[Đám tu sĩ Lan Lăng Kim thị kia tuy không địch lại Nhiếp Minh Quyết, lại không ngừng anh dũng vọt tới trước, nhưng kiếm của bọn họ chém lên người Nhiếp Minh Quyết, giống như chém vào sắt thép, không chém ra được một vết thương nào. Nhiếp Hoài Tang ló nửa người ra từ phía sau Lam Hi, vừasợ hãi vừa chờ mong kêu lên: “Đại đại đại ca, ta, ta là...” Hai mắt không có con ngươi của Nhiếp Minh Quyết giận dữ trợn ngược lên, đột nhiên vồ lấy hắn, Lam Hi Thần hơi cúi đầu, Liệt Băng nỉ non một tiếng, thân hình Nhiếp Minh Quyết cứng đờ.
Lam Hi Thần nói: “Đại ca, đây là Hoài Tang!” Nhiếp Hoài Tang nói: “Đại ca ngay cả ta cũng không nhận ra......”
Ngụy Vô Tiện nói: “Y đâu chỉ không nhận ra ngươi, y bây giờ ngay cả chính mình là ai cũng khôngbiết!” Nhiếp Minh Quyết đã là một khối tử thi oán khí ngập trời bị điều khiển, nóng nảy và hung hãn, tấn công không phân biệt đối tượng, Ôn Ninh sửa sang một hồi, lại tiến lên chiến đấu một lần nữa. Nhưng oán khí của Ôn Ninh không sâu nặng bằng y, thân hình cũng không cao lớn bằng y, hơn nữa cây sáo của Ngụy Vô Tiện đã nứt, không thể hỗ trợ cho hắn (Ôn Ninh), nên hơi rơi vào thế yếu. Kim Quang Dao nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa khó cầm, Tô Thiệp liền bò dậy cõng hắn trên lưng, muốn nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, động tác này lại khiến Nhiếp Minh Quyết cảnh giác chú ý tới bọn họ, đánh bay Ôn Ninh, rảo bước đi về phía Kim Quang Dao. Kim Lăng la lên thất thanh: “Tiểu thúc! Chạy mau!”
Giang Trừng thấy cậu vậy mà lên tiếng nhắc nhở kẻ địch, vỗ một cái lên gáy cậu, tức giận quát: “Câm miệng!” Kim Lăng ăn một cái đánh mới thanh tỉnh, nhưng đó dù sao cũng là tiểu thúc thúc nhìn cậu lớn lên... Thấy hắn rất có thể phải chết thảm dưới tay con hung thi này, trong tình thế cấp bách mới bật thốt ra. Mà Nhiếp Minh Quyết nghe được một tiếng kêu này của nó, giống như có chút nghi hoặc quay đầu qua. Trong lòng Ngụy Vô Tiện căng thẳng, khẽ nói: “Hỏng rồi!” Nhiếp Minh Quyết hiện giờ đã thành hung thi, đương nhiên có oán khí lớn nhất đối với kẻ thù của y là Kim Quang Dao. Nhưng hung thi phân biệt người, không phải dựa vào đôi mắt!
Kim Quang Dao và Kim Lăng có quan hệ huyết thống rất gần, trong mắt vật chết âm sát, hơi thở và mùi máu của hai người sống này đều có điểm tương tự. Nếu vật âm sát đang ở vào trạng thái hỗn độn, thì càng khó phân biệt rõ. Giờ này khắc này, Kim Quang Dao bị chặt đứt một tay, máu chảy đầm đìa, hơi thở suy yếu, nửa chết nửa sống, mà Kim Lăng còn sống chạy nhảy lung tung, đầu óc người chết không biết suy nghĩ của Nhiếp Minh Quyết kia, đương nhiên hứng thú với thằng bé nhiều hơn một chút.]
Lời nói dùng góc nhìn của Ngụy Vô Tiện để giải thích hung thi này là chuẩn xác, là toàn diện, mọi người ở đây đều thừa nhận, nhưng đối với Xích Phong Tôn - người trong tay đã chém nhiều yêu thú tà ám nhất trong tu chân giới, giờ phút này sắc mặt cực kỳ bất ngờ, bọn họ lại không thể hiện bất kỳ dấu hiệu khen ngợi nào.
