Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 210: Chương 210: Chương 211




Nhiếp Hoài Tang cảm thấy đại ca hắn khẳng định đến lúc này đã rất tức giận, bằng không làm thế nào nghe không rõ trọng điểm của câu nói như thế, trên đời có mấy ai bị đại ca bóp cổ còn không sợ? Trọng điểm là hắn mắng ngươi đó được chưa!

Nhưng cho dù trọng điểm của đại ca không đúng thế nào, cũng không có lý để người làm đệ đệ là hắn đây dùng danh nghĩa 'có lẽ có' để mắng trả thẳng mặt, đành hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Dao vừa nói ra lời bậy bạ, thầm nghĩ: Hãy đợi đấy!

* “Có lẽ có”: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có“. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Ngụy Vô Tiện thấy ánh mắt thúc giục của Nhiếp Hoài Tang, cho rằng vị này là vẫn đang để ý đến lời nói hắn mới vừa đọc kia, đối mặt với vẻ mặt cau có của Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện thực sựkhông có lòng dạ đi giải thích một câu, 'Không phải ta chửi'.

Vì thế mọi người còn đang than thở tiếc hận cho Tam Tôn, trong nháy mắt đã bị dời đi lực chú ý, Nhiếp Minh Quyết lại thay đổi một vẻ mặt khác, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Dao càng thêm quỷ dị vài phần.

Mạnh Dao:......

Nhiếp Hoài Tang:......

[Lam Hi Thần bị đẩy lảo đảo lùi lại vài bước, trong chớp mắt chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Lam Vong Cơ thì vỗ một chưởng vào phía sau bức tượng Quan Âm trong miếu, bức tượng... bay về phía cỗ quan tài. Nhiếp Minh Quyết đang săm soi khối thi thể đã nghẹo đầu trong tay này, thì một bức tượng Quan Âm nặng nề ập tới, mạnh mẽ đập vào khiến y ngã trở về.

Ngụy Vô Tiện nhảy lên trên, đạp xuống ngực bức tượng Quan Âm... Nhiếp Minh Quyết ở bên dưới đánh ra một chưởng vào bức tượng, muốn thoát ra, Ngụy Vô Tiện cũng chấn động theo hành động đó, ngã trái ngã phải, suýt nữa bị hất xuống dưới. Hắn lung lay vài cái, phát hiện hoàn toàn không thể xuống tay vẽ bùa, nói: “Lam Trạm nhanh nhanh, nhanh lên đây với ta, thêm một người thêm trọng lượng, y có vỗ thêm mấy chưởng bức tượng Quan Âm này cũng không thể vỡ thành từng mảnh...” Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thân thể và tầm mắt của mình đều cùng nghiêng đi. Lam Vong Cơ đã đỡ lấy một đầu quan tài, nhấc bổng nó lên.

Nói cách khác, y chỉ dựa vào cánh tay trái, đã nhấc cỗ quan tài bằng gỗ đặc nặng trịch, cùng với hai người chết bên trong quan tài, một bức tượng Quan Âm phía trên quan tài, và Nguỵ Vô Tiện ở trên tượng Quan Âm, lên khỏi mặt đất. Ngụy Vô Tiện nghẹn họng nhìn trân trối. Cho dù hắn đã sớm biết lực cánh tay của Lam Vong Cơ rất kinh người, nhưng thế này cũng... quá mức kinh người rồi!]

Ngụy Vô Tiện đọc đến đoạn này rất là ngạc nhiên, cũng không quan tâm đến chuyện chửi hay không chửi kia nữa, đọc xong xoay người nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ không rời, rồi xách cánh tay trái của người này lên lăn qua lộn lại sờ sờ nắn nắn, ngoại trừ cơ bắp trên cánh tay đúng là hơi rắn chắc một chút, cũng không kiểm tra ra cái gì khác nữa, lập tức càng thêm kinh ngạc.

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi thật sự có thể ha Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ: “......”

Ngụy Vô Tiện: “Năm đó khi đi học cái lần hai ta giao đấu ngươi còn nhớ không? Chính là cái lần ta nhào tới làm ngươi té ngã, hai người cùng nhau rơi ra bên ngoài, lúc đó ngươi còn không thể thoát khỏi ta được một chút nào mà ~”

Lam Vong Cơ: “......” Khi đó chỉ là không biết còn có người có thể có... hành động đáng kinh ngạc như thế, nhất thời không phản ứng mà thôi.

Mọi người vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, người này nói tới nói lui làm sao lại bắt đầu nhớ về quá khứrồi? Ngươi làm thế nào cám dỗ được Lam Vong Cơ bọn ta thật sự không có hứng thú nghe thêm một lần nào nữa đâu!

