Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 96: Chương 96: Chương 99




[Ba người lại đi lên phía trên, đón tiếp là những căn nhà tranh đổ nát đứng bên con đường núi. Những căn nhà này phần lớn rất nhỏ, xây dựng đơn giản, thậm chí là đơn sơ, vừa thấy là biết xây dựng vội vàng. Có căn đã bị đốt cháy chỉ còn lại cái khung, cả một gian nhà đổ sụp xuống bên cạnh.... Bị mưa dập gió vùi mười mấy năm, không ai chăm sóc, căn nào căn nấy như quần áo rách tả tơi, kéo dài chút hơi tàn, trầm mặc quan sát người đến từ dưới chân núi.

.... Cái gọi là “Vật còn người mất”, tốt xấu vẫn là có “vật còn”, nhưng tình cảnh này thì ngay cả nhìn vật nhớ người cũng không làm được.

.... Bên trong một căn nhà rách nát, đột nhiên có bóng người lắc lư lảo đảo đứng lên... Nguỵ Vô Tiện vỗ xuống một chưởng, con tẩu thi này không hề nhận thấy sự khác thường nào.... Nguỵ Vô Tiện thong thả lùi lại hai bước, nói: “Bị Âm Hổ phù khống chế rồi“..... Ôn Ninh tiến lên một bước, rống lên nắm đầu nó kéo đứt ra. Tiếp đó, từ bốn phương tám hướng truyền đến từng trận tiếng gầm gừ trầm thấp, bốn mươi năm mươi con tẩu thi chậm chạp bước ra khỏi khu rừng tối đen... Nguỵ Vô Tiện nói: “Đừng dây dưa với chúng nó, trực tiếp lên núi!” Cũng không biết Kim Quang Dao mấy ngày nay cầm Âm Hổ phù rốt cuộc đã điên cuồng triệu đến bao nhiêu tẩu thi, đợt này tiếp nối đợt kia... Cảng gần đỉnh núi Loạn Tán Cương, đàn tẩu thi càng dày đặc... Sau gần một canh giờ, bọn họ cuối cùng mới có được một chút thời gian để nghỉ ngơi, Nguỵ Vô Tiện ngồi trên một con thạch thú trấn sơn đã bị hư hại thở phào.... Lam Vong Cơ cất đàn, từ trong tay áo rút ra một thanh kiếm đưa cho hắn, nói: “Phòng thân“.

Nguỵ Vô Tiện nhận lấy nhìn, đúng là Tuỳ Tiện.... Cười nói: “Cảm ơn“. Tiện tay đeo nó ở bên hông, cũng không có ý định sử dụng nó. Thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn chăm chú, Nguỵ Vô Tiện gãi gãi đầu, giải thích: “... Hiện giờ thân thể này của ta linh lực yếu kém, cho dù có bảo kiểm thượng phẩm cũng không thể nào phát huy uy lực của nó. Cho nên, vẫn là làm phiền Hàm Quang Quân bảo vệ cho nam tử yếu đuối ta đây“. Lam Vong Cơ: “....”]

Nguỵ Vô Tiện bị làn sóng thao túng này làm cho kinh ngạc ngây người, ánh mắt nhìn Kim Quang Dao quả thực giống như đang nhìn một vị thần, “Chỉ dựa vào nửa khối Âm Hổ phù, không biết phục hồi như cũ đến mức nào, cũng không xác định có thể sử dụng được bao lâu, đã dám đến Loạn Tán Cương làm bậy rồi?” Đây thật đúng là người không biết thì không sợ nha, hắn làm ra thứ đó, sử dụng hơi sơ sót là đã gây ra đại hoạ, huống chi còn sử dụng ở một nơi như Loạn Tán Cương, lại còn dùng để đối phó hắn?! “Chẳng lẽ cứ như vậy mà chắc chắn rằng người chế tạo là ta đây không có biện pháp nào để đối phó Âm Hổ phù hay sao!”

Kim Quang Dao: “.....” Tuy bố trí đúng là có hơi hấp tấp, cũng có chút không thoả đáng, nhưng đã là giá hoạ, thì phải như vậy mới càng giống thật hơn đúng không.

Nhiếp Hoài Tang hỏi: “Vậy Nguỵ huynh, ngươi rốt cuộc là có biện pháp, hay là không có biện pháp đối phó?”

