Quả thật lúc Mạnh Dao còn nhỏ, ngoại trừ vài người quan tâm yêu quý, trợ giúp mẫu thân giống như Tư Tư, trên người nhận được sự lạnh nhạt khinh nhục từ người đời nhiều hơn, nhưng cũng không cónghĩa là tất cả mọi người thiếu nợ hắn, những tà ám hóa thành lệ quỷ bị trấn áp dưới tượng Quan Âm đó càng là lỗi không đáng chết, thậm chí là vô tội, huống chi còn có những oan hồn bỏ mạng dướinhững âm mưu khác.
Bất quá, sau này dưới mí mắt của Xích Phong Tôn, bất luận kể Mạnh Dao có phải tự nguyện hay không, hẳn là đều không có đường sống nào khả thi để thực hiện.
[Mở mắt ra, Lam Vong Cơ nói: “Thế nào?” Lam Hi Thần cũng nói: “Ngụy công tử, ngươi nhìn thấy cái gì?” Ngụy Vô Tiện hít một hơi, thoáng ổn định tinh thần, nói: “Ta đoán tòa miếu Quan Âm này là nơi Kim tông chủ lớn lên.” Kim Quang Dao im lặng bất động. Giang Trừng nói: “Nơi hắn lớn lên? Hắn không phải ở......” Y vừa định nói, hắn không phải lớn lên ở lầu xanh sao, bỗng nhiên cũng sáng tỏ, nói: “Tòa miếu Quan Âm này trước kia là lầu xanh, hắn một mồi lửa đốt trụi chỗ này, xây sửathành miếu Quan Âm!” Lam Hi Thần nói: “Lửa thật sự là ngươi đốt?”
Kim Quang Dao nói: “Đúng vậy.” Giang Trừng cười lạnh: “Ngươi vậy mà lại thừa nhận rất sảngkhoái.”
Kim Quang Dao nói: “Chuyện cho tới giờ, làm nhiều cũng vậy làm ít cũng thế, còn có khác biệt sao.”
Trầm mặc một lát, Lam Hi Thần nói “Ngươi là vì huỷ diệt dấu vết sao.” Tuy rằng rất nhiều người đều biết thời niên thiếu của Liễm Phương Tôn là ở lầu xanh lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy, đại đa số mọi người cũng không biết rõ lắm rốt cuộc là hắn xuất thân từ lầu xanh nào... Chỉ sợ không ít người dự đoán được, hắn thế mà trực tiếp đốt lửa thiêu rụi nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Kim Quang Dao nói “Cũng không hẳn.” Lam Hi Thần thở dài một tiếng, không nói tiếp. Kim Quang Dao nói “Ngươi không hỏi ta vì cái gì sao?” Lam Hi Thần lắc đầu, sau một lúc lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Trước đây ta không phải không biết ngươi đã làm chuyện gì, mà là tin tưởng ngươi làm như thế là có nỗi khổ.” Hắn lại nói “Nhưng, những việc ngươi làm quá đáng quá rồi. Mà ta cũng... không biết có nên tin hay không” trong giọng nói của hắn (Lam Hi Thần) mang theo vẻ mệt mỏi và thất vọng sâu sắc. Sấm chớp mưa giông đan xen bên ngoài miếu, có gió luồn qua khe cửa miếu, trongtiếng gào rít thê lương này, Kim Quang Dao bỗng nhiên quỳ xuống trên mặt đất. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Nguỵ Vô Tiện mới vừa tước thanh kiếm bên hông hắn cũng kinh ngạc, lại thấy Kim Quang Dao yếu ớt nói: “Nhị ca, ta sai rồi”
“......” Nghe được lời này, Ngụy Vô Tiện cũng ngượng ngùng thay cho hắn, nhịn không được nói: “Chuyện đó, cái gì, có chuyện đừng nói, cứ động thủ. Chúng ta chỉ động thủ thôi được không?”]
'Ngươi tin tưởng Ngụy công tử, nhưng ta, tin tưởng Kim Quang Dao.'
