“.... Giang Trừng?”
Ừ, ta lừa gạt ngươi.
“.... Giang Trừng? Giang Vãn Ngâm?”
Lừa gạt ngươi....
“.... Trời ơi, Giang Trừng ngươi cmn nói một câu cho ta coi!”
Gạt ngươi....
Giang Trừng bị Nguỵ Vô Tiện nắm hai vai lắc lư không ngừng, nhưng làm như đã mất đi mọi ý thức, trong đầu vang vọng câu nói này, nhưng trước mắt lại lướt qua hình ảnh chính mình trốn ở góc đường rồi chạy ra dẫn dụ người Ôn gia rời đi, chính mình tuyệt vọng thù hận gào khóc khi bị mất đi kim đan, chính mình bị che mắt gập ghềnh đi tìm tiên nhân chữa trị kim đan, còn có, Nguỵ Vô Tiện sau khi mất tích ba tháng tính tình thay đổi lớn, Nguỵ Vô Tiện luôn một người một sáo tỏ ra cao ngạo, Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nhìn bội kiếm ở góc tường phủ đầy bụi, còn có trên Loạn Tán Cương....
“Không cần bảo vệ ta, bỏ đi!”
Kim đan của y trở về bằng cách nào, còn cần phải hỏi sao.
Đau, kim đan trong đan điền của y rõ ràng rất tốt, nhưng y chỉ cảm thấy thân thể như bị một ngọn lửa thiêu cháy, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu cháy hết, quá đau đi! Lão tử còn lâu mới vì chút chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt, chỉ là cmn thật sự quá đau mà thôi!
Vốn nhắc lại chuyện xưa, trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng rất là phức tạp, chỉ là không biết tại sao, nhìn thấy Giang Trừng – cái tên sư đệ xưa nay luôn mặt thối nhưng tâm mềm này của hắn, thế mà vì hắn nhỏ vài giọt nước đái mèo, hắn lại có cảm giác muốn cười, thôi được, đúng là cũng bật cười luôn rồi, làm như theo tiếng cười này, những lời khó có thể nói rõ đó dường như cũng không còn khó nói nữa.
Giang Trừng bị tiếng cười chói tai làm cho bừng tỉnh, bỗng đứng phắt dậy lướt qua Giang Yếm Ly ở giữa, túm lấy áo Nguỵ Vô Tiện.
Động tác y rất mau, nhưng động tác của Lam Vong Cơ, vốn cũng đang có sắc mặt vô cùng khó coi, lại càng mau hơn, nháy mắt đem Nguỵ Vô Tiện ra bảo vệ ở phía sau.
Nguỵ Vô Tiện: Lần đầu tiên gặp người đến tìm đánh còn chưa chạm vào nhưng đã được bảo vệ? Mặt mũi của Di Lăng Lão Tổ ta đâu?
Nhiếp Hoài Tang làm như ngơ ngác thò lại gần nói nhỏ với đại ca hắn, “Đại ca, ngươi nói xem ba người này có đánh nhau không?”
Đại ca Nhiếp Minh Quyết của hắn nể mặt trả lời, siết chặt nắm tay nói: “Nhiếp Hoài Tang, ngươi nói xem, là bọn họ đánh nhau trước, hay là ta đánh ngươi trước hả?”
Nhiếp Hoài Tang theo bản năng đưa tay lên ôm đầu, còn phát hiện ánh mắt của Lam lão tiên sinh và Hi Thần ca ca ở đối diện nhìn sang đây, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nhiếp Hoài Tang: Ơ kìa, nhã chính của Lam gia các ngươi đâu?
Sau khi ngẩn người thì yên tâm trốn phía sau Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện ló đầu ra thăm dò, “Còn không phải lừa gạt ngươi đổi kim đan thôi sao, làm gì đến nỗi ngươi phải động thủ đánh ta?”
Mọi người kinh hãi: Đổi đan?
Giang Yếm Ly hoảng sợ, lập tức bụm miệng, ngực phập phà phập phồng, bàn tay đang che mặt rất nhanh ướt đẫm nước mắt mà cũng không nhận ra, chỉ sau mấy nhịp thở đã bị người quen thuộc ở phía sau ôm chặt xoay người lại....
Nghe thấy lời này, Giang Trừng nghiến răng không đối đầu với Lam Nhị nữa, cũng bất chấp chuyện túm hay không túm, đánh hay không đánh, cả người run run quát lên: “Ngươi cmn đổi về lại cho ta!!”
