[..... Nguỵ Vô Tiện vừa dùng nồi và muôi cùng với các loại chai lọ bình vại sẵn tay kết hợp khuấy hết vào nồi cháo này, vừa nói: “Đúng rồi. Các ngươi còn chưa kể xong đó, tại sao các ngươi cùng nhau tới Nghĩa Thành? Không thể nào trùng hợp như vậy, đúng lúc lại gặp chúng ta đúng không?”
Sắc mặt hai thiếu niên lập tức nghiêm trọng hẳn lên. Kim Lăng nói: “Ta, người Lam gia bọn hắn, còn thêm mấy người của gia tộc khác, đều là đuổi theo một thứ tới đây. Ta là từ Thanh Hà đuổi theo“. Lam Tư Truy nói: “Chúng ta là từ Lang Tà đuổi theo“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Thứ gì“. Lam Tư Truy lắc đầu nói: “Không biết. Nó vẫn luôn không lộ diện, chúng ta cũng không biết rốt cuộc là thứ gì, hay là người nào... hay là tổ chức nào“.
Hoá ra, trước đây mấy hôm, Kim Lăng lừa cữu cữu của nó thả Nguỵ Vô Tiện chạy đi, trước sau lo lắng lần này Giang Trừng sẽ thật sự đánh gãy chân nó, nên quyết định lén trốn đi, mất tích mười ngày nửa tháng.... Có người không biết từ khi nào, ghim xác một con mèo chết ở trên cánh cửa phòng nó ở.....
Kim Lăng nói: “Đổi mấy khách điếm khác đều như thế. Ta liền chủ động truy đuổi, nghe thấy chỗ nào xuất hiện xác mèo chết không rõ nguyên nhân, thì ta liền tới xem, nhất định phải bắt được người nào đang phá rối“.
Nguỵ Vô Tiện chuyển qua Lam Tư Truy: “Các ngươi cũng vậy?”
Lam Tư Truy gật đầu nói: “Không sai. Vài ngày trước, mấy người chúng ta đang săn đêm ở Lang Tà. Một hôm giờ cơm chiều, bỗng nhiên vớt ra được một con mèo còn chưa bị lột da đầu trong nồi canh....”
..... Nghe kể lại, đối phương ngoại trừ giết mèo vứt xác thì không có hành động nào khác.... Dẫn một đống tiểu bối ngây thơ đến một địa điểm xa lạ nguy hiểm, đối mặt với phần còn lại của những phần chân tay đã bị chặt đứt đầy sát khí hung tính --- Chuyện này không phải giống y chang kịch bản xảy ra ở Mạc Gia trang lúc trước sao? Mà đây còn chưa phải là chuyện phức tạp nhất. Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện tương đối e ngại nhất chính là... Âm Hổ phù, nói không chừng lúc này đang ở Nghĩa Thành.]
Nguỵ Vô Tiện rút tay về sờ sờ cằm, nói: “Các ngươi nói xem, nửa đêm cửa phòng bị ghim một con mèo chết máu me, với lúc ăn cơm gặp xác một con mèo chưa lột da đầu, cái nào ghê tởm hơn?”
Mọi người: “.....” Cả hai đều ghê tởm!
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: “Người vứt thi thể này rốt cuộc là nhân tài kiểu gì nha, thế mà có thể nghĩ ra biện pháp khiến người ta ghê tởm như vậy, khiến cho những tiểu bối này tập trung tới Nghĩa Thành?”
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cái quạt không biết vì sao đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh....
Hiểu Tinh Trần: “... Vô Tiện sư điệt, có phải ngươi đã sai trọng điểm rồi không, cho dù là biện pháp cách thức gì, dù sao cũng đã dẫn dụ nhiều người như vậy đi vào trong thành“.
Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý gật gật đầu: “Biết mà biết mà, nhưng bọn tiểu bối không chỉ là bị dẫn đến cùng một chỗ thôi, Nghĩa Thành này âm u quỷ quyệt, có độc, có tẩu thi, còn có người cầm Âm Hổ phù trong tay. Nếu đám tiểu bối bị đưa đến đây gặp sự cố gì, trách nhiệm rất có thể sẽ bị đẩy lên người gã quật mộ vốn cũng chính là kẻ phân xác; nếu đám nhỏ đều không bị gì, thì vụ án quỷ thành có quan hệ sâu sắc với kẻ phân xác này đại khái sẽ bị đưa ra ánh sáng. Mặc kệ là trường hợp nào, cũng đều có thể ngư ông đắc lợi, hay cho chiêu một hòn đá ném hai con chim, như thế còn chưa đủ tài năng sao?”
Kim Tử Hiên gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ nói: “Hơn nữa, người giết mèo vứt xác này làm như rất hiểu hung thủ phanh thây, những tiểu bối đến Nghĩa Tàhnh không chỉ của một hai thế gia, có thể nào người giết mèo mong muốn công khai tất cả những gì kẻ phanh thây đã làm hay không?”
Mọi người suy nghĩ tiếp, thật sự nếu nói như vậy, phỏng đoán theo một khía cạnh nào đó mà nói, người này rất có thể là đang rửa oan thay cho người bị phanh thây! Hơn nữa di thể bị phanh thây tám chín phần mười là Xích Phong Tôn, vậy... nghĩ đến đây, những người khác đều đồng loạt nhìn về phía hai người Nhiếp gia duy nhất ở đây!
Nhiếp Minh Quyết nói: “Người sau lưng giết mèo có lẽ là báo thù cho người bị phanh thây, cũng có thể là kẻ địch của hung thủ phanh thây. Nếu người bị phanh thây này thật sự là ta, thì người đó rất có khả năng là người của Thanh Hà Nhiếp Thị, đúng không?”
Nhiếp Hoài Tang bị lời nói của đại ca cùng với dự đoán của mọi người doạ cho sợ hãi kêu thành tiếng, trên trán thậm chí chảy ra mồ hôi lạnh.....
Nhiếp Minh Quyết lông mày nhíu chặt, hai nắm đấm cũng siết chặt đến mức kêu lên răng rắc. Nghĩ lại Di Lăng Lão Tổ đã nhắc tới không chỉ một lần, đệ đệ này của y không phải là một người không có năng lực 'Hỏi một không biết ba', như vậy, sau khi y chết đi, bản thân là tông chủ Nhiếp thị tu vi không cao, dưới một tình huống nào đó lại phát hiện ra ẩn tình trong cái chết bất đắc kỳ tử của y, thì sẽ làm thế nào?
Tiết Dương cười nhạt, cái gọi là con cháu thế gia ấy mà, bề ngoài thoạt nhìn ai nấy cũng phong quang tế nguyệt rạng rỡ tươi đẹp, đến khi chơi âm mưu quỷ kế, có thể còn lưu manh cao thâm hơn ta đây rất nhiều đó.
Kim Quang Dao mỉm cười, cho nên, Thanh Hà Nhiếp Thị, thật đúng là ngoạ hổ tàng long nha.
Lam Hi Thần đưa tay xoa xoa thái dương, nhịn không được thở dài.
Lam Khải Nhân vẫn nhắm mắt như cũ, trầm giọng nói: “Mặc kệ là kiểu nào, suy đoán chung quy cũng chỉ là suy đoán, tiếp tục đọc tới, sao còn không thể phân rõ đầu đuôi, rốt cuộc cũng sẽ có một đáp án. Huống hồ, hiện giờ Nhiếp tông chủ vẫn còn sống“.
Lam Hi Thần chắp tay trả lời đáp 'Dạ'.
Giang Trừng:.... Chỉ có ta tương đối quan tâm nấu cháo chỉ cần nước với gạo nếp, tại sao cái tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này còn thuận tay cho thêm một đống chai lọ vại bình không biết có ăn được không vào đó nhỉ (▼⊿▼)
[..... Đang trong lúc này, Lam Tư Truy ngồi xổm trên mặt đất vừa quạt lửa, vừa ngẩng mặt nói: “Mạc tiền bối, cháo gạo nếp hình như chín rồi?”
