Nhiếp Hoài Tang ngắm ngắm tỷ đệ Ôn gia đã ngồi xuống dỗ đứa nhỏ ở cách mấy trượng đằng sau Nguỵ huynh, rồi lại nhìn nhìn đại ca hắn và Lam lão tiên sinh ngồi gần mình, nhìn dáng vẻ hai bên là hoàn toàn không có ý định chào hỏi nhau, cũng phải, dù sao cách đây không lâu tứ đại gia tộc còn đòi đánh đòi giết đối với những người còn sót lại của Ôn thị, Nguỵ huynh cũng vì lý do này mà trốn lên ở Loạn Tán Cương, sao có thể chào hỏi một cách thân thiện được?
Nhìn nhìn lại Nguỵ huynh bên kia, thật đúng là bận rộn nha, tỷ đệ Giang gia, mấy người Hiểu đạo trưởng đều đang thay phiên thăm hỏi tình trạng thân thể, ngay cả động tác ôm người của Hàm Quang Quân cũng dường như mềm nhẹ đi không ít. Ai da, Tử Hiên huynh đáng thương, chỗ ngồi mới vừa đổi chẳng bao lâu, lại đổi trở về, còn trơ mắt nhìn Giang tỷ tỷ hỏi han ân cần Nguỵ huynh.
Sau khi Nhiếp Hoài Tang hà hơi hai lần, mọi người mới nhớ ra còn có việc đọc sách này nữa.
Nhiếp Hoài Tang dụi dụi đôi mắt: Các ngươi thật sự không cân nhắc đến việc đổi người đọc sao?
[Chương 12: Tam Độc]
Nguỵ Vô Tiện nghiền ngẫm cái tên chương mới này, Phật gia có Vân chi tam độc, vốn là chỉ ba nỗi khổ Tham Sân Si của thế gian, bội kiếm của Giang Trừng cũng tên là 'Tam Độc'. Lúc trước khi ban kiếm, Giang Trừng đặt tên còn không đứng đắn bằng cái tên Tuỳ Tiện của hắn, Giang thúc thúc liền chủ động sửa lại thành cái tên 'Tam Độc' này, để Giang Trừng có thể tức chi diệt chi (không hiểu câu này!), tác phong hành sự có thể vững vàng ổn trọng một chút, sau khi Giang Trừng thành danh, cũng được tôn xưng là 'Tam Độc Thánh Thủ'.
Mà 'Tam Độc' ở đây, với Giang Trừng mà nói, sợ chắc không phải là tầng ý nghĩa này.
Độc thứ nhất, cha mẹ cùng mất.
Độc thứ hai, gia tộc bị giết.
Độc thứ ba, kim đan bị phế.
Mà chính mình, thủ phạm của những điều trên theo một ý nghĩa nào đó, ngoại trừ điều cuối cùng, rốt cuộc lại bất lực.
[.... Lúc tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra nhưng lại nhìn thấy không phải nóc hang động đen ngòm, cũng không phải gương mặt tái nhợt nhưng tuấn mỹ kia của Lam Vong Cơ, mà là một tấm ván gỗ, một chuỗi những đầu người nhỏ xíu hôn nhau được vẽ trên tấm ván gỗ.
Đây là những hình vẽ nguệch ngoạc mà hắn vẽ trên đầu giường của mình ở Liên Hoa Ổ. Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường của hắn, Giang Yếm Ly cúi đầu đọc sách, thấy hắn tỉnh lại, lông mày khẽ nhướng lên, buông sách xuống kêu lên: “A Tiện!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Sư tỷ!” Hắn miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, chân tay không sốt, vẫn mềm nhũn, cổ họng hơi khô. Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Ta đã trở về? Ta ra khỏi hang động khi nào? Là Giang thúc thúc dẫn người tới cứu ta sao? Lam Trạm đâu? Giang Trừng đâu?”
Cửa gỗ mở ra, Giang Trừng trên tay cầm một thố sứ trắng đi vào, quát: “Kêu la cái gì!”
Sau khi quát xong, y chuyển hướng sang Giang Yếm Ly: “Tỷ, tỷ hầm canh. Ta giúp tỷ mang lại đây“.
Giang Yếm Ly nhận lấy cái thố, múc thứ bên trong ra một cái chén. Nguỵ Vô Tiện nói: “Giang Trừng, tên nhóc nhà ngươi, lại đây!”
Giang Trừng nói: “Lại làm gì? Ngươi muốn quỳ xuống cảm tạ ta sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Bảy ngày mới dẫn người tới, ngươi thật có ý định muốn giết ta ha?!”
Giang Trừng nói: “Ngươi đã chết hả? Vậy hiện giờ ai đang nói chuyện với ta?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi từ Mộ Khê Sơn trở về Vân Mộng nhiều nhất chỉ cần năm ngày thôi chứ!”
Giang Trừng nói: “Ngươi ngốc à? Chỉ tính thời gian trở về, không tính thời gian đi? Huống hồ sau khi đi, ta còn phải dẫn người tìm cây đa già đó khắp rừng núi, đào ra lối vào hang động đã bị bọn Ôn Triều phá hỏng kia, bảy ngày cứu được ngươi ra, mang ơn đội nghĩa đi!”
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, thế mà thật sự đã quên tính thời gian đi, nhất thời nghẹn lời, nói: “Hình như là có chuyện như vậy. Nhưng Lam Vong Cơ tại sao không nhắc ta?”
Giang Trừng nói: “Y chỉ nhìn thấy ngươi đã đủ phiền rồi, còn trông mong y cẩn thận nghe ngươi nói chuyện?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nói cũng phải!”]