Nguỵ Vô Tiện sớm đoán được y sẽ phản ứng như vậy, bình tĩnh nói: “Không đổi về được, nếu ta nhớ không lầm, người mất đan muốn đổi đan phải làm trong vòng vài tháng mới có tác dụng“. Đây cũng là nguyên nhân thứ nhất bây giờ hắn chịu nói ra. Còn nguyên nhân nữa là, tiếp theo không biết từ miệng người khác sẽ còn đọc ra những chuyện lung tung rối loạn gì, chẳng thà bây giờ nói cho rõ hết, dù sao nếu không có gì bất ngờ, tóm lại tảng đá mắc dịch này rồi sẽ lật ngửa tất tần tật những chuyện cũ năm xưa có liên quan đến hắn.
“Một tháng,“ Ôn Tình ở phía sau đưa ra câu trả lời chính xác, “Kỹ thuật mổ đan, bỏ qua chuyện khả năng thành công chỉ có năm phần, người có tổn thương kim đan phải được động dao kéo trong vòng một tháng mới được“.
Lời này vừa nói ra, 'tiên nhân' phục hồi kim đan như cũ cho Giang Trừng là ai, đã không cần phải nói rõ nữa.
Một tháng.... mổ đan.... động dao kéo....
Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy những câu chữ nhỏ máu này hoá thành một cây rìu, băm vằm trái tim của y ra thành từng mảnh từng mảnh nhỏ máu me đầm đìa....
Trên trán Giang Trừng nổi đầy gân xanh, quát: “Chẳng lẽ muốn ta không biết xấu hổ hơn cả ngươi, cứ làm như không có việc gì mà tiếp tục dùng kim đan của ngươi hay sao?!”
Nguỵ Vô Tiện cũng nổi giận lên, quát lại: “Vậy ngươi cmn có dám nói ra rốt cuộc tại sao mất kim đan không? Khi đó thật sự là ngươi ngu ngốc trở về Liên Hoa Ổ mới bị Hoá Đan Thủ bắt giữ sao? Lúc gặp Ôn cẩu truy đuổi là ngươi đã trốn kỹ rồi mới bị bắt đúng không? Tại sao đã trốn kỹ rồi còn bị bắt, ngươi dám nói ra hay không? Hả?!”
Đẩy cánh tay Lam Vong Cơ vươn tới, Nguỵ Vô Tiện ngồi thụp xuống, ôm đầu nói: “Giang Trừng, ngươi là vì dẫn dụ đám truy binh nên mới bị bắt đúng không? Không ai ngốc cả, đúng không?”
Giang Trừng lẩm bẩm nói: “Không ai ngốc cả? Nhưng ta là cái tên ngốc nhất....” Cứ như vậy bị người ta lừa xoay mòng mòng, thật sự là tin tưởng không chút nghi ngờ...
Nguỵ Vô Tiện nói: “Chúng ta cứ thế hoà nhau được không? Hoặc là ngươi coi như ta lại tuỳ hứng một lần nữa. Trước nay ta đều tuỳ ý làm bậy, tự cho là đúng như vậy, ngươi chẳng phải quá hiểu rõ rồi hay sao?”
Giang Yếm Ly nghẹn ngào không thành tiếng nói: “Sao có thể hoà nhau được? A Tiện, đây là toàn bộ tu vi, còn có con đường tương lai tươi sáng ở phía trước nữa!”
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Ai nói? Hiện tại ta không có kim đan, cũng vẫn rất tốt nha, bây giờ tiên môn bách gia, nhắc tới Nguỵ Vô Tiện ta, ai không kính nể và sợ hãi? Tiền đồ của ta thật sự rất tốt!” Nhích người sang trái cứ luôn cảm thấy sau lưng thiếu thiếu cái gì đó, duỗi tay ra phía sau, cái gối thịt người, phi, cái gối dựa Lam Trạm của ta đâu rồi?
Nguỵ Vô Tiện rên lên, ngẩng mặt đáng thương hề hề nói: “Lam Nhị ca ca, chẳng lẽ không có kim đan thì ngươi ghét bỏ ta? Chẳng lẽ không muốn để mỹ nam tử yếu đuối ta đây dựa vào nữa sao?”
Giang Yếm Ly: “.....”
Kim Tử Hiên: “.....”
Mọi người: Di Lăng Lão Tổ gây ra gió tanh mưa máu, mỹ nam tử yếu đuối?!
Lam Vong Cơ vẫn trầm mặc không nói gì, nhưng chân đã bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngồi xuống rồi, liền vùi đầu vào chỗ cổ hắn, sau đó ôm chặt lấy người.
Nhưng cái người có gối dựa thịt người đây rồi lại không hề thấy thoả mãn một chút nào, kêu lên: “Lam Trạm, tay... tay thả lỏng một chút, sắp đau muốn chết rồi!”
Lam Vong Cơ: “.....”
Đợi bên hông đã thả lỏng, Nguỵ Vô Tiện lại kêu lên: “Ta nói nè Giang Trừng, ngươi ngồi xuống hai ta lại nói chuyện tiếp“.
