[Lúc này, sảnh lớn dưới lầu vang lên một loạt tiếng đồ sứ vỡ vụn thật lớn. Giọng Lam Tư Truy cũng cất lên ngay sau đó: “Trước đó không phải chúng ta đang bàn luận về Tiết Dương hay sao? Tại sao phải tranh cãi đến chuyện này?”
..... Lam Nguyện chính là tên của Lam Tư Truy. Cậu giải thích: “Ta cũng không phải là muốn bào chữa cho hắn. Chỉ là kiến nghị, trước khi nắm rõ ngọn nguồn, đừng tuỳ ý kết luận. Phải biết rằng trước khi tới Nghĩa Thành, cũng có không ít người khẳng định, Thường Bình của Nhạc Dương Thường thị là do Hiểu Tinh Trần đạo trưởng giết vì muốn trả thù cho hả giận đúng không? Nhưng sự thật lại là thế nào?”
Kim Lăng nói: “Thường Bình rốt cuộc có phải do Hiểu Tinh Trần đạo trưởng giết chết hay không, không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Mọi người cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đó gọi là khẳng định cái gì? Nhưng Nguỵ Anh chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, trong hai lần đó, bao nhiêu tu sĩ mất mạng trong tay hắn, chết dưới tay Ôn Ninh và Âm Hổ phù! Đây là mới là sự thật mà vô số người đều nhìn thấy rõ ràng, không thể nguỵ biện, không thể chống chế! Mà hắn xui khiến Ôn Ninh giết phụ thân ta, hại chết mẫu thân ta, chuyện này ta càng không thể quên!”
Nếu trên mặt Ôn Ninh có huyết sắc, giờ phút này chắc chắn biến mất gần như sạch sẽ.
Y thấp giọng nói: “..... Con trai của Giang cô nương?”
Nguỵ Vô Tiện vẫn không nhúc nhích.
Kim Lăng lại nói: “Cữu cữu ta cùng hắn lớn lên, tổ phụ ta coi hắn như con ruột, tổ mẫu ta đối với hắn cũng không kém, nhưng hắn thì sao? Hại Liên Hoa Ổ từng trở thành sào huyệt của đám ô hợp Ôn thị, hại Vân Mộng Giang thị tan đàn xẻ nghé, hại tổ phụ tổ mẫu cùng với cha mẹ của ta đều chết hết, hiện giờ chỉ còn một mình cữu cữu của ta! Hắn tự làm bậy không thể sống, gây sóng gió cuối cùng chết không toàn thây! Ngọn nguồn này còn có gì không rõ ràng? Còn có gì để bào chữa!”]
Chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo?!
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên?!
Vốn đang cảm thấy may mắn vì tránh né được Giang Trừng một lần, và tâm tâm niệm niệm muốn xem thái độ say rượu của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt đọc được đoạn lời nói tức giận này của Kim Lăng, đột nhiên trố mắt lên, đây là có ý gì?!
“Nguỵ Anh?”
Giọng nói lo lắng của Lam Vong Cơ gọi Nguỵ Vô Tiện trở về, nhưng sự hoang mang trong lòng không vơi bớt một chút nào. Trong lúc bất tri bất giác sắc mặt hắn hiện ra vẻ tái nhợt, còn hơi có cảm giác choáng váng, hắn vỗ hai cái lên trán mình, nhưng cũng không có tác dụng gì.
“Chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, chẳng lẽ là nói ta ở Cùng Kỳ Đạo ra lệnh cho Ôn Ninh giết những tên đốc công kia sao? Nhưng huyết tẩy Bất Dạ Thiên là thế nào? Tu sĩ nào bỏ mạng? Trong Xạ Nhật Chi Chinh từng có kế hoạch muốn huyết tẩy Bất Dạ Thiên, nhưng không phải còn chưa kịp huyết tẩy thì Ôn Nhược Hàn đã bị ám sát hay sao? Xui khiến Ôn Ninh giết Kim Tử Hiên? Sư tỷ vẫn đang nghị thân kia mà, nếu ta không điên thì làm sao có thể kêu Ôn Ninh giết Kim Tử Hiên? Còn nữa, sư tỷ rốt cuộc là như thế nào... như thế nào....?”
