Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 86: Chương 86: Chương 89




[Vương Linh Kiều tinh thần không yên trở lại phòng của mình.... Ả muốn kiểm kê một chút xem tài sản của mình có bao nhiêu, móc ra một chiếc chìa khoá nhỏ từ thắt lưng.... Trong nháy mắt mở ra cái rương, nhìn thấy đồ vật bên trong. Không có tài sản quý giá của ả, chỉ có một đứa bé làn da trắng bệch cuộn tròn ở trong rương! Vương Linh Kiều sợ đến mức liên tục kêu lên thảm thiết, đạp hai chân kịch liệt lùi về phía sau.... Hai chân run rẩy bò dậy khỏi mặt đất... thầm nghĩ: “Có quỷ, có quỷ!“.... Vội vàng lao ra ngoài, lột tấm bùa dán ở bên ngoài phòng nàng xuống, dán lên ngực.... Tìm một cây treo quần áo, từ xa dùng nó lật cái rương lại... Căn bản không có đứa bé nào cả. Vương Linh Kiều cầm cây treo quần áo đó ngồi xổm xuống.... Bỗng nhiên phát hiện... có một đứa bé màu trắng ở trong gầm giường, đang đối mặt với ả.

.... Đột nhiên, cửa phòng mở rộng ra. Ôn Triều nói: “Lão tử kêu các ngươi đi làm cho ả tiện nhân kia câm miệng, không phải kêu các ngươi đi vào...” Hắn vừa quay đầu lại... thấy được một nữ nhân, đứng ngay cửa phòng hắn. Nữ nhân này mũi nghiêng mắt lệch, ngũ quan giống như bị người ta đánh cho tan nát rồi khâu lên lại một lần nữa.... Cả khuôn mặt méo mó không ra hình dạng gì cả. Đây là Vương Linh Kiều!.... Ôn Triều la lên một tiếng, rút kiếm của mình ra, chém tới một nhát: “Cút! Cút ngay!”

Vương Linh Kiều bị hắn chém một kiếm vào vai, ngũ quan càng vặn vẹo dữ tợn hơn, thét to: “Á a a a a a.... Đau a a a a --- Đau a a a a!!!” Ôn Triều ngay cả kiếm cũng không dám rút ra, chụp lấy một cái ghế ném về phía ả. Ghế đập trúng ả bể tanh bành, Vương Linh Kiều loạng choạng, khuỵu xuống, làm như dập đầu với người nào đó, miệng nói không rõ chữ: “.... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Tha cho ta, tha cho ta, tha cho ta hu hu hu....” Ả vừa dập đầu, máu vừa chảy ra từ thất khiếu của ả. Cửa bị ả chặn, Ôn Triều không thể nào chạy ra, đành phải đẩy cửa sổ ra, gào thét kêu lên: “Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu!!!”

Vương Linh Kiều nhặt một cái chân ghế gãy trên mặt đất, điên cuồng nhét vào trong miệng mình, vừa nhét vừa cười, cái chân ghế thế mà cứ như vậy bị ả nhét vào một đoạn! Ôn Triều hồn phi phách tán, đang định nhảy cửa sổ bỏ chạy, bỗng nhiên phát hiện, trong sân vườn, giữa ánh trăng trải dài trên mặt đất, một bóng người màu đen đang đứng.]

Oán linh quấn thân, nuốt trọng cái chân ghế mà chết! Rốt cuộc đọc đến kết cục của hạng người âm hiểm chó cậy thế chủ như Vương Linh Kiều này, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy một trận thoải mái, chỉ là, “Vì sao không đi gặp mặt Giang Trừng trước?” Sống sót trở về từ địa ngục, việc đầu tiên chính là chặn giết Ôn cẩu, ừm, kẻ thứ nhất khai đao là Vương Linh Kiều, có thể thấy được Ngu phu nhân, Giang tông chủ bọn họ còn có tai họa của Giang gia, ảnh hưởng đối với Nguỵ Vô Tiện, không hề giống một chút nào với biểu hiện lạc quan bên ngoài của hắn nha.

Nguỵ Vô Tiện xua tay, diễn xuất khoa trương nói: “Cận hương tình khiếp (nỗi hồi hộp khi về gần đến quê nhà), cận hương tình khiếp đó hiểu không a! Lại nói ta chính là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, việc bị bắt bị đánh mất mặt như vậy làm sao có thể cứ thể bỏ qua, đương nhiên là tìm về rửa nhục một phen trước đã, có thành tích rồi còn có gì mà không nói được“.