Âm Hổ phù hả, Nguỵ Vô Tiện thở dài, “Có thể nói là có, cũng có thể nói là không có, đại khái gần như là không có biện pháp đi“.

Nghe thấy mấy căn nhà tranh thế mà bị cháy rụi đổ sụp, Ôn Tình trong lòng cảm giác may mắn, trước mắt trên Loạn Tán Cương mọi người xây dựng nhà tranh ra hình ra dạng cũng là số ít, sau khi trở về nếu tình hình có thể chuyển biến tốt đẹp, ưu tiên hàng đầu là xây dựng nhà cửa cho đàng hoàng. Nhưng, nam tử yếu đuối gì đó....

“Nguỵ Vô Tiện, ngươi đây là đang thể hiện sự yếu đuối hả? Đây thật không giống lời ngươi có thể nói ra!”

Mọi người: Không, nếu ngươi nghe từ đầu, thì sẽ biết người này tuyệt đối có thể nói ra!

Nguỵ Vô Tiện tươi cười đầy mặt nói: “Ta với Lam Trạm là ai với ai chứ, có lời nào không thể nói đâu, đúng không Lam Trạm?”

Lam Vong Cơ nghiêm túc gật đầu: “Ừm”

Mọi người:....

[Nam tử yếu đuối ngồi một lát, rốt cuộc chống đầu gối đứng dậy. Ba người lại đi lên phía trên một đoạn, cuối cùng, ở cuối con đường núi, nhìn thấy lối vào một hang động tối đen như mực.

Cửa hang động này cao hơn năm trượng, còn chưa đến gần, từ xa đã nghe từng trận gió rít gào, phảng phất còn có thể nghe được tiếng người rên rỉ như có như không.

Hang ổ Di Lăng Lão Tổ dùng giết người luyện thi, làm chuyện thương thi hại lý trong truyền thuyết – Phục Ma động.]

Nguỵ Vô Tiện đọc tới câu này, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, “Thật sự là bị oan uổng, nỗi oan giữa thanh thiên bạch nhật mà, trên thực tế ngoại trừ Ôn Ninh, ta đều lười đi luyện thi, càng đừng nói là giết người thương thiên hại lý, đây chắc hẳn là công lao ra sức bôi nhọ của Kim gia đúng không?”

Tà ma ngoại đạo hắn đây, ngoại trừ nghĩ cách tách biệt hoàn toàn Loạn Tán Cương ra khỏi thế giới bên ngoài, nếu từ đầu chính mình không sống an phận ở một góc, thì trông chờ vào việc hai bên nước sông không phạm nước giếng, căn bản là không có khả năng.

Chẳng lẽ đợi sau khi ra ngoài, còn phải nghĩ cách làm cho mình có được danh tiếng tốt à?

Tiết Dương nó: “Nguỵ tiền bối, Phục Ma động kia...?”

“Hả?” Phục hồi tinh thần lại, Nguỵ Vô Tiện nói: “Phục Ma động làm sao?”

Nhiếp Hoài Tang cũng nói: “Bên trong Phục Ma động, thật sự không có bí tịch pháp bảo linh tinh gì đó sao?”

“.....”

Nguỵ Vô Tiện: “Nó thật sự cũng chỉ là một hang núi bình thường, chỉ là lười đi xây nhà, chỗ đó lại là một nơi rộng lớn, vị trí rất tốt, mới chọn làm khuê phòng (phòng của thiếu nữ), à phòng ngủ, kiêm thư phòng (?). Các ngươi không thể bởi vì nó là hang ổ do ta dựng nên, rồi nghĩ nó là một cái hang thần nha!”

Lam Vong Cơ: Khuê phòng...?!

Tiết Dương, Nhiếp Hoài Tang: Đó là Phục Ma động á, chỉ cảm thấy là một cái động quỷ thôi, đâu có nghĩ là hang thần gì đâu.

Đang ngồi trong đây, ngoại trừ Ôn Tình Ôn Ninh, cũng chỉ có Giang Trừng từng vào Phục Ma động, lập tức nghĩ thầm: Đúng thật không phải là cái ổ bình thường, mà là một cái ổ chó bừa bãi đến khủng khiếp!

