Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 69: Chương 69: Chương 72




72.

[.... Nhắm chạy đủ xa rồi, hắn vội vàng xoay người, nhẹ nhàng đặt Lam Vong Cơ xuống đất. Lam Vong Cơ... đứng cũng không đứng nổi, vừa bị buông ra liền ngã ngồi xuống.

Nguỵ Vô Tiện.... Bỗng chốc duỗi tay ra, lập tức tháo sợi mạt ngạch kia xuống, phất một cái, dùng mạt ngạch làm băng vải, kéo thẳng cái chân bị nhiều tai nạn kia của Lam Vong Cơ, cố định nó một cách chặt chẽ trên cành cây.

Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn tháo mất mạt ngạch, hai mắt đều mở to..... Thủ pháp của Nguỵ Vô Tiện cực nhanh, đã cột xong cho y.... Lam Vong Cơ ngã về phía sau, không biết là không có sức để ngồi, hay là bị hắn chọc giận đến không nói được lời nào...

.... “Không thể nghĩ túi thơm của tiểu nha đầu này lại có công dụng lớn như vậy, trở về phải đến cảm tạ nàng cho đàng hoàng“.

Lam Vong Cơ hờ hững nói: “Thật sự không phải là quấy rối nàng?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Nói cái gì? Những chuyện ta làm thế này còn lâu mới là quấy rối nha.... Cởi đi“.

Lam Vong Cơ khẽ cau mày: “Cái gì?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Còn có thể là gì? Cởi y phục đó!” Hắn nói cởi liền cởi, tự mình động thủ, hai tay trái phải nắm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, kéo sang hai bên, một mảnh ngực và bả vai trắng như tuyết lập tức bị lột ra. Lam Vong Cơ chợt bị hắn đè lên mặt đất, mạnh mẽ lột quần áo, mặt tái hết cả lên: “Nguỵ Anh! Ngươi muốn làm cái gì!”

Nguỵ Vô Tiện lột hết áo của y, roẹt roẹt xé thành mấy mảnh... Đứng lên, cởi đai lưng ra, có qua có lại, lộ ra ngực của mình.

..... Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, trên mặt xanh trắng tím đen hồng đan xen liên tục, dường như sắp sửa hộc máu... Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay nói: “Áo cởi xong rồi, giờ đến quần“.]

Lúc Lam Khải Nhân nghe thấy cháu trai ngoan của ông lại bị kéo mạt ngạch xuống một lần nữa, sắc mặt đã tức giận, sau đó nghe đọc đến đoạn tiếp theo là cái gì, ngay lập tức giận tím mặt, trán nổi gân xanh, duỗi thẳng tay chỉ vào Nguỵ Vô Tiện không ngừng run rẩy, ngoài miệng sau khi ngập ngừng một hồi lâu, cũng giống như sắp hộc máu tới nơi, nhưng cuối cùng vẫn không phun máu ra, hét lớn một câu “Không biết xấu hổ!“. Lưng và ngực không ngừng lên lên xuống xuống, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ cố nén giận, vô cùng chật vật!

Nhiếp Minh Quyết - người còn đang chờ nghe hai người bước qua nguy hiểm, chiến đấu anh dũng và đẫm máu, giận dữ chém chết yêu thú:.... Lam tiền bối ngàn vạn lần đừng khách sáo, ta cho ngươi mượn đao, chém cả hai đi!

Lam Hi Thần một bên đỡ thúc phụ nguôi giận, đè lại thanh đao Bá Hạ đang ngo ngoe rục rịch của nghĩa huynh, một bên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn rồi lại nhìn sắc mặt của đệ đệ, chỉ cảm thấy mình sắp mù!

Trên mặt Giang Trừng cũng là tím tím xanh xanh rất khó coi, cho nên nói là, tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này luôn trắng trợn táo bạo trêu chọc Lam Nhị vẫn chưa tính, thế mà còn không biết xấu hổ đến nông nỗi này, sớm như thế đã.... Vậy trước đây các ngươi cmn nói một lời không hợp liền cãi nhau nổ trời, giây tiếp theo là có thể vung tay đánh nhau là đang lừa quỷ hả?

Kim Tử Hiên sau khi nghe đọc tới câu 'cởi y phục' là coi như quyết đoán đổi vị trí với Giang Yếm Ly, sau đó nhanh chóng che kín hai lỗ tai, bản thân mình thì đen mặt tiếp tục nghe, nếu không phải e ngại phong độ giáo dưỡng của mình, y thật cũng muốn chửi ẩm lên theo, đây là cái loại người gì vậy!

Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ cũng không để ý, còn đang chờ xem truyện cười của Lam Vong Cơ, nhưng mà đối mặt với sự tức giận mắng nhiếc của thúc phụ đại nhân, các thể loại ánh mắt vô cùng quái dị của những người khác, hoang mang không hiểu quay đầu lại muốn hỏi người ở phía sau xem tình huống gì, kết quả lại thấy ánh mắt Lam Vong Cơ hơi phiêu lãng, lỗ tai đỏ bừng...?!

Nguỵ Vô Tiện: Σ(⊙▽⊙”a

Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ lại, lập tức bật dậy rống lên thật to với người đọc sách, “Nhiếp Hoài Tang, ngươi cố ý phải không? Ngừng ở đâu không ngừng, tại sao phải ngừng ở đoạn này? Các ngươi rốt cuộc là có hiểu lầm gì đối với nhân phẩm của ta vậy? Cho dù không tin ta cũng không tin được Lam Trạm sao! Ngươi làm cái gì, còn không nhanh chóng đọc tiếp trả lại sự trong sạch cho Lão tổ!”

Mọi người:..... Ngươi còn có thứ gọi là nhân phẩm này hay sao?

Nhiếp Hoài Tang trốn sau cây quạt làm như là rốt cuộc không nín được nữa, hắn ném cây quạt trên tay đập mạnh xuống đất cười to một hồi, “Ha ha ha ha ha ha!”

[Lam Vong Cơ muốn đứng lên, nhưng trên đùi có thương tích, lại trải qua một trận chiến, hơn nữa lửa giận công tâm, càng vội càng không làm được, cả người rũ rượi. Trong lòng kích động, thế mà thật sự phun ra một ngụm máu. Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện lập tức ngồi xổm xuống, điểm lên mấy chỗ huyệt đạo trên ngực y.... Sau khi phun ra chỗ máu tím bầm kia, cảm giác đau đớn tức nghẹn ở ngực giảm đi, lại thấy hành động của Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc hiểu ra. Từ sau khi đến Mộ Khê Sơn, Nguỵ Vô Tiện đã phát giác hôm nay sắc mặt của Lam Vong Cơ rất kém, nhất định có nỗi buồn nghẹn ứ ở ngực, lúc này mới cố tình hù doạ kích thích một phen, làm cho y phun ra chỗ máu ứ đọng này.

Tuy biết rằng hắn có ý tốt, nhưng Lam Vong Cơ vẫn hiện ra một chút vẻ tức giận, nói: “.... Ngươi có thể đừng đùa giỡn kiểu này nữa được không!”

Nguỵ Vô Tiện biện giải nói: “Máu nghẹn do buồn bực rất hại thân thể. Vừa hù doạ liền phun ra được. Ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân, sẽ không lợi dụng cơ hội làm gì ngươi đâu“.

Lam Vong Cơ nói: “Nhàm chán!”

Nguỵ Vô Tiện sớm phát hiện, Lam Vong Cơ hôm nay đặc biệt lửa giận lớn, cũng không giải thích, phất tay nói: “Được được được, nhàm chán thì nhàm chán. Ta nhàm chán. Ta nhàm chán nhất“.]

Mọi người: Ồ, hoá ra là như thế này ha! Hừ, cho dù chỉ là như thế cũng cực kỳ xấu xa rồi, được chứ!

Nhiếp Hoài Tang: Thế này thật ra cũng không thể nói là trong sạch gì đó ~

Hiểu Tinh Trần vẫn sắc mặt quái dị như cũ, “Vô Tiện sư điệt, biện pháp làm sạch máu ứ đọng trong ngực này của ngươi, có phải quá mức khác người rồi không?” Nếu có người làm vậy với hắn, Sương Hoa của hắn chỉ sợ là đã ra khỏi vỏ mấy vòng!

Tống Lam: chính là cách làm đủ khác người, không hổ là Lão tổ của quỷ đạo.

Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay: “Đối với Lam Trạm mà nói, đây chắc chắn là phương pháp hữu hiệu nhất không phải sao!” Đối phó với củ kỹ gì đó rất hữu hiệu nha, không thấy ngay cả thúc đại nhân chỉ nghe vài câu thôi đã sắp hộc máu đó sao.

Vì thế, sắc mặt Lam Khải Nhân mới vừa dịu bớt lại bắt đầu chuyển sang một màu sắc đậm hơn khác....

