[..... Thậm chí Ngụy Vô Tiện còn có thể nghe rõ vài câu chữ rời rạc nào đó, nhưng chỉ thoáng qua, khiến hắn không nắm bắt được từ nào chính xác. Thật sự là quá ồn ào.
Một tay Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục ấn giữ huyệt thái dương, tay còn lại vất vả mãi mới lấy ra được một chiếc Phong Tà bàn từ túi càn khôn đặt vào lòng bàn tay. Kim chỉ trên Phong Tà bàn run run rẩy rẩy xoay hai vòng, càng xoay càng nhanh, không lâu sau, bỗng bắt đầu trở nên xoay điên cuồng!
..... Ngụy Vô Tiện gọi vài tiếng, không thấy trả lời. Mấy gian phòng đá phía trước đều trống không, nhưng sau khi đi vào nơi sâu hơn, bỗng nhiên có cỗ quan tài đen nhánh đặt chính giữa một gian phòng đá.
..... Toàn thân cỗ quan tài màu đen sậm, hình dáng quan tài được chế tạo vô cùng đẹp đẽ, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến mức thân thiết kỳ lạ, nhịn không được vỗ vỗ nó, chất gỗ chắc chắn, tiếng vang trầm đục, khen: “Quan tài tốt”]
Sau khi hiểu rõ Phong Tà bàn rốt cuộc là thứ gì, Tiết Dương không thể không thừa nhận một lần nữa, Nguỵ Vô Tiện thật sự là một kỳ tài ngút trời về tu tập quỷ đạo, có thể nghe được còn có thể hiểu được lời lẽ nói chuyện của quỷ không nói, đã vậy còn có thể sáng tạo ra loại đồ vật chỉ phương hướng của ma quỷ, đương nhiên móng vuốt của bộ xương khô đang khoá chặt xương bả vai của gã khiến cho vết thương ở hai bên vai của gã vẫn hơi đau cũng dùng rất tốt đây.
Nhiếp Hoài Tang cảm thấy thập phần quỷ dị, Di Lăng Lão Tổ này chẳng lẽ sau khi tu quỷ đạo, thì sở thích cũng trở nên kỳ lạ theo hay sao? Nhìn thấy quan tài thế mà cảm thấy yêu thích thân thiết kỳ lạ! Nhỡ tương lai vị này cùng với tiên môn bách gia chuyển thù thành bạn, bình thường qua lại, chẳng lẽ sau này đến chơi tặng quà phải tặng cho vị này hai bộ quan tài phẩm chất thượng hạng hay sao? Nếu thật sự nói như vậy chắc là sẽ bị Tị Trần của Lam Vong Cơ xiên thành que nướng quá....
[Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đứng ở hai bên sườn cỗ quan tài, nhìn nhau, đồng thời duỗi tay, mở nắp quan tài ra.
..... Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ đến mấy chục loại khả năng, đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mùi hôi thối xộc vào mũi, móng quỷ đột ngột vươn lên, phun nước độc xối xả, khí độc toả ra khắp nơi, oán linh ập vào mặt, đương nhiên, hy vọng lớn nhất của hắn là nhìn thấy Kim Lăng. Nhưng mà, cái gì cũng không xảy ra, cái gì cũng không có.
Đây lại là một cỗ quan tài trống rỗng.
..... Lam Vong Cơ đến gần hơn, Tị Trần tự động rời vỏ vài thốn, ánh sáng lạnh lẽo lấp loáng, chiếu sáng đáy quan tài. Hắn lúc này mới nhận ra, trong quan tài cũng không phải là không có gì. Chỉ là đồ vật bên trong nhỏ hơn nhiều so với thi thể này nọ mà hắn mong đợi, giấu trong đáy quan tài chỗ sâu nhất.
Trong quan tài đặt một thanh trường đao.... Trong quan tài không để thi thể, lại để một cây đao. Toà thạch bảo trên núi Hành Lộ này, thật là không có chỗ nào không kỳ quái, từng bước lộ ra vẻ quỷ dị.
Hai người đóng nắp quan tài lại, tiếp tục đi vào bên trong, còn có mấy gian phòng đá cũng phát hiện những quan tài giống vậy, nhìn vào chất lượng của quan tài, mỗi cái có niên đại khác nhau, mà mỗi một cỗ quan tài, đều đặt một thanh trường đao. Cho đến gian phòng cuối cùng, vẫn không thấy bóng dáng Kim Lăng đâu. Nguỵ Vô Tiện khép lại nắp quan tài, trong lòng hơi bất an.]
Nhiếp Hoài Tang trừng lớn hai mắt, hai người này phá trận đi vào toà thạch bảo thì thôi đi, đã thế còn dám mở quan tài? Còn mở không chỉ một cái! Lập tức nhìn về phía đại ca hắn, cố gắng dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ 'Có người dám mở quan tài trong phần mộ tổ tiên nhà chúng ta, còn mở thật nhiều cái, đại ca ngươi không nhấc đao chiến đấu cho bọn họ một lời cảnh cáo khó quên hay sao'.