Cũng không đúng, hình như có một người không cảm thấy như vậy.
Ngụy Vô Tiện sờ cằm nói: “Hung thi không đầu nhận biết con người không dựa vào đầu óc, hung thi có đầu cũng không cần dùng đầu óc giống vậy, các ngươi nói xem, cái người may đầu Xích Phong Tôn vào người, có phải ăn no quá —— làm chuyện rảnh hơi hay không?”
Mọi người:...... Lời vô căn cứ thiếu hiểu biết như thế thật sự không giống như lời tổ sư quỷ đạo có thể nói ra, lại muốn làm chuyện xấu gì?
Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “Nếu như lão Nhiếp vẫn không có đầu, bổn lão tổ cho dù dẫn theo chơi trốn tìm một hồi rồi cũng thôi, nhưng hung thi hoàn chỉnh thì oán khí và thực lực đều nhân đôi, khó đối phó hơn.”
Mọi người: Coi như chúng ta vẫn chưa nghe thấy cái gì là được.
Ta học hành không giỏi, không có nghĩa ngay cả ý nghĩa của 'thi thể nguyên vẹn' cũng không biết được chưa! Khoé miệng Nhiếp Hoài Tang nhịn không được co giật vài cái, còn nữa, Ngụy huynh ngươi từ lúc nào quen thân với đại ca ta như vậy, ngay cả cách xưng hô 'lão Nhiếp' này cũng gọi ra được? Quả nhiên so với người thật, ngươi vẫn thân thiết với hung thi hơn đúng không?
Lão Nhiếp – có bộ não của người chết – Minh – hung thi - Quyết:......
Kim Tử Hiên: Kim Quang Dao cuối cùng cũng đã nuôi dạy Kim Lăng một thời gian, trước thì bị bắt cóc, sau thì lên tiếng nhắc nhở, cũng là còn ân tình. Nhưng Nhiếp tông chủ không có trí óc quả nhiên càng khó đối phó, ngay cả người cũng nhận sai, bất quá Giang Vãn Ngâm Ngụy Vô Tiện đều ở đó,chắc là Kim Lăng sẽ không bị thương nhỉ?
[Lam Vong Cơ triệu Tị Trần ra, đánh thẳng ngay ngực Nhiếp Minh Quyết... Nhiếp Minh Quyết cúi đầu thấy thanh kiếm sáng lấp lánh này, gầm lên một tiếng, duỗi tay đi nắm lấy, Lam Vong Cơ lập tức triệu Tị Trần trở về, keng một tiếng bay vào trong vỏ, khiến y (Nhiếp Minh Quyết) chụp vào khoảngkhông, ngay sau đó tay trái lật một cái, lấy đàn Vong Cơ ra, để trong tay, gấp rút, lanh lảnh đàn lên mấy tiếng. Lam Hi Thần cũng một lần nữa đưa Liệt Băng đến bên môi. Ngụy Vô Tiện ném ra một loạt hơn 50 lá bùa, tất cả đều hướng về Nhiếp Minh Quyết. Nhưng những lá bùa đó còn chưa đến gần người Nhiếp Minh Quyết, đã bị oán khí của y đốt cháy, thành tro tàn ngay giữa không trung!
Nhiếp Minh Quyết rống giận vồ về phía Kim Lăng... Giang Trừng đành phải nhét Kim Lăng ra phía sau, chính mình tạm thời rút ra Tam Độc tạm thời không thể dùng linh lực, căng da đầu đón đánh.Tiếng đàn tiếng tiêu đồng thời tấu vang, nhưng chỉ sợ là không kịp mất rồi!
Cú đấm kinh khủng của Nhiếp Minh Quyết đánh xuyên qua một thân hình. Nhưng thân hình này, không phải của Giang Trừng, cũng không phải của Kim Lăng.