Nguỵ Vô Tiện lấy lại tinh thần, dừng cái muôi đang khuấy trong nồi lại, cầm cái chén Lam Tư Truy đã rửa sạch qua múc một muỗng nếm thử, nói: “Được rồi. Bưng ra đi thôi, mỗi người trúng độc một chén, đút cho bọn chúng ăn“.
Nhưng mà, sau khi bưng ra, chỉ ăn một ngụm, Lam Cảnh Nghi đã phun ra: “Đây là cái gì, độc dược hả?!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cái gì mà độc dược, đây là giải dược! Cháo gạo nếp“.
Lam Cảnh Nghi nói: “Tạm thời không nói tại sao gạo nếp có thể là giải dược, nhưng ta chưa từng ăn qua cháo gạo nếp nào cay như vậy!”
Những đứa khác đua nhau gật đầu, đều là bộ dạng nước mắt lưng tròng, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm. Hắn lớn lên ở Vân Mộng, người Vân Mộng có thể ăn rất cay, khẩu vị của Nguỵ Vô Tiện càng là nặng hơn những người khác, hễ mà ra tay, tất nhiên là cay đến mức Giang Trừng cũng chịu không nổi hất đổ chén mắng là khó ăn. Nhưng hắn vĩnh viễn sẽ nhịn không được mà thêm hết muỗng này đến muỗng khác vào nồi, giống như vừa rồi không kiểm soát được cái tay. Lam Tư Truy tò mò, bưng chén lên nếm một ngụm, mặt đều nghẹn đỏ, mím môi nhịn xuống không phun ra, hai mắt đỏ lên, thầm nghĩ: “Hương vị này... đáng sợ nhưng sao hình như có chút quen thuộc ấy nhỉ...”
..... Nguỵ Vô Tiện nhịn không được nói: “Đến nỗi vậy sao? Hàm Quang Quân cũng là người Cô Tô, y cũng có thể ăn rất cay, các ngươi tại sao lại như vậy“.
Lam Tư Truy che miệng nói: “Không phải chứ tiền bối, khẩu vị Hàm Quang Quân rất thanh đạm, ngài ấy chưa bao giờ ăn cay....”
Nguỵ Vô Tiện sững người, nói: “Phải không”
Nhưng hắn nhớ rõ, kiếp trước sau khi hắn thoát ly khỏi Vân Mộng Giang thị, còn từng gặp Lam Vong Cơ một lần ở Di Lăng. Lúc đó Nguỵ Vô Tiện tuy cũng chịu sự chỉ trích của mọi người, nhưng chưa đến mức bị mọi người đòi đánh đòi giết, vì thế hắn da mặt dày muốn cùng Lam Vong Cơ ăn cơm ôn chuyện. Những món ăn Lam Vong Cơ gọi đều là những món cay nhiều tiêu ớt, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng khẩu vị của Lam Vong Cơ không khác gì hắn.
Hiện giờ nghĩ lại, hắn thế mà lại không nhớ rõ Lam Vong Cơ có động đũa đến những món ăn đó hay không. Nhưng mà, mặc dù trước khi ăn cơm hắn nói là hắn mời khách nhưng ăn xong toàn quên, vẫn là Lam Vong Cơ trả tiền, chi tiết này đương nhiên cũng sẽ không nhớ rõ.]
Cho nên, câu trả lời chính là đám tiểu bối ăn cháo gạo nếp do Di Lăng Lão Tổ đặc biệt nấu cho, coi như là gia tăng khả năng không ra khỏi thành được đúng không →_→
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, hắn nép trong lòng ngực Lam Vong Cơ khó khăn xoay trở người, nói: “Lam Trạm, ta ở Di Lăng từng mời ngươi ăn cơm hả? Sao ta nhớ không rõ nhỉ? Còn để Nhị ca ca nhường nhịn gọi cho ta một bàn đồ ăn cay, thật là cảm ơn nha ~”
Bị coi là gối tựa lâu như vậy, Lam Vong Cơ vẫn vui vẻ chịu đựng, rất là phối hợp để Nguỵ Anh xoay trở trong lòng ngực, tay phải vô tình hữu ý xẹt qua miệng vết thương của Nguỵ Vô Tiện, chắc là không có gì đáng ngại, y nghĩ. Nghe thấy hỏi chuyện, liền nghiêm túc trả lời: “Vẫn chưa có lần gặp này, chắc là chuyện sắp xảy ra. Vẫn chưa nhường nhịn, không cần cảm tạ“.