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang 'suy đoán' ở bên kia, “Tuy nói hiện giờ lực cánh tay của ngươicũng coi như là kinh người đi, nhưng trên kia chắc là cũng viết hơi lố một chút nhỉ? Chẳng lẽ mười mấy năm tới ngươi còn luyện ra được thần công ghê gớm gì hay sao?”

Lam Vong Cơ: “...... Cũng không, sau này sẽ biết.”

Ngụy Vô Tiện thỏa mãn, nói: “Ờ, nhưng nhớ kỹ nha, sau này ta dứt khoát phải biết nguyên nhân mớiđược đó.”

Lam Khải Nhân:...... Hừ, chẳng những có thể biết, còn có thể để ngươi cùng tập luyện 'đàng hoàng' thật sự nữa kìa.

Giang Trừng: Sức lực lớn như vậy, nhìn coi bộ là Ngụy Vô Tiện trốn không khỏi lòng bàn tay của Lam Vong Cơ.

[Lam Vong Cơ lại vẫn mặt không đổi sắc như cũ, tay phải vung ra một sợi dây đàn màu bạc. Sợi dây đàn bay như con thoi, vèo vèo quấn quanh quan tài và tượng Quan Âm mấy chục vòng, cột thật chặt hai thứ này lại với nhau. Sau đó là sợi thứ hai, sợi thứ ba... Sau khi xác nhận Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao đã bị phong bế kỹ càng, mới đột nhiên buông tay trái ra. Một đầu quan tài rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn, Ngụy Vô Tiện cũng nghiêng theo, Lam Vong Cơ... đúng lúc đón lấy hắn, ngay sau đó vững vàng đặt xuống đất. Đôi tay mới vừa rồi còn gánh chịu sức nặng ngàn cân, lúc ôm Ngụy Vô Tiện, lại vô cùng mềm nhẹ.

Lam Hi Thần ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bảy sợi dây đàn quấn quanh phong kín cỗ quan tài kia, đang thất thần. Nhiếp Hoài Tang duỗi tay, quơ quơ trước mặt y, sợ hãi nói “... Hi Hi Thần ca, ngươi không sao chứ?” Lam Hi Thần nói: “Hoài Tang, vừa rồi, hắn thật sự ở sau lưng định đánh lén ta sao?” Nhiếp Hoài Tang nói “Ta hình như thấy được...” Nghe hắn lắp bắp, Lam Hi Thần nói: “Ngươi cẩn thận nghĩ lại.” Nhiếp Hoài Tang nói: “Ngươi hỏi ta như vậy, ta cũng không dám xác định... Thật sự đúng là hình như...” Lam Hi Thần nói: “Đừng có hình như! Rốt cuộc có hay không!” Nhiếp Hoài Tang khó xử nói: “... Ta không biết, ta thật sự không biết a!“... Lam Hi Thần vùi trán vào trong tay, thoạt nhìn đầu đau muốn nứt ra, không muốn nói nữa.]

Lam Hi Thần: “......”

Mọi người: “......” Thật đúng là đầy kinh nghiệm, hay cho một kẻ 'hỏi một không biết ba', quá thâmsâu rồi.

Mạnh Dao: Rơi vào kết cục như thế, tuy rằng xác thật nên cam bái hạ phong, nhưng một chút cũng không muốn thừa nhận thua ở phương diện này.

Ngụy Vô Tiện giơ ngón cái về hướng Nhiếp Hoài Tang, nói: “Hoài Tang huynh, làm tốt lắm!” Bảnlĩnh làm bộ làm tịch này, so với Liễm Phương Tôn cũng không hề kém cỏi chút nào, thậm chí còn có phần hơn.

Nhiếp Hoài Tang chỉ dùng tay trái 'roẹt' một tiếng xoè quạt ra, phong độ nhẹ nhàng mà phe phẩy hai cái, cười hắc hắc nói: “Không dám nhận, Ngụy huynh, quá khen quá khen ~”

Ngụy Vô Tiện: “......”

Nhiếp Minh Quyết vứt Bá Hạ xuống, phát ra một tiếng 'keng', đen mặt nói: “Sau này đừng để ta nghethấy hai chữ 'không biết' này từ trong miệng ngươi!”

Nhiếp Hoài Tang: “Hả? Vậy nếu như ta thật sự không biết......”

Nhiếp Minh Quyết: “Hửm?!”