Nhiếp Hoài Tang gục mặt xuống, trên mặt viết ba chữ 'quá giả rồi' cực kỳ rõ ràng, bị lừa gạt mấy lần, hắn hiện giờ từ chối phối hợp với kiểu viện cớ qua loa ngoài mặt thế này.

Nguỵ Vô Tiện: Đây là lời nói thật mà ngươi cũng không tin, trách ta sao?

Kim Tử Hiên đột nhiên nói: “Chắc không phải là sợ hãi chột dạ đấy chứ?”

Mọi người: Nguỵ Vô Tiện mà biết sợ hãi chột dạ, đây là đùa ai?

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng đối mặt, “Kim khổng tước, ngươi không nói, cũng không ai coi ngươi là người câm“.

Giang Yếm Ly thở dài, a Tiện ngốc à!

Lại là như vậy sao? Lam Vong Cơ trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vì sao người khác dễ như trở bàn tay đã có thể biết được, mà y lại không thể nhìn ra.... Khẽ vuốt ve mạt ngạch buộc trên cổ tay người trong lòng ngực, Lam Vong Cơ thầm nói, không sao, bọn hắn còn có tương lai sau này.

[Cùng lúc đó, Giang Trừng đứng ở trước một khu rừng, cảm thấy có người đến gần, hơi quay đầu. Người tới một thân bạch y, cột mạt ngạch, dải lụa sau lưng nhẹ bay phất phơ theo gió, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, cực kỳ tuấn tú cực kỳ nhã nhặn, dưới ánh trăng, cả người làm như bao phủ một quầng sáng nhàn nhạt.

Giang Trừng lãnh đạm nói: “Lam nhị công tử“. Lam Vong Cơ vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói: “Giang tông chủ“.

Hai người sau khi chào hỏi xong thì không có gì để nói, dẫn theo tu sĩ của mình, trầm mặc ngự kiếm đi.

Hai tháng trước, Lam thị Song Bích và Giang Trừng tấn công bất ngờ, đoạt lại kiếm của đệ tử các gia tộc bị thu giữ trong “kỳ giáo hoá” của Ôn Triều, vật về nguyên chủ. Tam Độc, Tị Trần lúc này mới trở về trong tay từng người bọn hắn.

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ quét qua một thanh kiếm khác bên hông Giang Trừng, sau đó dời mắt đi.

Sau một lúc lâu, y nhìn thẳng phía trước, nói: “Nguỵ Anh vẫn không xuất hiện?”

Giang Trừng nhìn y một cái, làm như kỳ quái vì sao y lại đột nhiên hỏi tới Nguỵ Anh, đáp: “Không có“.

Giang Trừng nhìn nhìn Tuỳ Tiện ở bên hông, nói: “Người bên ta vẫn chưa tìm được tin tức của hắn, nhưng hắn mà trở lại chắc chắn sẽ tìm ta, xuất hiện rồi ta sẽ trả kiếm cho hắn“.]

'Vẫn' chưa xuất hiện? Đây rốt cuộc là đã tìm bao lâu, rồi đã hỏi bao nhiêu lần a? Nhiếp Hoài Tang lại nhìn nhìn hai người hiện giờ đã thành đôi, Hàm Quang Quân xưa nay tâm tư kín đáo, rõ ràng thấy Giang huynh mang “Tuỳ Tiện” của Nguỵ huynh nhưng vẫn mở miệng hỏi, có thể thấy được lòng quan tâm rất sâu sắc, nói không chừng cũng đã tốn không ít công sức đi tìm người, làm thế nào sau khi gặp nhau hai người lại trở nên đối chọi gay gắt? Chẳng lẽ cũng là tình thú?

Bất quá, mỗi lần viết đến Hàm Quang Quân, trên Thiên Thư Thạch này luôn không ngần ngại ca ngợi trên trời dưới đất, lời lẽ độc nhất vô nhị, hắn đọc đến phát ngấy!

Nguỵ Vô Tiện đối với chuyện này cảm thấy trong lòng rất an ủi, mặc dù đã trôi qua rất lâu rồi. Lúc ấy, vẫn là sợ hãi, hắn chia cách với những người khác, không chỉ là cảnh còn người mất, còn có nhìn như trong gang tấc, nhưng thật ra xa tận chân trời....