Nguỵ Vô Tiện buồn cười cong khoé miệng lên, nói: “Vậy không biết Cô Tô Lam nhị công tử tại sao lại tới Di Lăng nhỉ, là săn đêm đi ngang qua, hay là, đặc biệt đến để gặp ta?”
Lam Vong Cơ lại một lần nữa đưa tay đỡ bên hông hắn, đối diện với cặp mắt vẫn còn vương ý cười kia, nói: “Gặp ngươi, miệng vết thương còn đau không?”
Chết tiệt, người này quả nhiên trở thành đạo lữ là khác liền, bốn lão tổ thế mà bị trêu ghẹo ngược lại!
Giang Yếm Ly cười, lại cho Tiện Tiện một đòn ngay tim, “A Tiện quá mức thích ăn cay, khẩu vị quá nặng, sau này ở Cô Tô chính là có cơ hội điều chỉnh lại một phen“.
Giang Trừng tha cánh tay trái vẫn đang treo của mình, cười nhạo nói: “Đúng nha, nhưng ai đó có tình yêu no rồi, phỏng chừng không rảnh để mà lo đến nhu cầu ăn uống gì đó đâu“.
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ lại thức ăn Lam gia đã từng ăn suốt ba tháng, ồ, hoá ra còn có chuyện nghiêm trọng hơn 4000 điều gia quy đó o(╥﹏╥)o
Lam Khải Nhân: Rất tốt, trở về điều chỉnh lại thực đơn nhà ăn (▼-▼)
Lam Vong Cơ lại là thoáng nhìn qua a Uyển trong lòng Ôn Ninh, nghĩ đến thiếu niên gọi là 'Tư Truy' kia trong sách, là con cháu thân quyến Lam gia, nhưng lại cảm thấy dường như quen thuộc với vị cháo cay do Nguỵ Anh nấu.....
[“..... Tiền bối, Mạc tiền bối!..... Cửa phòng bà lão kia.... mở ra.”
..... Nguỵ Vô Tiện ra hiệu cho bọn chúng đừng cử động, tự mình đi vào căn phòng đó..... Bà lão cúi đầu..... đang cố gắng xỏ sợi chỉ qua cây kim.
Nguỵ Vô Tiện cũng ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Lão nhân gia xỏ kim tại sao không đốt đèn lên? Để ta làm cho“.
Hắn nhận lấy kim chỉ, xỏ một cái qua ngay, trả lại cho bà lão, sau đó làm như không có việc gì đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nói: “Tất cả đừng đi vào“.
Kim Lăng nói: “Vừa nãy ngươi đi vào, có nhìn ra mụ yêu quái đó rốt cuộc là sống hay chết không?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đừng gọi người ta là mụ yêu quái, không lễ phép. Bà lão này, là một hoạt thi“.
Các thiếu niên nhìn lẫn nhau, Lam Tư Truy nói: “Cái gì gọi là hoạt thi?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Từ đầu đến chân đều có đặc điểm của xác chết, tuy vậy người vẫn còn sống, cái này kêu là hoạt thi“.
Kim Lăng kinh hãi: “Ngươi nói bà ấy vẫn là người sống?!”
...... “... Người chết cơ bắp cứng đờ, không có cách nào làm động tác phức tạp xe chỉ luồn kim này.... Hơn nữa bà ấy không cần ăn cơm, nhưng lại vẫn có thể thở, là người sống.... Từ lúc mở cửa đi vào đến giờ, bà ấy không chớp mắt một lần nào“.
Đám thiếu niên chớp mắt liên tục, Nguỵ Vô Tiện nói: “Người sống chớp mắt là để đề phòng khô mắt, người chết, lại không cần như thế. Hơn nữa lúc ta lấy kim chỉ qua, bà ấy nhìn ta thế nào, có ai chú ý đến không?”