Khoé mắt dư quang nhìn đến tiểu a Uyển sau này đổi tên thành Lam Nguyện, đang cùng Cảnh Nghi chơi đùa vui vẻ, cộng thêm Ôn Ninh càng hiện ra vẻ chết lặng khi đang chơi cùng với hai đứa nhỏ, Nguỵ Vô Tiện càng cảm thấy tràn ngập trong lòng trong miệng là vị đắng chát không thể nói thành lời.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Lam Vong Cơ lập tức giống như bị ai đó dùng cây kim nhỏ đâm một cái, nhè nhẹ nhói đau. Giơ tay nắm chặt lấy bàn tay lại tự vỗ lên trán mình lần nữa của Nguỵ Vô Tiện, tay kia để ở trước ngực hắn nhẹ nhàng trấn an, rốt cuộc làm cho hắn từ từ bình tĩnh lại.
Tiết Dương mím môi, cười mỉa mai nói: “Hay cho Di Lăng Lão Tổ lời ngay lẽ phải nha, ngươi có cần phải thêm mấy bộ xương lên người mình hay không đây“.
Giang Trừng rống lên giận dữ: “Ngươi câm miệng!” Nhẹ giọng xuống nói với Nguỵ Vô Tiện đang thất thố: “Nguỵ Vô Tiện, từ khi nào ngươi lại trở nên tự mình lo sợ như thế, chỉ là mấy câu nói của một thằng nhãi con hiện giờ còn chưa được sinh ra đã có thể làm ngươi thấp thỏm bất an sao, đợi đọc được chứng cứ vô cùng xác thực, thì ngươi cmn chuẩn bị thưởng thức mấy chục roi của ta rồi sau đó quỳ xuống từ từ sám hối đi!”
Nguỵ Vô Tiện cố rặn ra nụ cười trên mặt, nói với Giang Yếm Ly: “Sư tỷ, người xem Giang Trừng nuôi cháu trai của ta thành ra cái tính tình như vậy, y còn muốn đánh ta nữa kìa, sư tỷ mắng y đi!” Nhưng đó là máu chảy thành sông, thậm chí còn có sư tỷ thân thiết nhất của hắn á, sao có thể không xúc động một chút nào....
Giang Yếm Ly an ủi hắn: “A Tiện đừng lo lắng, sư tỷ còn sống mà, đang khoẻ mạnh ở trước mặt ngươi. A Trừng nói quá đáng, sư tỷ giúp ngươi đánh y.” Nói xong còn ra tay đánh một cái không nhẹ không nặng lên người Giang Trừng.
Bộ dạng Giang Trừng đầy mặt nghẹn khuất vì bị đùa giỡn thành công khiến Nguỵ Vô Tiện bật cười.
Kim Tử Hiên mặc dù oán thầm cái tên gia hoả không biết mấy tuổi này đang muốn nhân cơ hội làm nũng, nhưng vẫn nói: “Người bị 'hại' là chúng ta đây còn chưa nói gì, sao ngươi đã mất tinh thần ủ rũ như thế?” Bất quá con của hắn cũng thật sự dám mắng, lại còn bị đọc ra như vậy nữa, chậc.
Những người khác trầm mặc, quỷ đạo tổn hại thân thể tổn hại tâm tính, đến nay không thể loại bỏ. Nguỵ Vô Tiện hiện giờ chưa thể hiện ra, nhưng chuyện sau này có ai có thể nói chính xác được đâu.
Nhiếp Hoài Tang lại cảm thấy rất kỳ quái, sau Xạ Nhật Chi Chinh, thủ phủ Bất Dạ Thiên của Kỳ Sơn Ôn thị đã trở thành một thủ phủ hoang phế, một mảnh tường đổ nát, tu sĩ của tứ đại gia tộc không có việc gì tụ tập đến đó làm cái gì chứ? Chẳng lẽ sau này Nguỵ huynh dẫn theo những người còn sống sót của Ôn thị đến sinh sống tại Bất Dạ Thiên, sau đó rơi vào cuộc bao vây tiêu diệt và rồi ngược lại bị huyết tẩy à? Ủa, nói như vậy, cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lại từ đâu ra nữa?
Hiểu Tinh Trần thở dài, làm sao mà ngồi ở đây đều là quan hệ ta giết ngươi, y hại hắn? Hơn nữa nội dung trên vách đá này vẫn là lấy Vô Tiện sư điệt làm chính, như vậy sự việc không biết còn bao nhiêu nữa, thật là khiến người ta lo lắng.