[Chẳng bao lâu, hai người dẫn theo một đám tu sĩ chạy tới Trạm Giám sát mà Ôn Triều đang ẩn núp, chuẩn bị tấn công ban đêm. Còn chưa vào cửa, ánh mắt Lam Vong Cơ đã ngưng trọng, Giang Trừng nhíu mày. Âm khí bốn phía, oán khí lan tràn.... Cảnh tượng bên trong Trạm Giám sát vô cùng thảm thiết. Sân vườn, khắp nơi đều là thi thể. Hơn nữa không chỉ sân vườn, mà ngay cả bụi hoa, hành lang, cây mộc lan, thậm chí trên nóc nhà đều chất đầy thi thể. Những thi thể này đều mặc áo bào hình ngọn lửa rực cháy, là môn sinh của Ôn gia.... Một môn sinh thủ hạ nói: “Tông chủ, đã kiểm tra kỹ, tất cả đều đã chết, hơn nữa, cách chết của mỗi thi thể đều khác nhau“.

Treo cổ chết, thiêu chết, chết chìm, độc chết, đông chết, cắt cổ chết, vũ khí sắc xuyên qua đầu chết.....

Lam Vong Cơ im lặng không nói, dẫn đầu đi vào phòng. Cửa phòng Ôn Triều mở toang, trong phòng chỉ còn lại một thi thể nữ. Trong miệng nhét nửa cái chân ghế, thế nhưng bởi vì cố gắng muốn nuốt cái chân bàn gãy này vào bụng, nên mới sống sờ sờ tự thọc chết mình. Giang Trừng... nhìn chằm chằm một hồi, cười lạnh một tiếng, cầm lấy cái chân ghế kia, chợt nhét mạnh vào miệng ả, đột ngột thọc luôn nửa cái chân ghế còn lại ở bên ngoài vào trong.

..... Lam Vong Cơ đứng trước cửa, tập trung suy nghĩ.... Chỉ thấy một tấm bùa có chữ đỏ trên nền vàng dán ở cửa.... Lam Vong Cơ nói: “Đã có nhiều“. Đầu mày Giang Trừng giật giật, nói: “Quả nhiên“.... Nét chu sa rồng bay phượng múa trên tấm bùa này, thêm vài nét bút, đã thay đổi toàn bộ hình vẽ của tấm bùa....

Trong Trạm Giám sát không phát hiện thi thể của Ôn Triều và Ôn Trục Lưu, Giang Trừng phỏng đoán bọn chúng nhất định bỏ chạy về hướng Kỳ Sơn, lập tức dẫn người ngự kiếm truy đuổi. Lam Vong Cơ lại về Cô Tô trước một chuyến. Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ mới đuổi kịp Giang Trừng, lấy ra tấm bùa trước đó, nói: “Tấm bùa này, đã bị nghịch chuyển“.

Giang Trừng nói: “Nghịch chuyển? Làm thế nào nghịch chuyển?” Lam Vong Cơ nói: “Bùa chú bình thường trừ tà. Lá bùa này, chiêu tà“.

Giang Trừng ngạc nhiên.... cầm lấy lá bùa xem xét cẩn thận, nói: “Chẳng qua thêm vài nét bút, đã đảo ngược toàn bộ công năng của lá bùa? Đây là người làm?” Lam Vong Cơ nói: “Thêm tổng cộng bốn nét bút, đều dùng máu người vẽ. Bùa trấn trạch của cả toà nhà Trạm Giám sát, đều bị sửa đổi. Nét bút đều của cùng một người“. Giang Trừng nói: “Vậy người này có thể là ai?....“. Ngay sau đó, y lại nói: “Nhưng bất kể hắn là ai, mục đích giống chúng ta là được --- giết sạch đám Ôn cẩu!”]

Đọc lời văn có sức hấp dẫn, âm thành hình ảnh sống động như thế, còn là miêu tả các kiểu chết của con người, Nhiếp Hoài Tang ôm ngực tỏ ý, cho dù sau này đại ca có thể cởi mở thoải mái tha cho những cuốn thoại bản trân quý của hắn, thì có lẽ hắn cũng phải nhịn đau chia tay một thời gian, dù sao lúc này có lẽ mình đã mắc căn bệnh run rẩy toàn thân khi đọc sách rồi....

Tiết Dương: Bây giờ ta đã hiểu rõ, tại sao người này tự xưng là người có tư cách nhất để viết cuốn sách《Một ngàn cách chết thảm》rồi, còn là người sáng tạo ra Chiêu Âm phù thu hút tà tuý đã được thử nghiệm thực tế qua, so với gã lợi hại hơn nhiều.

Giang Yếm Ly thân là đại tiểu thư của Vân Mộng Giang thị, bình thường vốn không có cơ hội tiếp xúc với mấy chuyện máu me thế này, bây giờ chính tai nghe nói tình trạng chết thảm thiết của những người có thù sâu như biển đó, chỉ cảm thấy thiên đạo luân hồi đủ an ủi vong linh của những anh hùng linh thiêng ở trên trời của Giang thị, nhưng vẫn sẽ lo lắng không biết có ảnh hưởng xấu nào đối với sư đệ hay không.

Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích, “Thế này đã bị doạ rồi? Hoài Tang huynh à, hiện giờ cũng chỉ có vài người không trực tiếp nhìn thấy trên chiến trường, mới có thể giống như ngươi, cảm thấy Di Lăng Lão Tổ tàn nhẫn thích giết chóc, máu chảy thành sông là một truyền thuyết thôi á“.

Đôi lông mày đẹp của Giang Yếm Ly nhíu lại, nhịn không được kêu lên: “A Tiện!” Sao có thể tự bôi xấu thêm cho mình như thế!

Giang Trừng cũng thối mặt nói: “Nói tiếng người!”

Mọi người trước đây đúng thật là đã nghe nhiều mấy lời này, cũng chưa từng nghĩ nhiều mà đi phân biệt thiệt giả, nhưng hiện tại, bọn họ lại giống người Giang gia cảm thấy bên trong nói không chừng cũng có chút ẩn tình, nếu nói ra có khi cũng là một truyện cười hiếm thấy trong tu chân giới.

Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm hơi chặt, nhưng vui vẻ chịu đựng, bắt đầu nói tiếng người, “Giống như người Ôn gia từng có một quãng thời gian tuyên bối cho người đến tẩy sạch Loạn Tán Cương, nhưng trên thực tế, những oán linh đầu tiên mà ta thu phục ở Loạn Tán Cương đều là có huyết hải thâm thù với Ôn Cẩu, sau khi dẫn mấy thứ này ra, chỉ thay đổi một vài nét vẽ trên bùa chú để bắc cầu, thì trong Trạm Giám sát sẽ có cảnh tượng như vậy“.

“Đương nhiên, cũng có nguyên nhân ba tháng ăn xổi ở thì kia của ta, nhiễm quá nhiều oán khí, để giải oan báo thù cho nên bỏ ra nhiều sức lực để cải tiến bùa chú. À, ngoại trừ Vương Linh Kiều Ôn Triều Ôn Trục Lưu, bọn họ là ta tự mình ra tay không sai, những tên đầu sỏ gây tội này có chết vạn lần cũng khó tiêu được mối hận trong lòng ta“.

“Liên tục vài Trạm Giám sát đều dùng cách này để công phá, hành động này thứ nhất là để nhiễu loạn lòng binh sĩ trong đội quân Ôn thị, doạ lá gan chó của bọn chúng; Thứ hai, càng là để ngăn chặn mấy tu sĩ chính đạo kia, bổn Lão tổ bận rộn giết giặc trên chiến trường, không muốn nghe đến những lời nói tự xưng là 'nghĩa khí ngút trời' muốn điếc cả tai đó“.

Kim Quang Dao không rõ mang tâm trạng gì, khen ngợi nói: “Một hòn đá trúng mấy con chim, làm chơi ăn thiệt, Nguỵ tiên sinh đại tài như thế, nếu có thể bình tĩnh tâm sự một phen trước mặt những danh sĩ tiên môn đó, tất nhiên sẽ hoá giải mọi hiểu lầm, tiêu trừ mọi ân oán, làm gì còn có đường sống cho kẻ hèn tại hạ đây lang thang chứ!”

Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý, lại thay đổi một tư thế dựa thoải mái, mới lười nhác nói: “Người hiểu ta nói ta lo lắng, ngươi không biết nói ta còn muốn gì nữa. Mặc dù thủ đoạn độc ác, nhưng ta tự nhận cũng quang minh chính đại giống Xích Phong Tôn, không liên luỵ người vô tội, tại sao phải lên sân khấu diễn kịch trước mặt những người còn không biết gọi là gì?”

Nhiếp Hoài Tang cười cười, một bên giả vờ tiếc nuối cho hành động nhiều lần vò mẻ không sợ sứt đi khiêu khích Di Lăng Lão Tổ của Kim Quang Dao, một bên bội phục Nguỵ Vô Tiện dám can đảm lấy đại ca hắn ra để chặn họng Liễm Phương Tôn, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ai da hắn thật sự chỉ là một người xem kịch.

Nhiếp Minh Quyết đang lau bội đao, chính là dùng vải lụa có giá trị không tính nổi của Nhiếp Hoài Tang, có lẽ đợi mọi việc xong xuôi, tổ chức một trận đấu võ ở Bất Tịnh Thế sẽ là một ý kiến không tồi nhỉ? Mời những người đó lên võ đài thay phiên nhau đối chiến một lần, bọn họ có lẽ sẽ hiểu được, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.