Kim Lăng nói: “Bà ấy không chuyển động tròng mắt.... Mà là chuyển động cái đầu!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng là cái này. Người bình thường nhìn sang hướng khác, tròng mắt ít nhiều sẽ di chuyển một chút, nhưng người chết sẽ không, bởi vì bọn họ không thể nào làm được động tác di chuyển tròng mắt tinh tế như vậy được, chỉ có thể di chuyển cả đầu và cổ“.
Lam Cảnh Nghi ngơ ngác nói: “Chúng ta có phải nên viết bút ký hay không?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Thói quen tốt. Nhưng lúc săn đêm làm gì có thời gian rảnh cho ngươi viết bút ký, ghi nhớ trong lòng“.
...... “Được làm ra?! Tại sao phải làm ra?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Người chết có rất nhiều khuyết điểm: cơ bắp cứng đờ, hành động chậm chạp. Nhưng thân thể của người chết, cũng có không ít ưu điểm: không sợ đau, không biết suy nghĩ, dễ dàng điều khiển. Có người cảm thấy có thể cải tiến một vài khuyết điểm của nó, chế tạo ra con rối thi thể hoàn mỹ hơn. Hoạt thi ra đời là vì thế“.
Đám thiếu niên... trên mặt đã tràn ngập một hàng chữ to: “Người đó nhất định chính là NGUỴ! VÔ! TIỆN!”
Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Nhưng đến giờ ta chưa từng làm ra thứ đồ vật này!”
..... Hắn nói: “Khụ. Được rồi, Nguỵ Vô Tiện là người đầu tiên đưa ý tưởng, nhưng, hắn đã luyện thành công Ôn Ninh, cũng chính là Quỷ tướng quân. Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngoại hiệu này là ai đặt? Ngốc như vậy. Mặt khác có vài người, muốn bắt chước mà bắt chước không được, đi theo tà môn ma đạo, liền nghĩ cách lên cơ thể người sống, làm ra loại hoạt thi này“. Hắn kết luận: “Một thứ đồ bắt chước thất bại“.
Nghe đến tên Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt Kim Lăng lạnh lùng hầm hừ nói: “Bản thân Nguỵ Anh vốn đã là tà môn ma đạo“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ừ, người làm ra những hoạt thi đó, càng là tà môn ma đạo trong tà môn ma đạo“.....]
Tà môn ma đạo gì đó nghe đến mức lỗ tai sắp đóng kén, Nguỵ Vô Tiện chỉ vào tiểu Cảnh Nghi vẫn đang ngủ say sưa nói: “Đứa nhỏ đáng thương ghê, dưới tình huống như vậy mà còn nghĩ đến phải viết bút ký, thật là bị đầu độc sâu tận đâu rồi!”
Giọng điệu thương xót này, bộ dạng thiếu đánh này, Lam Khải Nhân nghe thấy lập tức ho mạnh một tiếng với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: Vô tội.jpg
Tiết Dương lớn tiếng nói: “Nguỵ tiền bối, ngươi dựa vào cái gì mà nói hoạt thi là thứ đồ bắt chước thất bại? Cứ vậy mà chắc chắn rằng hoạt thi luyện ra sẽ đánh không lại Quỷ tướng quân Ôn Ninh do ngươi luyện ra hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Xác định nhất định và khẳng định! Dựa vào cái gì hả, dựa vào ta là Di Lăng Lão Tổ đó“.
Ôn Ninh chậm nửa nhịp lại nghe thấy mình được nêu tên, chậm rì rì nói: “Công tử, 'Quỷ tướng quân' không dễ nghe, nhưng 'Di Lăng Lão Tổ' cũng rất khó nghe á!”
Nguỵ Vô Tiện: “.....” Xác thật là khó nghe, nhưng hai cái tên này đều không phải do ta đặt được chưa.
Tiết Dương: “......” Thủ hạ của ta dù thế nào cũng không vượt qua được tên gia hoả này hay sao?
Hiểu Tinh Trần & Tống Lam: “......” Trên đời còn có loại hung thi như vậy?
Những người khác: “......” Quỷ tướng quân gì đó khẳng định không phải là hắn!