Nhiếp Hoài Tang lại một lần nữa khâm phục, hắn cũng không dám vẽ hình người nhỏ hôn nhau gì đó trên đầu giường, lại còn tự mình vẽ, Nguỵ huynh đây là coi nhiều đến mức tính toán tự mình ra tay sáng tác luôn?
Lam Hi Thần giơ tay, sau khi thi lễ với Giang Trừng, mới nói: “Còn chưa chính thức cảm tạ ơn cứu mạng của Giang tông chủ đối với Vong Cơ năm đó“.
Giang Trừng vừa nhận lễ, vừa nói thẳng: “Lúc ấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì, Lam tông chủ không cần ngại, huống chi....” Huống chi, lúc ấy hắn chỉ là trốn thoát trở về Liên Hoa Ổ xin viện binh, còn người dẫn người đến đó và xử lý Ôn cẩu chính là phụ thân.
Bị thay mặt nói lời xin lỗi, Lam Vong Cơ nhíu mày, cái gì là 'nhìn thấy đã đủ phiền'? Giang Vãn Ngâm chính là luôn nói xấu về y như vậy với Nguỵ Anh sao?
Nếu Giang tông chủ biết suy nghĩ của Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh như vậy, thì nhất định sẽ không chút lưu tình mà chê cười, chính thái độ khó chịu như hàn băng sắt đá của ai kia, còn cần phiền y đặc biệt nói xấu hay sao?
Lại ngồi ở phía sau Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên đang bẻ ngón tay, a Ly tự tay hầm canh nha, lần cuối cùng hắn uống là khi chiến sự ở Lang Gia, còn nhân tiện gây ra lỗi lầm lớn, bất quá cũng may không bao lâu nữa, hắn hẳn là lại có thể uống được rồi... nhỉ?
[Giang Yếm Ly múc canh xong, đưa đến tay hắn. Canh là những củ sen cắt khúc cùng với xương sườn, thịt đều có màu hồng nhạt, hầm chín rục, hương thơm nồng đậm, nóng hôi hổi. Nguỵ Vô Tiện ở trong động nhiều ngày chưa ăn cơm, không thể cho hắn ăn thứ gì quá đặc, món này vừa hợp, nói tiếng cảm ơn sư tỷ rồi ôm chén uống vào, vừa ăn vừa nói: “Lam Trạm thì sao? Y cũng được cứu ra chứ? Ở đây sao? Hay là trở về Cô Tô nhà hắn rồi?”
Giang Trừng nói: “Vô nghĩa. Y lại không phải người của nhà chúng ta, đến ở nhà chúng ta làm gì, đương nhiên là trở về Cô Tô“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Y trở về một mình? Nhà hắn bên Cô Tô...”
Lời còn chưa dứt, Giang Phong Miên đã bước vào. Nguỵ Vô Tiện buông chén xuống, kêu: “Giang thúc thúc!”
Giang Phong Miên nói: “Ngồi đi“.
Giang Yếm Ly đưa một chiếc khăn tay cho Nguỵ Vô Tiện lau miệng, nói: “Ăn ngon không?”
Nguỵ Vô Tiện chưa nhận lấy khăn, chu miệng lên một cách khoa trương, nói: “Ăn ngon!”
Giang Trừng nói: “Bộ ngươi không có tay sao!”
Giang Yếm Ly cười lau miệng và cằm cho Nguỵ Vô Tiện, thật vui vẻ cầm chén đi ra ngoài. Giang Phong Miên ngồi xuống chỗ nàng vừa mới ngồi, nhìn nhìn cái thố sứ trắng kia, làm như cũng muốn nếm thử, nhưng cái chén đã bị Giang Yếm Ly cầm đi rồi.]
Giang Yếm Ly chậm rãi đỏ hoe mắt, vì sao lúc ấy nàng không nấu nhiều một chút, cho cha và đệ đệ mỗi người một phần chứ? Rõ ràng cha cũng muốn uống canh nàng hầm....
Trên tay truyền đến cảm giác bị nắm lấy, nàng nhìn lại, hoá ra là Kim Tử Hiên và Nguỵ Vô Tiện cùng nắm lấy tay nàng, Giang Yếm Ly nhếch môi cười với hai người ý bảo đừng lo, sau đó đưa mắt trấn an Giang Trừng - người chậm một bước trong việc gia nhập vào đoàn quân nắm tay.
Tương lai, bọn họ đều khoẻ mạnh, cha mẹ mới có thể an tâm.
Kim Tử Hiên sám hối, cảm thấy mình trong quá khứ nghĩ a Ly không tốt thật sự là mắt mù, Nguỵ Vô Tiện đánh là đúng! A Ly mới là a Ly tốt nhất trên thế giới!
Đã từng muốn thay đại ca mình đào góc tường, Nhiếp Hoài Tang rất hâm mộ tình cảm của ba tỷ đệ Giang gia, mà canh sườn hầm củ sen kia, chỉ đọc mấy từ này, đã cảm thấy miệng lưỡi thèm thuồng, ứa nước miếng, liền trơ mặt nói: “Giang tỷ tỷ, không biết sau này, Hoài Tang có cơ hội nếm thử tay nghề của Giang tỷ tỷ không?”
Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng, Kim Tử Hiên: Chúng ta còn chưa đủ ăn đây nè, không có cơ hội cho ngươi đâu!
Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, nói: “Hoan nghênh Nhiếp nhị công tử có rảnh tới Liên Hoa Ổ làm khách“.