Nhiếp Minh Quyết đúng là có chú ý đến Nhiếp Hoài Tang vẫn luôn nhìn y, nhưng mà.... Nhiếp Minh Quyết cả giận nói: “Cặp mắt của ngươi lại bị tật gì vậy hả?”
“..... Không có tật gì” Con người nhỏ trong lòng Nhiếp Hoài Tang cắn khăn tay rơi lệ đầy mặt 〒▽〒, chúng ta là huynh đệ ruột hay sao, ta chắc không phải là do cha mẹ nhặt về đấy chứ?
Một hồi bình tĩnh lại, hai huynh đệ Nhiếp thị thu được ánh mắt chú ý từ bốn phương tám hướng, ngay cả hai vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, Tống Lam cái hiểu cái không cũng hướng ánh mắt nghi vấn tới.
[Lam Vong Cơ thấy hắn nhíu mày không nói, hơi trầm ngâm, đem đàn đặt ngang trên quan tài, nâng tay, một chuỗi âm thanh từ kẽ tay tràn ra.... Bỗng nhiên, dây đàn rung động, tự bắn ra một âm thanh.
Nguỵ Vô Tiện nói: “《Vấn Linh》?“...... Lam Vong Cơ tinh thông ngôn ngữ đàn vấn linh, không cần nghĩ, chính là tiện tay đàn hai ba âm thanh trong trẻo rõ ràng. Sau một lát, dây đàn lại tự động bắn ra hai lần. Nguỵ Vô Tiện vội hỏi “Nó nói cái gì?”
Lam Vong Cơ: “Không biết“. Nguỵ Vô Tiện: “Hả?”
Lam Vong Cơ thong thả ung dung nói: “Nó nói, 'Không biết'.”
“.....” Nguỵ Vô Tiện nhìn y, bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại liên quan đến “Tuỳ Tiện” rất nhiều năm trước, sờ sờ mũi, lớn rồi không thú vị nha, nghĩ thầm: “Lam Trạm rất có tiền đồ, đã học được cách chặn họng ta“.
..... Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, lại tấu lên hai câu hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời, thần sắc y khẽ thay đổi. Nguỵ Vô Tiện thấy thế, vội hỏi: “Ngươi lại hỏi cái gì?” Lam Vong Cơ nói: “Tuổi tác bao nhiêu, là ngươi nơi nào“.
..... Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết y nhất định không có được câu trả lời bình thường: “Rồi sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Mười lăm tuổi, người Lan Lăng“.
Sắc mặt của Nguỵ Vô Tiện cũng đột ngột biến đổi.《Vấn Linh》mời đến hồn phách, thế mà lại là Kim Lăng?!
..... Mà trước mặt hắn, chỉ có một bức tường.
Bức tường này được xây bằng gạch đá màu xám trắng, từng khối ghép vào với nhau kín mít không một kẽ hở. Nguỵ Vô Tiện xoay người nói: “.... Nó ở trong tường?!” Tị Trần ra khỏi vỏ, bốn luồng ánh sáng xanh lam xẹt qua, vách tường bị cắt thành hình chữ TỈNH (井) gọn gàng chỉnh tề, hai người đi tới trước dỡ gạch ra,..... Nguỵ Vô Tiện dùng tay không đào xuống một tảng đất lớn, giữa đống bùn đất đen thui, hắn đào ra một gương mặt người hai mắt nhắm nghiền. Chính là Kim Lăng bị mất tích!]
Giang Trừng hoàn toàn không màng tới thân phận tông chủ ngoác miệng rống lên giận dữ với huynh đệ Nhiếp gia, “Nhiếp thị các ngươi tại sao lại như thế, cái loại Cật Nhân bảo âm hiểm quái quỷ này làm sao còn chưa đập bỏ sớm, chẳng lẽ để đó chuẩn bị ăn thêm vài người nữa sao?”
Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên và Nguỵ Vô Tiện cũng rất là lo lắng, chỉ là sau khi suy nghĩ một hồi thấy kỳ lạ, lại thêm trong sách viết dù sao cũng là Kim Lăng mạnh bạo phá mở ra, nên không mở miệng.
Nhiếp Hoài Tang trốn sau cây quạt làm như không nghe thấy, Nhiếp Minh Quyết trả lời: “Đây là chuyện của Nhiếp gia ta, không cần Giang tông chủ nhiều lời, chỉ cần người nào đó đừng không mời mà tự tiện đi vào trong toà nhà“.
“Còn ra thể thống gì!” Lam Khải Nhân sớm đã đặt chén trà không xuống, nói: “Hai vị đều là tông chủ trấn giữ một phương, sao có thể cãi nhau vì chút việc chưa có manh mối“.
Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ: Lam lão tiên sinh khí phách uy vũ!
Nguỵ Vô Tiện lén dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay y, nhỏ gọng nói: “Lam Trạm, 'nhiều năm không gặp', 'công phu miệng lưỡi' của ngươi tiến bộ nha!”