Giang Trừng vẫn còn đứng ở kia đột nhiên có một cơn xúc động muốn bóp chết hắn rồi mình cũng đồng quy vu tận, nhưng ngại người phía sau kia ngăn cản, còn có nguyên nhân ở trước mặt a tỷ, rốt cuộc vẫn là không xuống tay, lại như cái xác không hồn ngồi trở lại ở chỗ xa xa.
Thân thể Nguỵ Vô Tiện ngửa ra sau, dựa vào không thấy thoải mái lắm, “Vừa rồi ta nói đến đâu?”
Nhiếp Hoài Tang xen vào nói: “Nói đến người đời nghe tiếng Di Lăng Lão Tổ sợ vỡ mật, Nguỵ huynh, ngươi thật sự không trở về chính đạo được sao? Chẳng lẽ không có chút tiếc nuối nào? Còn nữa tu quỷ đạo cuối cùng sẽ rơi vào phản phệ đúng không?”
Nguỵ Vô Tiện: “.... Vừa rồi ta nói ý như vậy sao? Thôi bỏ đi, chuyện này cũng không quan trọng. Tiếc nuối, đương nhiên có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là chút tiếc nuối mà thôi, cho dù lại xảy ra một lần nữa, ta vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn làm như vậy“. Tiếp theo lại nói với Giang Trừng: “Ta biết trong lòng ngươi áy náy không cam lòng, nhưng đây là hoà nhau, còn có mấy đạo lý to lớn này kia ngươi đều hiểu, ta cũng không muốn nói, dù sao nếu ngươi có thì cũng giữ kín cho ta!”
“Hôm nay ta nói ra những lời này, cho dù không có kim đan, ta cũng sẽ không dừng lại ở đây, cho dù là ngoại đạo, là cầu độc mộc, ta cũng sẽ đi tới không thua kém bất kỳ kẻ nào! Phản phệ là cái quỷ gì? Một ngày nào đó, LÃO TỬ sẽ giải quyết cái chuyện phản phệ quỷ quái này!”
“Nếu cảm thấy không hoà nhau, vậy trong một năm tới những đồ ăn ngon sư tỷ tự tay làm, đều dành cho một mình ta biết chưa? Giang Trừng ngươi và Kim Tử Hiên một miếng cũng không có!”
Kim Tử Hiên: “....” Chuyện liên quan gì tới ta?!
Giang Yếm Ly lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Được, chỉ cần a Tiện muốn ăn, lúc nào cũng có, chỉ cho ngươi ăn!”
Giang Trừng bị lời nói chẳng có lý gì của hắn chọc cho tức cười, nhưng rất nhiều lời nói cuối cùng không phản bác lại được, vừa đưa tay bảo vệ chỗ đan điền trên người, vừa ngẩn người ra, sau đó lại đột nhiên hỏi: “Lúc hai ta hẹn quyết đấu, tại sao ngươi không nói ra những chuyện này?” Nói ra có lẽ y sẽ không ra tay, thậm chí cùng đi bảo vệ người Ôn gia không chừng....
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, “Chuyện đó hả, thật ra ta vốn đã tính toán rời khỏi Giang gia, người Ôn gia vừa vặn là một cái cớ,“ Không đợi ai hỏi tiếp, sau đó kể hết toàn bộ, “Giống như ngươi nói, Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, tiên môn chính đạo, không còn cần một người ngoại đạo cao thâm khó dò nữa, Giang gia cũng không cần.... Vốn là định chờ sau đại hôn của sư tỷ rồi sẽ đi, chuyện giấu giếm kim đan là một nguyên nhân, khiến Giang gia bớt đi một cái cớ để bị công kích cũng là một nguyên nhân, ta chịu được người khác mắng ta, nhưng không nhịn nổi người khác cứ luôn chỉa vào ta mà mắng Giang thúc thúc...”
Giang Trừng nghe vậy giận dữ: “Kẻ nào không muốn sống dám nói ra lời bậy bạ?!”
Nguỵ Vô Tiện ngớ ra, nói: “.... Đã bị ta trùm bao tải đánh cho đến khi cha mẹ hắn cũng nhận không ra rồi“. Vờ lờ, cái dáng vẻ hở chút là có thể cầm Tử Điện đi quất người khác này, tinh thần hồi phục nhanh dữ.
Nhưng kế tiếp lại là một khoảng an tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.
Nguỵ Vô Tiện biết, Giang Trừng và sư tỷ sẽ không buông tha như vậy, nhưng lại có thể như thế nào đây. Những rối ren thống khổ hỗn loạn giữa trần đời, có nói thêm nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cứ thế theo dòng thời gian từ từ tan biến.
Nhiếp Hoài Tang nín được một khắc, chịu đựng nửa canh giờ, vẫn rất dè dặt hỏi: “Nguỵ huynh, mổ đan... có đau không?”