Ôn Ninh chắn ở góc tường, che trước mặt hai người bọn họ, hai tay nắm lấy cánh tay như làm bằng sắt kia của Nhiếp Minh Quyết, chậm rãi rút ra khỏi lồng ngực của mình, để lại một lổ thủng xuyên suốt cực lớn, không có chảy máu, chỉ rớt ra một ít nội tạng vỡ nát màu đen. Ngụy Vô Tiện kêu lên: “Ôn Ninh!!!”
Giang Trừng thì thoạt nhìn như muốn phát điên ngay tại chỗ. Y kêu: “Ngươi? Ngươi?!” lực đạo của cú đấm này quá lớn, không chỉ đánh xuyên qua ngực Ôn Ninh, còn làm vỡ nát một phần thanh quản của hắn, khiến hắn không nói được một câu nào, đã ngã gục... vào đúng ngay người của Giang Trừng và Kim Lăng... Đôi mắt còn mở to, không chớp mắt nhìn hai người bọn họ. Kim Lăng vốn cực kỳ cămhận hung thủ, hung khí năm đó đã đánh một chưởng xuyên tim phụ thân của mình này, từ nhỏ cậu đã thề vô số lần, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải thiên đao vạn quả lăng trì từng mảnh Ngụy Anh và Ôn Ninh. Sau đó cậu không muốn hận Ngụy Vô Tiện nữa, liền ra sức hận Ôn Ninh gấp đôi. Nhưng giờ này khắc này, sau khi nhìn thấy hung thủ, hung khí này ở trước mặt bọn họ cũng bị một quyền xuyên tim y như thế, cậu lại lập tức thô lỗ ra tay đẩy Ôn Ninh ra, để hắn không muốn dựa vào ngườibọn họ cũng không thể được. Rõ ràng biết hắn là một người chết, đừng nói là bị đánh xuyên thủng một lỗ, cho dù bị chém ngang eo thành hai đoạn cũng chưa chắc có việc gì, nhưng không biết tại sao, nước mắt không khống chế được cứ trào ra.]
Kim Tử Hiên làm thế nào cũng không ngờ, vào thời điểm mấu chốt này, Kim Lăng đã tránh được nguy hiểm như thế. Ngụy Vô Tiện, Giang Vãn Ngâm, thậm chí Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ đều ở đó, nhưng người cứu Kim Lăng, lại là Ôn Ninh.
Bỏ qua một bên những nguyên nhân khác không nói, kiếp trước ở Cùng Kỳ Đạo, đã từng đọc rõ ràng chính xác, vào lúc Ngụy Vô Tiện sắp sửa mất khống chế, y đã bị Ôn Ninh đánh một quyền mất mạng. Nếu nói trong lòng hắn không có chút gút mắc nào đối với cách chết như thế của 'chính mình', thì là không có khả năng.
Nhưng lúc này, lại nghe được Ôn Ninh vì cứu Kim Lăng, cũng bị một quyền nặng nề đánh xuyên qua, điểm gút mắc đó trong lòng bỗng nhiên dỡ bỏ, cho dù có khả năng bị hung thi Ôn Ninh đánh xuyên qua thật ra cũng không sao...... Ánh mắt Kim Tử Hiên chuyển về hướng Ôn Ninh, thầm nói trong lòng: Nợ nần đến đây coi như thanh toán xong, ngươi vốn cũng không phải là người thích giết chóc, không cần cứ ôm áy náy mãi.
Khi Giang Yếm Ly nhìn lại theo Kim Tử Hiên, Ôn Ninh có phản ứng chậm chạp vẫn còn đang cao hứng vì 'mình' cứu được Như Lan tiểu công tử, trên gương mặt hung thi mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng không thể giải thích.