Lam Vong Cơ để tay bên hông Nguỵ Vô Tiện, nhìn sườn mặt của hắn thật lâu, rồi mới nói: “Để ta đọc“.
Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy khác thường, gật đầu đồng ý.
[..... Một thiếu niên khác nói: “Được rồi được rồi, tại sao phải cãi nhau vì chuyện này? Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không? Đang ăn mà, đồ ăn nguội hết rồi“. Nghe giọng nói, là tên thiếu niên bị Nguỵ Vô Tiện trêu chọc là “Hạt giống đa tình“.
..... Kim Lăng hừ một tiếng. Lam Tư Truy lúc này mới mở miệng, vẫn nho nhã lễ độ: “Xin lỗi, là ta suy xét không chu toàn lỡ miệng. Kim công tử, mời ngồi. Tiếp tục cãi nhau nữa, dẫn đến Hàm Quang Quân xuống đây thì không tốt“.
Nhắc tới Hàm Quang Quân.... Kim Lăng lập tức ngay cả hừ cũng không hừ, một loạt âm thanh bàn ghế chuyển động vang lên, xem ra là ngồi xuống.... Nhưng Nguỵ Vô Tiện và Ôn Ninh vẫn còn lẳng lặng đứng trong rừng cây nhỏ, đều là sắc mặt nghiêm trọng âm trầm.
Trong lúc yên lặng, Ôn Ninh lại không một tiếng động quỳ xuống. Nguỵ Vô Tiện sau một hồi lâu mới để ý đến hành động của y, yếu ớt xua xua tay, nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi“.
Ôn Ninh vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Nguỵ Vô Tiện, bối rối. Nguỵ Vô Tiện đang định xoay người lại nhìn, chỉ thấy một bộ bạch y lướt qua hắn, nhấc một chân, đá vào vai Ôn Ninh.
Ôn Ninh bị đá đến nỗi lại in ra một cái hố hình người.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng giữ chặt Lam Vong Cơ vẫn đang muốn đá tiếp lại, liên tục nói: “Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân! Bớt giận mà!”
Xem ra thời gian “ngủ” đã qua, thời gian “say” đã tới, Lam Vong Cơ tìm đến.
Tình cảnh này quen thuộc một cách khó hiểu, lịch sử giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Chỉ là Lam Vong Cơ lúc này thoạt nhìn càng bình thường hơn so với lần trước, giày cũng không mang ngược, ngay cả khi làm động tác đá Ôn Ninh thô lỗ như vậy, gương mặt kia cũng càng thêm nghiêm túc chính trực, hiên ngang lẫm liệt, khiến người ta không nhặt ra được chút tì vết nào. Sau khi bị Nguỵ Vô Tiện giữ chặt, y lắc ống tay áo, gật gật đầu, một bộ dạng ngạo nghễ đứng yên tại chỗ, nghe lời không đạp nữa.]
Ở bên cạnh, Ôn Ninh cứng đờ người giơ tay sờ lên vai mình, cảm giác thân thể mình càng cứng ngắc hơn ấy nhỉ.
Kim Tử Hiên: Ta từ chối tin rằng ta thua dưới tay của kẻ chuyên tạo ra hố hình người này!
Giọng Lam Vong Cơ vừa thanh lãnh vừa bình thản, ngay cả đọc đoạn y say rượu, cũng rành rọt dễ nghe, chỉ có một chút xíu chậm chạp nếu không chú ý chắc chắn sẽ không thể nghe ra mà thôi.
Nhưng giọng nói như thế phối hợp với nội dung này, lại khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vui vẻ một cách không giải thích được, phụt cười thành tiếng. Hắn sau khi ở trong lòng thầm nói câu 'Ôn Ninh đáng thương', liền chậm rãi vịn tay lên bả vai Lam Vong Cơ, rất có hứng thú hỏi: “Nhị ca ca, không phải không thích bộ dạng say rượu của mình sao? Hay là, để ta đọc sẽ tốt hơn, hử?”
Lam Vong Cơ rũ mi xuống thu lại cảm xúc. Chỉ mong ước ngươi thoải mái, nụ cười luôn trên môi, ta tình ta nguyện.