Nguỵ Vô Tiện đang làm bộ làm tịch thở dài, Lam Vong Cơ dùng ánh mắt hỏi hắn, 'Sao vậy?', người nào đó nghiêm trang lắc đầu. Đọc đến giờ, hầu hết đều là Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân nhà hắn đọc, hai tên Giang Trừng và Kim Tử Hiên, một tên mới đọc vài câu mặt đã đen thui, một tên đọc một chút đã ầm ĩ với người ta, còn có mặt mũi ghét bỏ bổn lão tử nữa chứ. Nhìn tên Kim khổng tước kia liên tục nhìn sư tỷ, vẫn để sư tỷ đọc là hay nhất. Ừm, giọng sư tỷ dễ nghe, thích hợp ru ngủ.
Giang Yếm Ly: “.....” A Tiện, có thể đừng dùng dáng vẻ của con nít ba tuổi nghe kể chuyện trước khi ngủ để nghe được không vậy?
[Một đứa nhỏ khác phản đối: “Ta là Nhiếp Minh Quyết, số lần ta thắng trận nhiều nhất, số tù binh thu phục được cũng nhiều nhất, ta mới là lão đại!“. 'Kim Quang Dao' nói: “Nhưng ta là tiên đốc nha“. 'Nhiếp Minh Quyết' giơ giơ nắm tay lên: “Tiên đốc thì sao, ngươi cũng là Tam đệ của ta, còn không phải nhìn thấy ta thì cụp đuôi chạy trốn sao“.
'Kim Quang Dao' quả nhiên rất phối hợp, diễn rất sâu, rụt vai lại chạy mất. Lại một đứa nói: “Ngươi là con quỷ đoản mệnh“. Nếu lựa chọn một vị tiên thủ (người đứng đầu tiên môn) nào đó, trong lòng đương nhiên phải có chút yêu thích đối với vị tiên thủ đó, 'Nhiếp Minh Quyết' nổi giận: “Kim Tử Hiên ngươi chết còn sớm hơn ta, càng đoản mệnh hơn!”
'Kim Tử Hiên' không phục nói: “Đoản mệnh thì làm sao? Ta đứng thứ ba đó!”
“Đứng thứ ba cũng chỉ là thứ ba về ngoại hình!” Lúc này, có một bạn nhỏ làm như đứng mệt rồi, cũng sán đến cạnh bậc thềm, ngồi song song với Nguỵ Vô Tiện, vẫy vẫy tay, hoà giải nói: “Được rồi được rồi, đừng tranh giành nữa. Ta là Di Lăng Lão Tổ, ta lợi hại nhất. Ta thấy rằng ta chắc là phải miễn cưỡng một lần, làm lão đại này rồi“.
Nguỵ Vô Tiện: “.....”]
Giang Yếm Ly ho nhẹ một tiếng nén cơn buồn cười, bộ dạng da mặt dày này thật là rất giống.
Đương nhiên Di Lăng Lão Tổ bản gốc không hề khiêm tốn nhận lấy lời khen tặng 'lợi hại nhất' này, Lam Vong Cơ ở trong lòng lặng lẽ tỏ ra tán đồng.
Nhiếp Hoài Tang vốn đang dùng ánh mắt thần bí quét qua quét lại giữa đại ca hắn và Kim Tử Hiên, cho đến khi hai người nhìn thấy đầy hắc tuyến, lại nghe thấy 'Di Lăng Lão Tổ lợi hại nhất' gì đó, lập tức cúi đầu, quả nhiên vẫn là càng không nên trêu chọc vào vị này.
Nhiếp Minh Quyết cảm thấy cái tên đệ đệ ruột thịt này quả thực không cứu nổi, quay đầu lại nói với Kim Quang Dao ở sau lưng Lam Hi Thần: “Ngươi sợ ta như vậy sao?”
Kim Quang Dao suýt chút nữa không giữ được nụ cười như thể dính liền trên gương mặt, thậm chí không biết là nên gật đầu hay lắc đầu.
Thấy thái độ này của hắn, Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.
Lam Hi Thần không hiểu gì lại không ngăn được sự lo lắng, hai vị huynh đệ kết nghĩa này đến tột cùng là làm sao vậy?
[Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên, anh bạn nhỏ này giắt bên hông một que gỗ thật nhỏ, chắc hẳn là Trần Tình.
Cũng chỉ có con nít như thế, mới đơn thuần không so đo thiện ác, chỉ tranh luận giá trị sức mạnh, chịu hãnh diện làm Di Lăng Lão Tổ một lần. Lại có đứa nói: “Không đúng, ta là Tam Độc Thánh Thủ, ta mới là lợi hại nhất“.