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một hồi, mới nói: “Đau nha, đau muốn chết á“. Nhớ tính tình sợ đau sợ mệt nhất quán của vị này, mà hỏi ngược lại: “Bất quá, nếu có một ngày Xích Phong Tôn cũng gặp tình huống tương tự, Hoài Tang huynh à, ngươi có sẵn lòng làm như vậy không?”
“Đương nhiên sẵn lòng,“ Nhiếp Hoài Tang vội vàng kêu lên câu này, rồi sau đó lại rụt trở về, “Nhưng ta sợ là cái viên kim đan bị chó gặm, thiên tư cực kỳ miễn cưỡng mới tạo ra này của ta, nếu đổi cho đại ca ta, chắc là sau này Bá Hạ cũng không rời khỏi vỏ nữa....”
Nhiếp Minh Quyết trong một khoảnh khắc còn cảm thấy rất an ủi thì ngay sau đó giống như bị người ta đánh một gậy tỉnh người, giận dữ từ trong tim (╬◣д◢)
Nguỵ Vô Tiện không chút khách khí mà cười ha hả, lúc này mới phát hiện trên vai còn có một cái đầu tên là 'Lam Trạm'. Ta cmn chuyện này cũng có thể quên được ha, kiểm điểm lại tính đãng trí của mình, vội vàng xoay người đi dỗ dành.
“Nhị ca ca tại sao không nói gì? Ta khoẻ mạnh mà, thật sự, Di Lăng Lão Tổ chính là cùng Hàm Quang Quân ký kết lương duyên, tương lai còn phải bạch đầu giai lão nha, có ngươi ở bên cạnh ta mới dám nói đến chuyện tương lai như vậy, đúng không? Hay là ngươi ghét bỏ ta rồi? Lam gia không phải là không cho phép cái kiểu bạc tình bội nghĩa này hay sao....”
Không hề cho Hàm Quang Quân người ta một cơ hội để nói chen vào, bla bla một hơi thật dài, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên im bặt.
Hình ảnh khiến người ta chờ mong, không, khiến người ta hoảng sợ đã xuất hiện!
Hàm Quang Quân bẹp một cái chặn lại! Hàm Quang Quân luôn luôn quy phạm đoan chính, trước mắt bao người, dùng môi chặn cái miệng đang há ra của Di Lăng Lão Tổ kìa trời!
Kim Tử Hiên lần thứ hai xoay người chắn cho Giang Yếm Ly, trong lòng mắng to một câu 'cẩu nam nam không biết phân biệt trường hợp gì cả'.
Giang Trừng hồn lìa khỏi xác: Cha mẹ ơi, thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này bị khinh bạc ngay trước mặt ta làm sao ngăn lại đây?
Lam Khải Nhân phất tay áo hừ lạnh, âm thầm nhân đôi số lần trồng chuối chép gia quy của môn sinh đắc ý, rốt cuộc vẫn là dặn dò nói: “Hi Thần, sau khi trở về xử lý đạo lữ đại điển của đệ đệ ngươi trước, mời toàn tiên môn, phát thiệp mời rộng rãi, không sót một người nào!”
Trên mặt Lam Hi Thần đã không nhịn được mà mỉm cười, nhưng đó là đệ đệ nhà mình, sau khi trả lời “Vâng” với thúc phụ đại nhân, vẫn phải nhịn xuống, gương mặt tươi cười chịu đựng!
Kim Quang Dao cũng mang nụ cười trên gương mặt, kết quả là, người may mắn vẫn là may mắn, nhưng người bất hạnh....
Tiết Dương bĩu môi, nói tà ma ngoại đạo, ma đạo tổ sư gì chớ, cũng chỉ là một kẻ là chuyện tốt gặp xui xẻo mà thôi.
Hiểu Tinh Trần cũng có suy nghĩ này, quay người đi không nhìn một màn phi lễ chớ nhìn này, nói với Tống Lam ở bên cạnh: “Sư điệt này của ta, chắc không phải bước chân xuống thành thánh ngay đâu nhỉ“.
Tống Lam gật đầu, “Nhân tài kiệt xuất của tiên môn thế hệ này, đều là người có tuệ căn, có trí tuệ tuyệt vời!”
Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ, “.... Vậy mà không có một người nào đến Bạch Tuyết Quan xuất gia“.
Ôn Tình nhanh tay lẹ mắt che mắt hai đứa nhỏ, cũng mắng một câu, rồi thở dài, “Ngay cả Hàm Quang Quân cũng có thể gây hoạ, tên gia hoả này đúng là thủ đoạn phi thường, Ôn Ninh ngươi còn nhìn, nhắm mắt lại cho ta!”
Ôn Ninh uỷ khuất: Tỷ tỷ, ta cũng không muốn, nhưng mà phản ứng của hung thi chậm chạp á.