Mạnh Dao còn nhớ rõ khi mình nghe được lời này, đã ôm nỗi áy náy và bất an đối với Nhị ca, giờ phút này nghe xong một câu nói 'Không tin' tràn đầy thất vọng và mỏi mệt của Lam Hi Thần, mới biết được cái gì gọi là hoảng loạn. Cho dù là Nhiếp Minh Quyết, khi vạch trần chuyện hắn giết người cũng sẽ hỏi một câu nguyên nhân, chất vấn một tiếng 'Ngươi bị cái gì ép buộc! ', nhưng Lam Hi Thần lại là lúc tin thì tin mù quáng, lúc không tin thì ngay cả nỗi khổ cũng không muốn nghe, có thể nào như thế cơ chứ?!
Lam Hi Thần trong sách không biết ẩn tình, chỉ nhìn kết cục, cho nên tràn đầy thất vọng và mỏi mệt đối với Kim Quang Dao kia; Lam Hi Thần ngoài sách biết rõ ngọn nguồn, đã thẫn thờ hồi lâu, thất vọng mấy lần, vẫn không thể đồng ý với hành động của Kim Quang Dao.
Nhưng điều khiến y càng để ý hơn, là câu nói 'Không phải không biết đã làm gì' kia. Cho nên, y là đãtừng phát hiện nhưng không tìm hiểu đến tận cùng sao? Không nói tới những việc có thể từng 'cảm thấy', ngay cả đại ca cũng mấy lần nói qua chuyện giết người giá họa, chuyện giả chết chạy trốn, cũng nhắc tới những tu sĩ bị hắn tự tay giết chết tu sĩ trong Viêm Dương điện, chỉ là chính mình tin Mạnh Dao bị ép bất đắc dĩ nhiều hơn, tìm lý do để tha thứ (cho hắn) mà thôi.
Y cũng có sai, cũng đã người làm sai, y không làm tròn trách nhiệm của một nghĩa huynh giống như đại ca, nếu hai người có thể kéo lại những suy nghĩ, hành động của Mạnh Dao, thì có lẽ đã không có những việc kế tiếp thế này đúng không?
Trong lúc ngẩn ngơ, đại ca Nhiếp Minh Quyết lại giáo dục Mạnh Dao cách qua y, “Đại trượng phu sao có thể nói quỳ là quỳ! Một khi đã sợ chết như vậy, hà tất phải dính dáng tới những chuyện tội đáng chết vạn lần đó!”
“......” Mạnh Dao: “Đúng vậy.” Nói thật, trên đời này có thể có mấy người giống vị Xích Phong Tôn thà gãy chứ không chịu uốn cong này? Dù sao bản thân ta khẳng định là không làm được.
[... Trên mặt Lam Hi Thần cũng là một vẻ mặt khó tả. Kim Quang Dao tiếp tục, nói: “Nhị ca, ngươi vàta kết giao nhiều năm, bất kể nói thế nào, ta đối với ngươi thế nào, ngươi cũng biết. Ta đã không còn duyên phận với vị trí tiên đốc, Âm Hổ Phù cũng đã hoàn toàn hư hại, qua khỏi tối nay phải đi đếnĐông Doanh xa xôi, cuộc đời này sẽ không thể trở lại được nữa. Nể tình những việc này, ngươi thảcho ta một con đường sống đi.” Đi đến Đông Doanh xa xôi, nói trắng ra chính là chạy trốn. Nghe như vậy rất là mất mặt, nhưng Kim Quang Dao được biết đến là người mồm mép trơn lùi, nổi tiếng thà uốn cong hơn bẻ gãy, có thể mềm chắc chắn sẽ không cứng đối cứng... Trước hết tránh đầu sóng ngọn gió, bảo tồn thực lực, ngày sau nói không chừng còn có cơ hội ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi.
Ngụy Vô Tiện nói: “Kim tông chủ, ngươi nói Âm Hổ Phù đã hoàn toàn hư hại, có thể lấy ra cho ta nhìn được không?”