'Di Lăng Lão Tổ' rất hiểu biết nói: “Giang Trừng hả, ngươi làm gì so được với ta, lần nào mà ngươi không bại dưới tay ta, như thế nào không biết xấu hổ lại nói mình lợi hại nhất. Xấu hổ không hả“.
'Giang Trừng' nói: “Hừ, ta kém hơn ngươi á? Ngươi chết như thế nào có nhớ không?”
Ý cười nhợt nhạt bên khoé miệng kia của Nguỵ Vô Tiện lập tức bay biến. Giống như đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cây kim nhỏ kịch độc đâm một cái, toàn thân trên dưới, bỗng truyền đến một cơn đau đớn rất nhỏ.]
Giang Yếm Ly nhịn không được vươn hai tay ra, chia nhau sờ đầu hai tên đệ đệ, rõ ràng hai người tình cảm rất tốt tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Giang Trừng cúi đầu vẻ mặt u ám, không biết nghĩ cái gì.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, thầm nghĩ trong lòng, Thiên Thư Thạch này, quen thói chỉnh người, trò chơi vui vẻ cũng có thể giấu dao trong đường!
[Vị 'Di Lăng Lão Tổ' kia bên cạnh hắn vỗ tay nói: “Nhìn ta nè! Trái là Trần Tình, phải là hổ phù, lại thêm một Quỷ tướng quân, ta là thiên hạ vô địch! Ha ha ha ha....” Tay trái nó giơ que gỗ lên, tay phải cầm một cục đá, cười điên loạn một hồi, nói: “Ôn Ninh đâu? Ra đây!” Một đứa nhỏ ở sau đám người giơ tay lên, yếu ớt nói: “Ta ở đây.... Chuyện này... ta muốn nói... lúc Xạ Nhật Chi Chinh... ta còn chưa chết....”
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể không cắt ngang. Hắn nói: “Các vị tiên thủ, ta có thể hỏi một vấn đề không?”
Lúc đám nhỏ này chơi trò chơi chưa từng có người lớn nào tham gia vào, huống chi còn không phải la mắng, mà là kiểu hỏi nghiêm túc thế này. 'Di Lăng Lão Tổ' kỳ quái đề phòng nhìn hắn: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tại sao không có người của Cô Tô Lam thị?“. “Có nha“. “Ở đâu?”
'Di Lăng Lão Tổ' chỉ chỉ một đứa nhỏ từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào. “Chính là người đó“.
Nguỵ Vô Tiện nhìn một cái, quả nhiên, đứa nhỏ này diện mạo vô cùng thanh tú, vừa nhìn là một mầm non tuấn tú, trên vầng trán trơn bóng buộc một dây lụa trắng, coi như mạt ngạch. Hắn hỏi: “Đó là ai?”
'Di Lăng Lão Tổ' ghét bỏ bĩu môi, nói: “Lam Vong Cơ!”
..... Được thôi. Đám nhỏ này nắm rất kỹ tinh tuý. Sắm vai Lam Vong Cơ, đúng thật là câm miệng không nói một lời nào!
Trong nháy mắt, khoé miệng Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa cong lên. Cây kim nhỏ kịch độc kia bị rút ra, không biết ném tới xó xỉnh nào rồi, cơn đau đớn gì đó chợt biến mất sạch sẽ. Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm: “Kỳ quái thay. Một người muộn tao như vậy, tại sao có thể luôn khiến ta vui vẻ như thế chứ?”]
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, mọi người lại bị Di Lăng Lão Tổ trong sách làm cho gương mặt tràn đầy nét đặc sắc, chợt có một cảm giác hoang đường 'Tại sao hai người này đến bây giờ còn chưa trở thành phu phu', lập tức cảm thấy bọn hắn nhất định đều đã bị cuốn sách này đồng hoá rồi!
Lam Khải Nhân: Cháu trai của ta đương nhiên tốt, nhưng mà bị một tên tiểu tử phá phách nghịch ngợm câu đi mất rồi!
Lam Hi Thần: Một mảnh chân tâm của đệ đệ không bị phụ bạc nha!
Nhiếp Hoài Tang cắn cây quạt, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Ta cũng muốn tìm một đạo lữ tương thân tương ái...”
Hiểu Tinh Trần & Tống Lam: Xin hãy phân biệt đạo lữ và phu thê, cảm ơn!
