[Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau đi đến trong góc. Ôn Ninh vẫn suy sụp ngã vào trên ngườiGiang Trừng và Kim Lăng trong một tư thế xấu hổ. Ngụy Vô Tiện đặt y xuống mặt đất, kiểm tra cái lỗ trên ngực kia của y, cực kỳ sầu não: “Ngươi xem ngươi này... phải dùng thứ gì nhét vô mới đượcđây.” Ôn Ninh nói: “Công tử, tình trạng của ta rất nghiêm trọng như vậy sao...”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không nghiêm trọng. Ngươi cũng không cần chỗ nội tạng này. Nhưng mà khó coi.” Ôn Ninh nói: “Ta lại không cần đẹp...” Giang Trừng trầm mặc, Kim Lăng thì lại là nửa muốn nói nửa không.]
Ngụy Vô Tiện: “......”
Nghe vậy, Ôn Tình sửng sốt, khó trách mới vừa rồi hỏi hung thi bị thương chữa trị như thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là trả lời nàng qua loa. Nàng cũng choáng váng, đã là hung thi, đã là người chết, chodù là hung thi cao cấp, cũng là thứ không sợ đau đớn, không sợ bị thương không có sinh mệnh, làm sao để chữa trị? Giống như là một món đồ, gãy tay gãy chân, thì gắn lại; Thủng một lổ thì sao, lấp lại là được......
Ngụy Vô Tiện dựa vào sự che chắn của Lam Vong Cơ, lặng lẽ quan sát hai tỷ đệ Ôn gia, thấy bộ dạng ngây ngẩn của Ôn Tình bản thân cũng cảm thấy hụt hẫng, tuy rằng mình đã tận lực khôi phục thần trí cho Ôn Ninh, nhưng trước sau nguyên nhân cái chết của y và vài người khác......
“Ngụy Vô Tiện!”
Ôn Tình đột nhiên lên tiếng làm Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía nàng, trên mặt đều làvẻ thiếu nghiêm túc xưa nay.
Chỉ nghe Ôn Tình chỉ vào tên đệ đệ vẫn ngu ngốc như trước của nhà mình, nói với Ngụy Vô Tiện: “Vì vậy, nếu Ôn Ninh thật sự bị một quyền xuyên qua, rốt cuộc nên dùng thứ gì lấp vào mới tốt?”
Ngụy Vô Tiện: “...... Để ta trở về nghiên cứu một chút ha?”
Ôn Tình gật đầu, suy nghĩ chỉ một mình Ngụy Vô Tiện nghiên cứu vẫn là quá chậm, nàng cũng nên liệt kê ra thêm vài phương án để từ từ cân nhắc mới được.
Hung thi Ôn Ninh lúc này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì:......
Nhiếp Hoài Tang lại âm thầm dời chỗ, nâng tay áo lên lau mặt rồi buông xuống, thầm nghĩ: Thứ nhét vào hung thi còn đợi nghiên cứu, chứ cần 'tu bổ' con người như thế nào chắc chắn trong lòng biết rõ đúng không? Có lẽ nên nhờ Ôn cô nương làm giúp một chút, đợi sau này lúc 'tu bổ' hắn ngàn vạn lầnnhẹ một chút, hắn thật sự rất sợ đau!
[Lam Hi Thần xử lý miệng vết thương cho Kim Quang Dao ở bên kia, thấy Kim Quang Dao đau đến sắp ngất đi rồi, Lam Hi Thần vốn định nhân chuyện này khiển trách hắn một phen cuối cùng vẫn không đành lòng, quay đầu lại nói: “Hoài Tang, đưa lọ thuốc mới vừa rồi cho ta.” Nhiếp Hoài Tang uống hai viên hết đau rồi thì cất lọ thuốc vào trong ngực áo, vội nói “Ồ, được.” Cúi đầu tìm kiếm một hồi, lấy ra đang định đưa cho Lam Hi Thần, đột nhiên đồng tử co lại, vô cùng hoảng sợ kêu lên: “Hi Thần ca coi chừng sau lưng!!!”
Lam Hi Thần vốn không hề buông lỏng đề phòng đối với Kim Quang Dao, trong lòng vẫn luôn căngthẳng, thấy biểu tình của Nhiếp Hoài Tang, cộng thêm tiếng kinh hô này của hắn, trong lòng chợt lạnhđi, nhanh như chớp rút bội kiếm ra, đâm về phía sau. Kim Quang Dao bị y đâm một kiếm xuyên ngay ngực, mặt đầy kinh ngạc.
... Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy kêu: “Xảy ra chuyện gì?!” Nhiếp Hoài Tang nói “Ta ta ta... vừa rồi thấy Tam ca... không phải, thấy Kim tông chủ đưa tay ra đằng sau, không biết có phải...” Kim Quang Dao cúi đầu nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực mình, môi mấp máy... Muốn nói mà không nói được gì... Ho ra một ngụm máu to, nói giọng khàn khàn: “Lam Hi Thần!” Vậy mà đã tự mình mạnh mẽ phá cấm ngôn thuật. Kim Quang Dao hiện giờ toàn thân đều là thương tích... Vừa rồi ngay cả ngồi cũng là gắng gượng, giờ phút này... lại dựa vào sức mình đứng lên, giọng căm hận kêu thêm lầnnữa: “Lam Hi Thần!” Lam Hi Thần thoạt nhìn thất vọng đến cực điểm, cũng khổ sở đến cực điểm, “Kim tông chủ, ta đã nói rồi. Nếu ngươi lại có hành động gì, thì ta sẽ không lưu tình”
Kim Quang Dao hung dữ phi một tiếng, “Phải! Là ngươi đã nói. Nhưng ta có (hành động gì) sao?!“... Lam Hi Thần cũng cảm thấy có vấn đề gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn Nhiếp Hoài Tang. Kim Quang Dao cười ha hả nói “... Đừng nhìn nữa! Ngươi có thể nhìn ra cái gì? Ngay cả ta nhiều năm như vậy cũng chưa nhìn ra được mà. Hoài Tang, ngươi cũng thật khá đấy.“... Quang Dao oán hận nói: “Ta thế mà lại thua như thế này trên tay ngươi...” Hắn cố chống đỡ muốn đi qua chỗ Nhiếp Hoài Tang... Đi được một bước, lập tức lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn... Một tay hắn nắm lấy lưỡi kiếm trước ngực, ổnđịnh thân hình, phun ra một ngụm máu, nói: “Hay cho một kẻ 'Hỏi một không biết ba'! Khó trách... Che giấu nhiều năm như vậy, thật là vất vả cho ngươi!”]
Lam Hi Thần lúc nghe được Kim Quang Dao bị y đâm một kiếm xuyên qua ngực, người đã mất tinh thần, trong lúc tâm trí hỗn loạn bất giác xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Mạnh Dao cũng đang không dám tin nổi giống như thế, nhưng chỉ nhìn nhau không biết nói gì.
Từ lúc quen biết tới nay, Mạnh Dao là lần đầu tiên nhìn thấy ở trên người Trạch Vu Quân từ tốn ôn nhu, Lam tông chủ hoàn mỹ vô khuyết những biểu tình như vậy, mờ mịt, tâm thần hoảng hốt, hoangmang bối rối, hắn nên nói cái gì bây giờ? Là 'Nhị ca, ta không trách ngươi, chúng ta đã thanh toán xong', hay là 'Ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế'?
Hắn chậm rãi duỗi tay, như là muốn thức tỉnh vị Nhị ca lúc trước này, hoặc là muốn cố gắng chụp lấy thứ gì đó, nhưng một tiếng hét to đáng sợ tới mức mọi suy nghĩ của hắn đều bị xoá sạch, thậm chí vô thức ôm đầu che tai muốn trốn đến một nơi nào đó —— cuộc đời này của hắn chưa bao giờ nghe qua giọng nói từng câu chứa đầy giận dữ như vậy!
“Nhiếp! Hoài! Tang!”
Sợi gân xanh có thể nhìn thấy rõ ràng trên trán kia của Nhiếp Minh Quyết không biết đã nảy lên từ lúc nào, câu nói hay cho một kẻ 'hỏi một không biết ba' kia giống như tưới một vại dầu lên ngọn lửa trong lòng y, trong nháy mắt lửa giận bùng cháy, rốt cuộc áp chế không được nữa!
Nhưng đến lúc y kêu lên cái tên giờ phút này khiến y nghiến răng kèn kẹt, mới phát hiện trong tầm mắt đã sớm không nhìn thấy nhân vật chính đâu!
—— Nhiếp Hoài Tang gần như co rụt mình thành một con chim cút, trốn ở sau lưng Giang Trừng, nếu không phải màu của góc áo kia hoàn toàn khác với màu tím, thì mọi người suýt nữa tưởng rằng không gian nơi này tác động, để cho Nhiếp Hoài Tang đi về trước rồi chứ.