Tiết Dương cũng cười lớn nói: “Lại còn 'không thích nam nhân', tiền bối ngươi dùng lời này để lừa con Đồ Lục Huyền Vũ vẫn đang thở dốc lúc ấy phải không?”

Nguỵ Vô Tiện: Ta cmn làm sao biết được, vả mặt lại tới nhanh như vậy!

Giang Trừng chán nản, ngươi lột quần áo người ta còn có lý đúng không? Lam Nhị tại sao không đập chết ngươi ngay tại chỗ chứ!

Lam Vong Cơ: Đây là số mệnh đã định của ta, không nỡ.

[.... Sắc mặt Lam Vong Cơ nặng nề, sau một lúc lâu, nói: “Nếu biết đau, lần sau sẽ không lỗ mãng nữa.... Thứ này trên người ngươi hiện giờ, cả đời cũng không biến mất“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy không giống nhau... Hơn nữa nghĩ sang khía cạnh khác, nó đại diện cho việc ta đã từng bảo vệ một cô nương. Ngoài ra cô nương này, về sau nhất định sẽ nhớ kỹ ta, đời này chắc chắc cũng không thể quên được, thật ra vẫn rất...”

Đột nhiên, Lam Vong Cơ đẩy hắn thật mạnh, cả giận nói: “Ngươi cũng biết, cả đời này nàng cũng không quên được ngươi!!!” Cú đẩy này, vừa vặn đẩy trúng miệng vết thương trên ngực Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện ôm ngực... “... Lam Trạm ngươi... Ta với ngươi có thù oán phải không!... Mối thù giết cha bất quá cũng đến thế!“.... Sau một lúc lâu, không ai mở miệng, Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Lam Trạm ngươi hôm nay thật sự rất kỳ quái, lời nói cũng không giống ngươi“. Lam Vong Cơ nói: “Nếu ngươi không có ý kia, thì đừng đi trêu chọc người ta. Chính sự tuỳ tâm sở dục của ngươi, lại hại người khác tâm phiền ý loạn!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Người mà ta trêu chọc cũng không phải ngươi, tâm phiền ý loạn cũng không đến phiên ngươi. Trừ phi.....”

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: “Trừ phi cái gì?“......

“.....” Lam Vong Cơ tự mình lẩm bẩm: “Tại sao ta phải ở đây nói mấy chuyện vô nghĩa này với ngươi“.

Trong lúc bất tri bất giác, Nguỵ Vô Tiện lại dịch tới ngồi xuống bên cạnh y, không biết sống chết nói: “Bởi vì không có cách nào khác, chỗ này chỉ còn lại hai người xúi quẩy chúng ta chứ sao. Ngươi không nói mấy chuyện vô nghĩa với ta, còn có thể nói với ai chứ?”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn cái người lành sẹo đã quên đau này một cái, bỗng nhiên thấy y cúi đầu.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên thảm thiết: “A a a a a a a a a a a a a a a dừng lại!!! Dừng lại dừng lại dừng lại!!!!!!” Lam Vong Cơ vùi sâu vào giữa khuỷu tay hắn, cắn mạnh lên cánh tay hắn, nghe tiếng không những không dừng lại, còn dùng sức cắn thêm.

.... Nguỵ Vô Tiện nói: “Đừng cắn! Đừng cắn! Ta cút! Ta cút!!! Ta cút ta cút ta cút, ngươi nhả ta ra là ta cút ngay!!!!!!” Nguỵ Vô Tiện: “Lam Trạm ngươi hôm nay điên rồi!!!!!! Ngươi là chó!!! Ngươi là chó!!!!!!! Đừng cắn!!!!”

Đợi đến khi Lam Vong Cơ rốt cuộc phát điên xong, cắn đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện lăn lông lốc bật dậy ngay, té ngã lộn nhào vọt tới phía bên kia của hang động.... Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi thẳng người dậy, sửa sang lại quần áo và tóc tai, rũ mắt không nói tiếng nào, một vẻ bình tĩnh, làm như cái cái người mới vừa rồi hết mắng lại đẩy rồi cắn người kia không hề có nửa điểm liên quan tới y.]

Yên tĩnh, yên tĩnh một cách vô cùng quái dị.

Nhiếp Hoài Tang biểu tình mải mê, giọng nói và biểu cảm phong phú đọc xong một hồi lâu, mới phát hiện bao trùm lên mảnh không gian này, ngoại trừ giọng đọc của mình, ngoại trừ sự yên tĩnh, thì vẫn là sự yên tĩnh. Lại nhìn xung quanh thì thấy, tất cả mọi người đang thẳng tắp nhìn chằm chằm hai đương sự không nói một câu nào, Nhiếp Hoài Tang xấu hổ khẽ ho hạ thấp giọng xuống, không đọc nữa, cùng mấy người kia nhìn chằm chằm qua.