Kim Quang Dao nói: “Ngụy công tử, khối phù phục hồi như cũ dù sao cũng không phải là bản gốc, số lần sử dụng có hạn chế. Nó đã hoàn toàn phế bỏ rồi. Hơn nữa đồ vật có lệ khí nặng nề như thế, bảnthân ngươi là người biết rõ nhất. Một phế phẩm mất đi công dụng, chỉ mang đến tai ương máu me, ngươi cảm thấy ta vẫn sẽ mang theo bên người sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chuyện này ta không thể biết được. Có lẽ ngươi vẫn có thể lại tìm ra được một tên Tiết Dương nữa thì sao?”
Kim Quang Dao nói: “Nhị ca, những câu nói của ta đều là thật.” Lời hắn nói khẩn thiết chân thành tha thiết, hơn nữa từ khi giam cầm Lam Hi Thần đến giờ, xác thật vẫn luôn lấy lễ đối đãi, giờ này khắc này, Lam Hi Thần thật đúng là không thể nào trở mặt ngay, chỉ có thể thở dài: “Kim tông chủ, khingươi khăng khăng theo ý mình lên kế hoạch gây ra một trận đại loạn ở Loạn Táng Cương ta đã nói rồi, đừng kêu 'Nhị ca' nữa.” Kim Quang Dao nói: “Chuyện lần này trên Loạn Táng Cương là ta bị ma quỷ ám ảnh, mười phần sai, nhưng mà, ta không có đường lui.” Lam Hi Thần nói: “Cái gì kêu làkhông có đường lui?”
Lam Vong Cơ hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Huynh trưởng, đừng nói nhiều với hắn.” Ngụy Vô Tiện cũng nhắc nhở nói: “Lam tông chủ, còn nhớ rõ ngươi đã nhắc nhở Giang tông chủ như thế nào không? Đừng nói nhiều với hắn.”
Lam Hi Thần cũng biết là Kim Quang Dao mở miệng ra có bao nhiêu lợi hại. Nhưng y vừa nghe thấy khả năng có nội tình, lại nhịn không được mà muốn nghe, Kim Quang Dao cũng nắm chính xác được điểm này của y.
Hắn thấp giọng nói: “Ta nhận được một phong thư... uy hiếp. Trên thư nói... những việc đó, bảy ngày sau, sẽ công bố những việc đó khắp thiên hạ. Kêu ta hoặc tự sát tạ tội, hoặc là cứ... đợi đếnngày chết.”]
Thư! Lại là một phong thư bí mật. Trước đó một bức mật thư được đưa đến Kim Lân Đài, Tần Tố gầnnhư bị ép phát điên, cuối cùng tự sát còn để cho Kim Quang Dao lợi dụng một phen; Lá thư thứ hai trực tiếp khiến cho Kim Quang Dao hỗn loạn đi nước cờ liều, lúc này mới có biến cố kỳ lạ lần thứ hai bao vây tiêu diệt Loạn Táng Cương?
Không thể không nói, bản lĩnh đánh rắn vào điểm yếu, kẹp đường sống người khác của người đứng sau bố cục, đích thực là cao minh.
Người một ngày nào đó đứng sau bố cục không đồng ý với nội dung nghe được. Kim Quang Dao đượcbiết đến là người mồm mép trơn lùi, nổi tiếng thà uốn cong hơn bẻ gãy á? Chưa chắc nha, trước có bày kế hại đại ca, phanh thây trấn áp, sau có vu oan hãm hại, tính kế một lần là hơn cả ngàn mạng người, đây không phải là một lần rất khí phách hay sao?
Chẳng qua, con rắn bị đâm vào điểm yếu, cho dù giãy giụa thì có thể kiên trì được bao lâu? Càng đừng nói mơ mộng hão huyền muốn đi đến Đông Doanh xa xôi.
......