Nhiếp Minh Quyết tay cầm trường đao đứng sừng sững như núi lửa ở kia, mọi người không ai không cảm thấy khí thế sắp sửa phun trào của y, người hoảng hốt, người điềm đạm, người thờ ơ đều khôngthể bình tĩnh nổi nữa, không hẹn mà cùng mà nín thở chờ, Ngụy Vô Tiện thậm chí đã lên kế hoạch, nếu lúc này Xích Phong Tôn mất khống chế, sẽ kêu Ôn Tình đâm cho một châm, sau đó đánh y ngất xỉu, để Ôn Ninh với sức lực cực mạnh tiến đến giữ chặt, rồi chẩn bệnh cẩn thận, hốt thuốc đúng bệnh cho thỏa đáng!
Nhưng, cho dù gân xanh trên đầu nhảy nhót hăng hái, sắc mặt cũng đỏ bừng vì tức giận, Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc cũng không mất khống chế, không rơi vào tình trạng không thể vãn hồi, đồng thời siếtchặt trường đao trong tay, cũng đang cố hết sức đè lại cơn giận.
Y nói: “Nhiếp Hoài Tang, lại đây cho ta!”
Nhiếp Hoài Tang cả người run run, tuy rằng cũng không trông cậy Giang Trừng có thể che chắn tốt cho hắn, nhưng bây giờ đi qua không phải là càng tìm chết hay sao.
Bốn chữ 'Huynh trưởng như cha' chính là miêu tả chân thật hai huynh đệ bọn hắn, đại ca đối với người đệ đệ là mình đây rất tốt, nhưng cũng rất nghiêm khắc, rất tàn nhẫn nha! Nhưng cho dù lúctrước có lười biếng, không tiến bộ như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ quở trách một trận cộng thêm luyện đao, phạt đứng tấn, phạt quỳ...... Chứ có bao giờ từng nghe giọng nói làm cho người ta sợ hãi như lúc này của đại ca đâu?
Vì thế, Nhiếp Hoài Tang đang cực kỳ khiếp sợ dứt khoát ghé sát vào sau lưng Giang Trừng, bạnh cổ kêu lên: “Ta không qua!”
Hiếm khi bị người ta phản đối như thế, người đó lại còn là đệ đệ ngốc của nhà mình, Nhiếp Minh Quyết càng nổi giận, lại cắn răng nói: “Đừng để ta nói lại lần thứ ba, qua đây cho ta!”
Nhiếp Hoài Tang không thèm đếm xỉa, nhắm mắt lại hét lên: “Ta không qua! Ta cũng không ngốc, ta đi qua đại ca ngươi chắc chắn lại muốn đánh ta. Đại ca ngươi cũng quá đáng hy sinh thân đệ vì nghĩa đệ nha, trước kia ngươi phạt ta, ta biết ngươi là tốt với ta hy vọng ta tiến bộ, nhưng lần này ngươi muốn đánh ta, ta còn lâu mới nhận, ta không sai!”
Nhưng mà, hắn lấy hết can đảm rống lên xong lại hé mắt ra, lập tức choáng váng, cái biểu tình đáng sợ há miệng ra là có thể phun lửa, càng giống như muốn ăn thịt người kia của đại ca hắn đã ở gần trước mắt!! Hắn liền trước tiên chuyển đổi trận địa, bằng cách kéo Giang Trừng lui ra thật xa, đúng rồi, Giang Trừng che ở phía trước đâu?!
Bị bắt làm đồ che chắn, còn đối mặt với nhân vật đứng đầu huyền môn hiện giờ — Xích Phong Tôn đang căm giận ngút trời, Giang Trừng cũng thấy nổi giận, Nhiếp Hoài Tang, cmn ai cho phép ngươi trốn ở sau lưng ta? Giao tình của lão tử với ngươi bộ tốt lắm hay sao?
Xem thường kẻ nhát gan một trận, Giang Trừng quyết đoán dời chỗ ngồi, cho hai huynh đệ bọn họ thudọn chiến trường.
Mọi người chứng kiến:...... Nghiêm khắc mà nói, Nhiếp Hoài Tang không sai; Nhưng lui một vạn bước mà nói, cho dù là có sai, Xích Phong Tôn cũng không thể thật sự làm cái gì Nhiếp Hoài Tang! Cho nên, mặc kệ nói như thế nào, tức giận hại thân đúng không, trách nhiệm cứu vớt mọi người, bảo vệ an toàn cho tính mạng của Xích Phong Tôn (?) đều nằm trên người của ngươi, Hoài Tang huynh!