Nguỵ Vô Tiện - một trong những tiêu điểm săm soi của mọi người - hoàn toàn không sao cả, hắn nhấc cổ tay phải vẫn đang cột sợi mạt ngạch của mình lên, sau khi đợi ống tay áo trượt xuống, cẩn thận ngắm nghía dấu răng cho đến hôm nay vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên cánh tay. Lúc đó cảm thấy đây là hành vi không thể hiểu được, nhưng hiện giờ nghĩ lại, thật ra có ý nghĩa sâu sắc khác. Nguỵ Vô Tiện cong môi mỉm cười, nâng cánh tay mang dấu răng lên nói với Lam Vong Cơ, “Lam Nhị ca ca, lúc ấy ngươi thật là tàn nhẫn á“.

Đầu ngón tay như ngọc của Lam Vong Cơ phủ lên trên dấu răng, nhớ tới tình trạng vết thương bật máu khi ấy, nhẹ giọng nói: “Rất đau à?”

Nguỵ Vô Tiện ra vẻ nước mắt lưng tròng, lại mềm giọng nói: “Thật đau!”

Lam Vong Cơ nói: “Rất đau là tốt“.

Nguỵ Vô Tiện: “....”

Mọi người: “....”

Dùng đôi tay khớp xương rõ ràng của chính mình chồng lên vết sẹo trên ngực Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, sau đó mượn tư thế này ôm thật chặt người vào lòng, Lam Vong Cơ mới nói: “Bởi vì vết sẹo này cho dù thế nào cũng không xoá bỏ được, có một vị nữ tử chỉ sợ cả đời cũng không quên được ngươi. Cắn ngươi thật mạnh một cái, để lại vết thương sâu nhất, đau đến tận xương cốt của ngươi, cũng muốn khiến ngươi cả đời không quên được ta“.

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, tuy rằng đã đoán được có lẽ sẽ có ẩn ý như vậy, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới có thể nghe được mấy lời này từ trong miệng Lam Trạm. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, thì cảm thấy trên mặt hơi nóng nóng lên, hắn cũng không có chút tâm tư trêu chọc nào, chỉ hơi tò mò hỏi: “Lam Trạm, lời này cũng không giống là lời ngươi sẽ nói ra nha?”

Lam Vong Cơ: “Không muốn để ngươi lại hiểu lầm, lại rời đi“.

Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, lại đưa tay qua nắm, “Sẽ không đâu, nếu không, ngươi lại cắn ta lần nữa để ta nhớ thật lâu?”

Lam Vong Cơ đang định làm, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng 'Khụ khụ' nặng nề hơn, theo tiếng nhìn lại, hoá ra Lam Hi Thần đang nhắc nhở y, không nói tới những người đang ngồi khác, chính là thúc phụ, đều đã sắp hóa thân thành con trâu nước phun khí vèo vèo rồi!

Lam Hi Thần nói: “Vong Cơ, chính là tình cảm sâu xa, cũng cần thể hiện uyển chuyển một chút, chú ý mọi thứ“.

Lam Vong Cơ nói: “Nói uyển chuyển, hắn nghe không hiểu“. 'Hắn' này là chỉ ai, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Lam Hi Thần: “.....”

Giang Trừng sắc mặt đỏ bừng lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ 'Nguỵ Vô Tiện là một tên thiểu năng trí tuệ'.

Nghĩ nghĩ, Lam Vong Cơ lại nói: “Lúc này không cột mạt ngạch“. Ngụ ý, y đang yêu, trước mặt đạo lữ mệnh định, mới có thể như thế, cực kỳ đúng lý hợp tình!

Lần này ngay cả Lam Hi Thần đang tươi cười cũng không tránh khỏi khoé miệng hơi giật giật.

Kim Tử Hiên nhìn Giang Yếm Ly gương mặt ửng hồng ở trong lòng, nhịn không được thầm nói: Là tại hạ đã thua!

Lam Khải Nhân giận quá hoá cười, dịu xuống thành ngữ khí ôn hoà nói: “Rất tốt, sau khi hai người các ngươi trở về, cột mạt ngạch xong trồng chuối chép gia quy, ba tháng!”

Nguỵ Vô Tiện: “.....”

Nhiếp Minh Quyết vẫn nắm Bá Hạ: Đều trúng độc của Di Lăng Lão Tổ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.