Trong tay áo còn giữ đồ vật hư hại 'lệ khí nặng nề', 'chỉ mang lại tai ương máu me' — nửa khối Âm Hổ Phù, Ngụy Vô Tiện nói: “Tuy rằng đánh giá của Liễm Phương Tôn về một nửa khối Âm Hổ Phù không sai, coi như 'ngươi' không mang theo trên người là tốt rồi, nhưng một câu như thế đặt vào Âm Hổ Phù có chút không hợp lý nha...” Điều này hẳn lại gây ra biết bao phiền toái tiếp theo á.
Mạnh Dao: Số phận đã xác định ta chạy không thoát được, tìm cho các ngươi chút phiền toái thì sao nào?
[Mọi người sáng tỏ. Kim Quang Dao đương nhiên không có khả năng cứ thế ngồi chờ ngày chết của mình đến, thay vì đợi khi đó thân bại danh liệt, bị mọi người nhạo báng lật đổ, thà ra tay trước giành lợi thế. Đến lúc đó, cho dù đối phương thật sự lan truyền những chuyện quá khứ đen tối đó của hắn đikhắp nơi, nhưng đã trải qua một trận bao vây tiêu diệt, nguyên khí của mọi người tổn thương lớn, cũng không có sức lực nào gây chuyện với hắn nữa. Chỉ tiếc vận số năm nay không may mắn, bị haingười Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ quậy cho thất bại.
Lam Hi Thần nói: “Cho dù như thế, ngươi cũng không thể hễ làm là làm tới tận cùng, trực tiếp hạ sát thủ! Ngươi như vậy...” khiến y muốn tìm lý do để giải vây cho hắn cũng không được! Kim Quang Dao nói: “Bằng không ta còn có thể làm gì bây giờ? Đợi mọi việc phơi bày, truyền ra dư luận xôn xao, sau khi ta trở thành trò cười trăm năm của huyền môn bách gia, quỳ xuống xin lỗi người đời, đưa mặt ra cầu xin bọn họ dẫm chân lên, cầu xin bọn họ tha thứ hay sao? Nhị ca! Không có con đường thứ ba, không phải bọn họ chết, thì là ta mất mạng.” Lam Hi Thần hơi lộ ra vẻ giận, lui lại một bước nói: “Tất cả chuyện này còn không phải bởi vì ngươi... bởi vì ngươi đã làm những chuyện trong bức thư đó hay sao! Nếu ngươi không làm, thì làm sao nhược điểm có thể rơi vào tay người khác?”
Kim Quang Dao nói: “Nhị ca, ngươi nghe ta nói. Ta không phủ nhận ta làm những chuyện đó....” Lam Hi Thần nói: “Ngươi còn có thể phủ nhận như thế nào? Nhân chứng đều có!” Kim Quang Dao:“Cho nên ta nói ta không phủ nhận! Nhưng giết cha giết vợ giết con giết huynh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tại sao ta phải làm? Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi ta thật sự phát điên đến mức độ này ư?!”]
Tục ngữ nói, 'Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu', nhưng Kim Quang Dao thường nói một câu chính là, vạn bất đắc dĩ, ta không có cách nào.
Như thể đúng thật là đã không có, rốt cuộc hắn để đạt được mục tiêu 'trăng trong nước, hoa trong gương', mà hy sinh “Nhân nghĩa”, “Đạo đức” bước lên lối tắt, cuối cùng nhảy vào cái hố do chính mình đào bò không ra được.
Ờm, cuối cùng còn bị người ta tóm được cơ hội, nhiều thêm vài xẻng đất.
Nhiếp Hoài Tang nói: “Vận số năm nay không may mắn nha, ý trời chỉ ra đạp đất thành Phật, cho cơhội buông đao xuống, nhưng người nào đó chỉ biết lựa chọn phát điên, cũng chẳng còn cách nào.”
Ngụy Vô Tiện: “...... Ặc 'đạp đất thành Phật' là?”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Phật không phải đã nói, 'Phật không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục' sao?”
Mạnh Dao:...... Cho nên ta không vào địa ngục, thì phải đẩy ta xuống địa ngục à?