cuộc bao vây tiễu diệt Loạn Táng Cương cũng có một phần của ngươi mà...” Ngụy Vô Tiện nói: “Xem ra con của kỹ nữ thật sự là vảy ngược của Kim tông chủ ha? Cũng khó trách ngươi đã giết chết Xích Phong Tôn.”]
Bên trong không gian, lại là một khoảng im ắng không một tiếng động.
Tuy rằng từ sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, đã đánh vỡ tình trạng tệ hại tiên môn bách gia bị Ôn thị ức hiếp bấy lâu, và cũng làm cho cơn sóng ngầm mãnh liệt vẫn luôn tồn tại trong tiên môn bách gia từ từ nổi lên mặt nước, nhưng đây là lần đầu tiên, dưới tình huống không có gì che đậy, bại lộ ở trước mặt bọn họ, thậm chí những nhân vật chủ yếu của bốn gia tộc lớn trong số bọn họ ở đây cũng khôngthể nói được lời gì để phản bác.
Tu chân giới là cùng một tu chân giới, trong bốn đại gia tộc có mạnh có yếu, những thế gia còn lại chưa chắc cam lòng ở dưới trướng, bởi vậy, nếu ngay mặt đánh không lại, thì động tác ngầm đươngnhiên không thể thiếu, huống chi Lan Lăng Kim thị bụng dạ khó lường. Thực lực của Di Lăng Lão Tổ khiến người ta kiêng kị, pháp bảo lại làm cho người ta mơ ước, cứ thế đương nhiên trở thành khởinguồn của mọi việc.
Giang Trừng trong cơn lửa giận bốc lên ngùn ngụt, muốn mắng, lại không biết nên mắng ai, mắng cái gì, nghẹn chịu không nổi, có một câu y không thể không thừa nhận, chính mình vì người Ôn gia, màđầu óc hỏng mất như vậy, hẹn quyết chiến với Ngụy Vô Tiện, thật là hành động ngu xuẩn 'người thân đau đớn, kẻ thù mừng rỡ'.
Nhiếp Hoài Tang ở một bên thu động tác của y vào trong mắt, lại một lần nữa nhìn thấy sắc mặt cũng khó coi của đại ca đang làm 'tấm chắn' của nhà mình, cũng không thể nghĩ ra phải làm như thế nào.
Chỉ là tình trạng hiện giờ, bất lợi thật sự như thế, sau khi ra ngoài, ngay cả giải quyết xong những lục đục của Kim gia cũng chỉ là đánh con chim đầu đàn, mâu thuẫn căn bản vẫn là ở đó, sẽ luôn có ngàyđống tro tàn đó lại bùng cháy.
Trong lúc vô tình, thấy hai người Hiểu Tinh Trần, Tống Lam đang nhỏ giọng nói chuyện, nhớ tới lý tưởng 'tự lập ra môn phái, xem nhẹ việc truyền thừa theo huyết thống, coi trọng cùng chung chí hướng' của bọn họ, còn có 'kết thành sức mạnh của vạn người tín ngưỡng ma đạo đời sau' mới xuất hiện trong Vô Tự Thiên Thư ở nơi này, nói không chừng, mấy chục mấy trăm năm sau, những vấn đề này sợ là sẽ không còn tồn tại nữa.