Nhiếp Hoài Tang: “Dạ......” Vậy thì không hiểu, không thể giải thích ~

[Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện kêu: “Hoài Tang huynh” Nhiếp Hoài Tang “Hả?” Ngụy Vô Tiện nói:“Mới vừa rồi Tô Thiệp làm thế nào đâm ngươi bị thương?” Nhiếp Hoài Tang nói: “Gã cõng Tam ca... cõng Kim tông chủ chạy trốn, ta chắn đường gã, cho nên mới...” Ngụy Vô Tiện: “Phải không? Ta nhớ rõ vị trí ngươi đứng lúc đó, cũng không chắn hướng bọn họ chạy trốn nha”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Nói chung không đến mức là ta cố tình nhào tới để bị đâm phải không?... Ngụy huynh ngươi muốn nói cái gì?” Ngụy Vô Tiện nói: “Ta chỉ là chợt xâu chuỗi một số chuyện.” Nhiếp Hoài Tang nói: “Chuyện gì?” Ngụy Vô Tiện nói: “Kim Quang Dao nói, có người đưa cho hắn một phong thư, uy hiếp hắn sau bảy ngày phải thông báo mọi việc hắn làm cho khắp thiên hạ. Trướchết giả sử hắn không nói dối... Như vậy người này quả thực là làm điều thừa thãi... Một người có thể moi ra những chuyện bí mật năm xưa đó của Kim Quang Dao, thật sự sẽ đi một nước cờ tệ như vậy sao? Hành động thừa thãi thế này nhất định là có mục đích, muốn tạo ra sự kiện nào đó để thúc giụcsinh ra thứ gì đó.” Lam Hi Thần ngẩn ngơ “Thúc giục sinh ra? Thứ gì?” Lam Vong Cơ trầm giọng nói “Ý định giết người của Kim Quang Dao.”

... Ngụy Vô Tiện nói: “Không sai. Chính là phong thư này, thúc giục sinh ra ý định giết người của Kim Quang Dao lên mức độ cao nhất xưa nay chưa từng có. Không phải nói bảy ngày sau muốn hắn chờ ngày chết sao? Vậy thì hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, trong vòng bảy ngày ra sức tiêu diệt chủ lực của bách gia ở Loạn Táng Cương, xem ai chết trước.“... Lam Hi Thần lắc đầu, nói: “... Như vậy ngườitruyền tin này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Đến tột cùng là tố giác Kim Quang Dao, hay là huyết tẩy bách gia?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Rất đơn giản. Hãy nhìn xem sau khi cuộc bao vây tiễu trừ này thất bại đã xảy ra chuyện gì. Lúc tất cả mọi người tụ tập ở Liên Hoa Ổ, vào thời điểm quần chúng kích động nhất, thìchào đón Tư Tư và Bích Thảo — ta không cảm thấy hai vị làm chứng này đến một cách tình cờ. Vì thế mọi việc chồng chất chung với nhau, bỗng nhiên bùng nổ.” Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện nói: “Điềuhắn muốn không chỉ là làm cho Kim Quang Dao thân bại danh liệt, hắn còn muốn làm cho Kim Quang Dao trở thành kẻ địch của quần chúng. Hơn nữa là một cú trí mạng —— tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội nào để xoay ngược tình thế.”]

Nhiếp Hoài Tang nói: “Quả nhiên là 'Ngụy huynh', nhanh như vậy đã có thể xâu chuỗi mọi việc lại.”

Ngụy Vô Tiện khiêm tốn nói: “Không không không, chỉ là nhận xét sau khi đã xong việc mà thôi, so ra kém Hoài Tang huynh, nếu không phải 'ngươi' tự mình lộ ra dấu vết, ta cũng không thể nghĩ được có liên quan đến ngươi nha.”

Trên thực tế cũng đúng, nếu khi đó Nhiếp Hoài Tang không kêu lên một câu, vẫn giả vờ không chút sơ sót, thì ai có thể nghĩ đến người cứ dăm ba bữa lại lên Kim Lân Đài khóc lóc kể lể thân thiết với kẻ thù chứ?

“Càng đến cuối cùng, càng nên có sơ hở mới phải nha.” Nhiếp Hoài Tang cười, nếu không lộ sơ hở, không để cho kẻ thù biết được người báo thù là ai, thì làm sao xứng đáng với mười mấy năm khổ tâm lên kế hoạch chứ.

Còn nữa, có sự việc nào mà không phải người này thật sự làm ra, nhân chứng vật chứng đều có? Cơhội xoay ngược tình thế à? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mạnh Dao:...... Quá thông minh, dễ chết yểu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.