Ôn Tình đang nhìn xuống bụng hắn, nàng làm người hành nghề y, mười mấy năm cứu người trị thương, nhưng căn bản không biết sau này đệ đệ trở thành hung thi nếu bị thương nữa, thì nên chữa trị như thế nào. Lo lắng 'âu sầu' một lúc lâu, vẫn không có kết quả, đành lại trừng mắt liếc Nhiếp Minh Quyết một cái, rồi mới lên tiếng hỏi Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện làm bộ không nhìn thấy, ho một tiếng rồi mới nói: “Hung thi không cần đầu óc, đương nhiên cũng không cần thân hình nội tạng, kỳ thật ngoại trừ khó coi một chút, thì bị đánh xuyên quacũng không gây trở ngại gì.” Nếu muốn đẹp một chút, tìm vài thứ lấp vào là được. Đương nhiên nửa câu sau thức thời không nói ra, nếu không người bị trừng ước chừng là sẽ đổi thành hắn.
Nhiếp Minh Quyết:......
[Sau khi đánh ra một quyền này, động tác của Nhiếp Minh Quyết cũng dừng lại. Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần hai người hợp tấu... Âm thanh phát ra đều khiến Nhiếp Minh Quyết căm hận... Làm choquanh người y có một loại cảm giác trúc trắc... Y cũng càng lúc càng tức giận, cuối cùng đột ngột bùng nổ... Đánh về phía người đánh đàn. Lam Vong Cơ bình tĩnh xoay người tránh được sự tấn công của y... Một quyền này của Nhiếp Minh Quyết lại đánh xuyên qua vách tường, đang định xoay người, bỗng nhiên nghe được hai tiếng tuýt tuýt lảnh lót vang lên.
Y rút nắm tay ra khỏi vách tường, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra. Ngụy Vô Tiện lại huýt sáo hai tiếng, cười nói: “Xin chào, Xích Phong Tôn. Nhận ra ta không?” Tròng mắt trắng dã dữ tợn của Nhiếp Minh Quyết lẳng lặng đối diện với hắn, Ngụy Vô Tiện nói: “Không nhận ra cũng không sao. Ngươi nhận ra tiếng huýt sáo này là được.”
Lam Hi Thần hơi dời Liệt Băng ra, kêu: “Ngụy công tử!” Y định nhắc nhở Ngụy Vô Tiện, thân thểhiện giờ này của hắn vốn thuộc về Mạc Huyền Vũ, mà Mạc Huyền Vũ và Kim Quang Dao cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa còn gần hơn so với người khác và Kim Lăng. Nếu Nhiếp Minh Quyết vìvậy trút oán khí lên người hắn, chỉ càng khó đối phó hơn. Nhưng y còn chưa nói tiếp được một câu, ánh mắt Lam Vong Cơ đã đến gần, thoạt nhìn đạm nhiên và trấn định mà lắc lắc đầu. Lam Hi Thần lập tức hiểu rõ, đây là đang ra hiệu cho y: Không cần lo lắng. Lam Vong Cơ tin tưởng, Ngụy Vô Tiện sẽ không sao cả.
Ngụy Vô Tiện phồng miệng huýt sáo, bước chân đi tuỳ ý... Trong tiếng sấm sét ầm ầm, mưa sa gió giật, xác người nằm la liệt khắp nơi trong miếu Quan Âm, âm thanh này cho dù lảnh lót, nhưng lại cựckỳ quỷ quyệt. Ôn Ninh đang ngã vào một góc trên người Giang Trừng và Kim Lăng nghe xong, tựanhư có một sự thôi thúc mãnh liệt khác thường điều khiển hắn (Ôn Ninh) đứng lên, không biết là đènén xuống hay là tạm thời chưa khôi phục được năng lực hành động, giãy giụa hai cái, lại ngảnghiêng. Giang Trừng và Kim Lăng đồng thời theo bản năng đưa tay ra đỡ hắn, nhưng sau khi đỡđược, lại đồng thời lộ ra một vẻ mặt rối rắm rất giống như muốn lập tức ném hắn ra.