Lam Vong Cơ vẫn còn chưa để ý tới, cố gắng giữ mặt đơ, không quay mặt nhìn chỉ dùng tay giữ chặt lấy bàn tay của người nào đó một lần nữa.
[..... Kim Lăng mới vừa rồi thật là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không cũng sẽ không bị《Vấn Linh》nắm giữ được linh hồn sắp rời khỏi thân xác của cậu. Cũng may thời gian cậu bị vùi trong vách tường không lâu, nếu kéo dài thêm một khắc, thì ngay cả sống sờ sờ cũng nghẹt thở mà chết.
..... Vào khoảnh khắc khai quật ra phần thân trên của Kim Lăng, trường kiếm trên lưng cậu móc theo ra một thứ đồ khác.
Một cánh tay chỉ còn xương trắng! Lam Vong Cơ đặt Kim Lăng nằm thẳng trên mặt đất, kiểm tra mạch tượng của cậu. Nguỵ Vô Tiện thì cầm vỏ kiếm Tị Trần, theo cánh tay xương trắng ở trong đất kia thành thạo thọt thọt khoét khoét. Chẳng bao lâu, một bộ xương hoàn chỉnh hiện ra trước mắt.... Nguỵ Vô Tiện lật thử đất ở đó lên, thế mà phát hiện ra bộ xương thứ hai gần đấy.
..... Nguỵ Vô Tiện không đào thêm nữa.... Hắn gần như có thể xác định. Nguyên bức tường dày của toà thạch bảo này, đều lấp đầy xương người ở bên trong.... Đến tột cùng đây là nơi nào?!
..... Lam Vong Cơ nói: “Bên ngoài toà nhà có bất thường“.
Y đưa tay định đỡ Kim Lăng, nhưng bị Nguỵ Vô Tiện giành trước cõng lên, nói: “Đi ra ngoài xem thử!”
Hai người nhanh chóng trở về đường cũ.... cố tình con chó kia quay đầu lại, thấy hắn cõng Kim Lăng, liền sải rộng bước chân lao tới. Nguỵ Vô Tiện kêu thảm thiết một tiếng, lúc suýt chút nữa ném Kim Lăng đi, thì Lam Vong Cơ bước chệch sang một bước chắn phía trước mặt hắn.
..... Lam Vong Cơ cúi người tới trước, lấy ra một mảnh vải từ trong hàm răng của nó.
..... Lam Vong Cơ nói: “Ta đuổi theo. Ngươi ở cùng Kim Lăng?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta dẫn nó trở về theo đường núi, quay về Thanh Hà tìm chỗ sắp xếp, vậy chỗ trước đây gặp lang trung kia, chúng ta sẽ hẹn gặp ở đó“.
..... Nghe được câu “Ta sẽ đến” đó, Lam Vong Cơ nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái, không nhiều lời nữa, xoay người định đi, con linh khuyển lông đen lại vội vàng muốn nhào tới đây, Nguỵ Vô Tiện vội kêu lên thảm thiết: “Ngươi đợi đợi đợi đợi! Ngươi mang chó đi đi! Mang chó đi!!!” Lam Vong Cơ đành phải quay lại, từ trên cao nhìn xuống liếc con linh khuyển lông đen một cái, nó không dám cãi lời, rên ư ử đi theo sau Lam Vong Cơ....]
Nghe thấy hai người rốt cuộc đã mang được Kim Lăng hoàn hảo không tổn hại gì từ trong vách tường đầy xương cốt của thạch bảo ra, mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm một hơi, đủ mọi loại cảm xúc.
Giang Yếm Ly vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Kim Lăng, đang vì a Tiện cứu được Kim Lăng ra hơi hơi thả lỏng một chút, lại bị phản ứng của hắn làm cho dở khóc dở cười, rồi sau đó lại nghe thấy Tiện ba tuổi và Trừng một tuổi oán giận lẫn nhau một cách quen thuộc.....
“Nguỵ Vô Tiện, ngươi dám ném Kim Lăng đi thử xem!”
“Đó không phải là 'suýt chút nữa' ném đi hay sao? Suýt chút nữa đó! Lại nói ta đã bị chó doạ thành ra như vậy, không an ủi ta thì thôi đi, lại còn vì đứa tiểu quỷ chưa sinh ra mà mắng ta?”
“Đúng vậy! Ngươi so được với đầu ngón tay út của con trai a tỷ sao?”
“Ta %&*%¥”
Kim Tử Hiên chỉ cảm thấy ồn ào đến nhức đầu, ôm lấy vai Giang Yếm Ly nói: “Phải luôn nuôi dưỡng mấy đứa trẻ trâu suốt mười mấy năm, thật là vất vả cho nàng”
“Kim Tử Hiên!” “Kim Tử Hiên!”
Giang Yếm Ly: “......”
Thoáng xem được một phần trong tổng thể, mọi người từ 'giao tiếp êm đẹp' của Vân Mộng Song Kiệt trong khoảng thời gian ngắn này mà đã có được sự hiểu biết đầy đủ về sự 'ấm áp' hàng ngày ở Liên Hoa Ổ năm xưa.