Nhiếp Minh Quyết không thể nhịn được nữa, “Trở về ta sai người phát ra tin tức nhị thiếu của Thanh Hà Nhiếp Thị cố ý muốn kết thân, bảo đảm ứng cử viên cho vị trí Nhị đệ muội của ta xếp hàng ba vòng xung quanh Bất Tịnh Thế, ngươi dám lại giữ một người cho ta xem!”
“..... Đại đại đại ca, vừa rồi cái gì ta cũng chưa nói!” Nhiếp Hoài Tang khóc thật rồi, những người đó làm gì có ai thật sự có thể cùng hắn tương thân tương ái?!
Kim Tử Hiên cũng muốn khóc, tức phụ ơi, nàng có thể ngồi bên cạnh ta đọc không, thật đó. Tức phụ của hắn cười với hắn, rồi lại bị cậu em vợ bên cạnh thu hút sự chú ý đi.
Lam Vong Cơ rũ mi mắt nhìn xuống Nguỵ Anh gần trong gang tấc, người này mấy năm qua ảnh hưởng đến mọi buồn vui giận hờn của y, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không cần phải nói gì cả. Đến lúc hoa phải nở, hương thơm ắt sẽ có. Lúc đó hai người đều biết, chính là tâm ý tương thông.
Nguỵ Vô Tiện dùng ngón tay gãi gãi lên ngực Lam Vong Cơ, không ngờ y chẳng hề sợ nhột, vẫn hứng thú ngẩng đầu nói: “Lam Trạm, những gì trên này nói không sai tí nào, mỗi lần nghĩ đến ngươi nha, tâm trạng của ta liền ĐẶC ~ BIỆT tốt!” Hắc hắc, lúc Nhị ca ca nhà hắn vui vẻ đôi mắt sáng ngời lên thật là đẹp!
Giang Yếm Ly cười, vẫn luôn mong nhớ từ thời niên thiếu cho đến hiện tại, là mệnh định chi nhân không sai!
Ôn Ninh chậm rãi vuốt tóc a Uyển: Ồ, hoá ra nói Quỷ tướng quân chính là ta.
[Lúc Lam Vong Cơ xuống lầu, liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi ở bậc thềm, một đám trẻ con ngồi bên cạnh hắn chia bánh bao ăn, Nguỵ Vô Tiện vừa ăn bánh bao vừa chỉ đạo hai bạn nhỏ đang đứng dựa lưng vào nhau ở phía trước: “....... Tốt, Lam Vong Cơ ngươi chú ý, hiện giờ ngươi không phải lúc bình thường, cả người đều là máu! Sát khí rất nặng! Ánh mắt rất hung dữ! Nguỵ Vô Tiện ngươi dựa gần vào hắn một chút, ngươi biết xoay cây sáo không? Xoay thử xem, xoay bằng một tay. Tiêu sái một chút, ngươi biết tiêu sái là sao không? Tới đây ta dạy cho ngươi“. 'Nguỵ Vô Tiện' ờ một tiếng, đem cái que gỗ mảnh đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện rất thành thạo xoay tít 'Trần Tình' giữa hai ngón tay, khiến cho cả đám bạn nhỏ ào một cái đều bu đến xung quanh, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Lam Vong Cơ: “.....” Yên lặng đến gần, Nguỵ Vô Tiện thấy y tới, vỗ vỗ bụi dưới mông, tạm biệt đám bạn nhỏ. Vất vả mãi mới đứng lên được, đi trên đường, cười suốt đoạn đường, như thể bị trúng độc.
Lam Vong Cơ: “.....“..... Nguỵ Vô Tiện: “Thế nào, vừa rồi hai tiểu bằng hữu kia đáng yêu hay không? Cái đứa trên đầu quấn sợi dây lụa kia ngươi có đoán được là bắt chước ai không? Ha ha ha ha....”
Không nói gì một hồi, Lam Vong Cơ rốt cuộc vẫn là nhịn không được, nói: “.... Tối hôm qua rốt cuộc là ta còn làm gì nữa?”
Nhất định không đơn giản như vậy, nếu không thì làm gì đến nỗi Nguỵ Vô Tiện cười suốt tới bây giờ???
Nguỵ Vô Tiện liên tục xua tay nói: “Không không không không không. Ngươi không làm cái gì hết, là ta tự thấy nhàm chán, ha ha ha ha ha ha.... Được rồi, khụ khụ, Hàm Quang Quân, ta muốn nói chính sự“.