Ngụy Vô Tiện vừa cười tủm tỉm huýt ra một điệu nhạc có thể nói là hài hước, vừa chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm lùi ra phía sau. Nhiếp Minh Quyết đứng yên tại chỗ, lúc Ngụy Vô Tiện lùi bước chân đầu tiên, phản ứng của y lạnh nhạt; Lùi đến bước thứ ba, vẫn thờ ơ; nhưng lùi đến bướcthứ bảy, y làm như rốt cuộc không kìm nén được cơn thôi thúc kia, bước ra một bước về phía Ngụy Vô Tiện đang thụt lùi.]
Nghe đến đó, gương mặt cứng đờ của Nhiếp Minh Quyết đã sắp vỡ vụn.
Y sau khi chết bị phân - xác, sau đó không hiểu sao được ghép thân - thể, rồi biến thành 'một khối tửthi oán khí ngập trời bị điều khiển', 'nóng nảy và hung hãn' không nói, lại còn không có lý trí, 'tấncông không phân biệt đối tượng', đàn Vong Cơ vô dụng, Liệt Băng không hiệu quả, lúc y cho rằng, trừkhi những người này xông lên cùng lúc đánh hung thi là 'y' đây vỡ tan thành bột mịn thì mới có thể có được thời gian an bình, thì họ Ngụy bằng mấy tiếng 'huýt sáo' đã khống chế được y?!
Dưới một loạt đợt bạo kích, Nhiếp Minh Quyết giơ tay siết chặt bội đao, thật vất vả mới bình tĩnh lại, ý tưởng tiếp theo lại là: Xin tu luyện Cấm ngôn thuật của Lam thị có được hay không... Có thể là cùng mấy người này nói chuyện trên trời dưới đất lâu rồi, nên đầu óc của y thực sự có chút xơ cứng phải không?
Lam Khải Nhân:......
Nhiếp Hoài Tang hận không thể cắn tay áo, đại ca ngay cả ta cũng không nhận ra, thế mà lại nghe (tiếng huýt sáo của) Ngụy huynh!
[Hướng mà Ngụy Vô Tiện thúc giục y đi tới, chính là cỗ quan tài trống rỗng lộng lẫy kia ở hậu điện của miếu Quan Âm. Chỉ cần để y đi vào trước, Ngụy Vô Tiện sẽ có cách phong bế y... Nhiếp Minh Quyết bị dẫn dụ tới trước cỗ quan tài rỗng, theo bản năng tỏ ra rất kháng cự đối với những thứ như vậy. Ngụy Vô Tiện đi quanh quan tài một vòng. Tất cả mọi người nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm sang bên đó, đặc biệt là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện vừa từ từ huýt sáo, vừa từ từ đưa ánh mắt qua... Vẻ mặt cợt nhả nháy mắt trái với Lam Vong Cơ một cái... tiếng đàn dưới ngón tay Lam Vong Cơ nổi lên một gợn sóng nhỏ đến mức không thể phát hiện, rồi lập tức bình tĩnh. Ngụy Vô Tiện có chút đắc ý mà quay đầu lại, vỗ vỗ vào miệng quan tài ở trước mặt Nhiếp Minh Quyết... Nhiếp Minh Quyết chậm rì rì cúi người xuống... Bỗng nhiên từ phía sau Lam Hi Thần truyền đến một tiếng hét thảm thiết... Chỉ thấy Tô Thiệp cõng Kim Quang Dao nửa tỉnh nửa mê... Cầm một thanh kiếm, thân kiếm dínhmáu. Mà Nhiếp Hoài Tang ngã xuống đất, ôm chân mình đau đớn lăn lộn... Thanh kiếm kia đã đâmNhiếp Hoài Tang bị thương... Ngụy Vô Tiện chửi ầm trong bụng: “Thật là vô lý, cứ thời khắc mấu chốt là phá hư chuyện của ta!”