Lam Vong Cơ nói: “Nói“.... Nguỵ Vô Tiện...... nghiêm túc nói: “Ta suy nghĩ, phanh thây chắc không phải đơn giản là một thủ đoạn trả thù hoặc xả hận, mà là một pháp môn trấn áp tàn độc. Người phanh thây là cố tình chọn lựa những nơi có hiện tượng lạ quấy phá để sắp đặt các mảnh thi thể“. Lam Vong Cơ nói: “Lấy độc trị độc, kềm chế lẫn nhau, duy trì cân bằng“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không sai.... Xem ra người này có quan hệ sâu sắc với Thanh Hà Nhiếp Thị, Cô Tô Lam thị, chỉ sợ không phải là nhân vật bá vơ nào đó“. Lam Vong Cơ nói: “Người như vậy, không nhiều lắm“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “.... Hơn nữa, nếu đối phương bắt đầu dời thi thể đi, nói lên rằng hắn hoặc bọn hắn đã sốt ruột.... Chỉ còn lại một cánh tay phải và một cái đầu, kế tiếp cần phải đuổi theo tới trước bọn hắn“.
Hai người thẳng một đường xuống Tây Nam, lúc này đây, địa điểm mà cánh tay trái chỉ tới, là vùng Thục Đông tràn ngập sương mù.
Một toà quỷ thành mà người bản xứ sợ đến nỗi tránh không kịp.]
Nguỵ Vô Tiện vừa khoe khoang kỹ năng vừa nghe hết đoạn này. Chỉ thấy hắn hơi ngồi thẳng dậy từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ, xoè các ngón tay của bàn tay phải ra xoay chuyển liên tục, còn cây sáo Trần Tình vốn giắt bên hông, thì đang tung bay nhẹ nhàng giữa các ngón tay xoay chuyển, ngay cả tua rua màu đỏ tươi trên thân sáo cũng không ngừng vẽ ra những đường tròn duyên dáng chói mắt.
Mọi người: “......”
Nguỵ nào đó xoay chuyển cây sáo trong tay một cách tiêu sái, còn không quên nghiêm túc nói với mọi người: “Có vẻ như suy đoán của chúng ta đối với người phanh thây không sai, chân tướng sự việc cũng không còn cách xa nữa“.
Mọi người: “......”
Ngoại trừ Lam Vong Cơ hơi gật đầu một chút, cũng không còn người nào tiếp lời, Nguỵ nào đó lại nói tiếp: “Ta nhớ vùng Thục Đông có thế gia tu tiên trấn giữ mà, dù cho núi cao sông nhiều, cũng sẽ không có oán khí tung hoành giống như Loạn Tán Cương, tại sao vẫn xuất hiện 'quỷ thành'?”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Nguỵ huynh, ngươi làm trò này thật là đẹp mắt, ta sắp nhịn không được muốn ném chút bạc thưởng á!”
Nguỵ Vô Tiện: “..... Ta cảm ơn ngươi nha!”
Hiểu Tinh Trần cũng gật đầu nói: “押焖耄鹄瓷跏巧托脑媚俊” (Nguyên câu raw vầy, không hiểu gì luôn, bạn nào biết xin chỉ giáo, đa tạ!)
Giang Yếm Ly rất nể tình mà vỗ tay, “A Tiện vẫn xoay giỏi như vậy, ngẫm lại khi còn nhỏ, nhỏ như đôi đũa ăn cơm, bút lông viết chữ, lớn như gậy luyện võ, chổi quét rác, a Tiện đều có thể xoay rất là uy phong, như diều gặp gió luôn ấy!”
Giang Trừng cười nhạo: “Tiếp đó chính là bị mẹ thưởng roi, trói lại bắt quỳ ở từ đường“.
Ồ, hoá ra Di Lăng Lão Tổ là lớn lên như vậy ha, đã nói đại đệ tử của Giang tông chủ tiền nhiệm thông minh hơn người, độc chiếm ngôi đầu mà? Chính là 'chiếm' cái này đó hả?
Nguỵ Vô Tiện xù lông: “Giang Trừng, có vạch trần cũng không vạch khuyết điểm của người ta ra nha!”
Giang Trừng bình tĩnh nói: “Khuyết điểm của ngươi còn cần phải có người cố tình vạch ra sao, căn bản cả người ngươi đều là khuyết điểm!”
Lam Khải Nhân tưởng tượng một chút, trên sân luyện võ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mọi người Lam gia đều đai lưng mũ mão, nhịp nhàng luyện kiếm trên giáo trường, đột nhiên trong đó có thêm một tên gia hoả mặc hắc y hùng hổ múa chổi! Không được, đỉnh đầu ông sắp bốc cháy cao ba trượng rồi! [○?`Д′? ○]