Nhiếp Hoài Tang và Nhiếp Minh Quyết là huynh đệ cùng cha khác mẹ, Nhiếp Minh Quyết ngửi thấymùi máu của hắn... sẽ khiến hắn vô cùng tò mò. Mà... bị hấp dẫn qua, tất nhiên lại sẽ khiến cho ychú ý tới Kim Quang Dao ở bên kia. Mà sau khi giết một tên Kim Quang Dao, hung tính của y tất nhiên sẽ càng lớn hơn, càng khó kiềm chế hơn! Quả nhiên, thân thể của Nhiếp Minh Quyết... cũng quay đi rời khỏi cỗ quan tài rỗng... Xác định được kẻ gục đầu trên lưng Tô Thiệp là ai, tiếng huýt sáo của Ngụy Vô Tiện cũng không giữ được y nữa. Nhiếp Minh Quyết vọt qua như một cơn gió, lòng bàn tay rơi xuống giữa đầu Kim Quang Dao! Tô Thiệp đột ngột xoay người, mũi chân móc thanh kiếm mới hồi nãy rơi trên mặt đất, vận dụng toàn bộ linh lực đâm vào tim Nhiếp Minh Quyết... Nhiếp Minh Quyết cũng bị nhát kiếm bùng nổ này ép cho lùi lại một bước lớn. Linh quang nhạt đi, Nhiếp Minh Quyết lại một lần nữa... không thuận theo không buông tha chụp lấy Kim Quang Dao. Tay trái Tô Thiệp ném Kim Quang Dao về phía Lam Hi Thần bên kia, tay phải quét một đường kiếm đến cổ họng của Nhiếp Minh Quyết.
Cho dù Nhiếp Minh Quyết toàn thân trên dưới cứng như sắt thép đao thương bất nhập, nhưng sợi chỉ may ở cổ kia của y thì lại chưa chắc! Nếu nhát kiếm này thành công, cho dù không thể hàng phục Nhiếp Minh Quyết, ít nhiều cũng có thể tranh thủ được một chút thời gian. Nhưng mà, thanh kiếm này... đã vượt quá giới hạn mà nó có thể thừa nhận, trên đường chém đến, lại “keng” một tiếng, gãy ra làm nhiều mảnh. Mà một chưởng của Nhiếp Minh Quyết, lại trúng ngay giữa ngực gã. Phân đoạn đặc sắc này của Tô Thiệp, lướt qua trong tích tắc. Gã thậm chí chưa kịp phun ra một ngụm máu, nói mộtcâu di ngôn hoặc anh hùng hoặc hung ác, thì sự sống trong ánh mắt đã tắt ngúm.]
Gã Tô Thiệp này, có diện mạo, xuất thân và thiên phú bình thường, không màng đến ơn chỉ dạy của Cô Tô Lam thị, không báo đáp hai lần cứu mạng của Ngụy Vô Tiện, thậm chí là nguyên nhân của tai hoạ ở Cùng Kỳ Đạo, nhưng một người như vậy, lại thề sống chết đi theo Kim Quang Dao.
Từ người quật mộ xuất hiện ở Nghĩa Thành mang xác chết của Tiết Dương và Âm Hổ Phù đi, đến chutoàn trăm ngàn sơ hở trên Loạn Táng Cương, sau khi rơi vào thế thất bại ở miếu Quan Âm cũng mấy lần ra tay, cho đến cuối cùng bỏ mạng, thật sự đối với Kim Quang Dao vẫn luôn trung thành và tận tâm, lấy tính mạng để bảo hộ.
Bởi vậy có thể thấy được, gã không phải là người tốt đơn thuần, nhưng cũng không tính là người ác thuần túy.
Chỉ là cuối cùng người cũng như kiếm, kiếm ý Nan Bình (khó lòng buông bỏ), người cũng khó lòng buông bỏ. Có lẽ, sau khi trung thành với chấp niệm như thế mà bị gãy đi giống như thanh kiếm, đối với gã mà nói, cũng là cái chết có ý nghĩa.
Mạnh Dao giật mình, nhớ tới lời người nọ đã nói khi gặp nhau trước đó không lâu trên Kim Lăng Đài.
“Ngươi nhận ra ta?”
“Tất nhiên nhớ rõ, Tô Mẫn Thiện Tô công tử, kiếm pháp của ngươi thật sự rất tốt.”
Mẫn Thiện. Chỉ mong cuộc đời này của ngươi mạnh khỏe.