[Trần của Phục Ma động cao rộng. Ba người nín thở ngưng thần, lén đi vào động, không ai gây ra tiếng bước chân, nhưng ngược lại từ sâu trong động truyền đến tiếng người càng lúc càng hỗn tạp. Nguỵ Vô Tiện biết rõ địa hình trong động như lòng bàn tay, đi đầu tiên, đến một chỗ dừng lại làm một động tác tay. Hang chính cách bọn hắn chỉ có một vách đá, xuyên qua lỗ thủng trên vách đá, có thể nhìn thấy một cái hang có thể chứa cả ngàn người, chính giữa ngồi hơn một trăm người, tay chân đều bị dây khổn tiên trói chặt.... Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, còn chưa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bỗng nhiên, một thiếu niên ngồi dưới đất nói: “Nếu ta nói, thì lúc ấy ngươi không nên chỉ đâm hắn một nhát kiếm, tại sao không trực tiếp cứa cổ hắn luôn?“.... Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy hơi quen tai quen mắt, một hồi lâu nhớ ra, đây không phải là Kim Xiển hôm đó đánh nhau với Kim Lăng sao?

Sau đó nhìn thấy, thiếu niên sắc mặt lạnh lùng u ám ngồi bên cạnh tên đệ tử đó, không phải Kim Lăng thì là ai?

Kim Lăng nhìn cũng không thèm nhìn gã đó một cái, rầu rĩ không nói gì. Một thiếu niên bên cạnh cậu..... nói: “Bọn chúng đã rời đi vài ngày, rốt cuộc muốn thế nào? Muốn chém muốn giết thì làm đại cho xong. Ta tình nguyện săn đêm bị quái vật cắn chết, cũng không muốn bị đói chết ở đây á!” Thiếu niên đang lải nhải này, đúng là Lam Cảnh Nghi. Kim Xiển nói: “Còn có thể muốn thế nào? Chắc chắn là lại muốn làm như đối với Ôn cẩu sau Xạ Nhật Chi Chinh vậy, đem chúng ta luyện thành con rối tẩu thi của hắn, sau đó, sau đó lại dùng chúng ta đi đối phó với người nhà chúng ta.... Nguỵ cẩu đê tiện, không có chút tính người!”]

Lại một lần nữa đọc ra cái chữ gắn liền với cái họ của mình, Nguỵ Vô Tiện lập tức trốn vào trong lòng Lam Vong Cơ, cả người sởn tóc gáy một trận, trời ơi, mặc kệ cái ngươi mắng chửi thế nào, có thể đừng nhắc tới cái chữ này được không?

Sau khi trốn xong, cảm giác Lam Trạm thật sự vô cùng đáng tin cậy, xác định không thể thật sự có con gì kia chạy ra ở chỗ này, Nguỵ Vô Tiện rùng mình rớt xuống lớp da gà nổi toàn thân, hét lên: “Kim Tử Hiên, ngươi trở về nhất định phải tra hỏi cho rõ ràng, tên Kim Xiển này rốt cuộc là con cháu dòng nào của Kim thị, cứ luôn tranh chấp đánh nhau không buông tha Kim Lăng, khinh người quá đáng, đây là dạy con không được ha! Đánh cha nó một trận để giáo huấn đi!”

Giang Yếm Ly thở dài, sao có thể làm loạn được?

Kim Tử Hiên: “.....” Tuy rằng ta có ý nghĩ như vậy, nhưng so với Kim Lăng, xác định không phải đang trả thù cho chính ngươi đấy chứ?

Nguỵ Vô Tiện: Bổn lão tổ là hạng người như vậy sao? Người mắng ta có ít đâu, đáng để so đo với một tên tiểu quỷ còn không biết có sinh ra hay không à?

Nguỵ Vô Tiện khụ một tiếng, nói: “Cả một đoạn dài không đọc thấy mấy tiểu bối này, kết quả đọc được thì là bị bắt cóc làm con tin? Liễm Phương Tôn đây là đang thả dây câu cá, bắt con nít dụ người già ư? Kim Lăng đã ở đây, đoán chừng Giang Trừng quất Tử Điện cũng không còn xa nữa nhỉ“.

Kim Quang Dao: Chuyện này ta thật sự không biết.

Giang Trừng lại ném hai con mắt sắc bén hình viên đạn qua, “Ai là người già?”

Nguỵ Vô Tiện: “.... Hẳn là, Lam lão tiền bối?”

Lam Khải Nhân: (▼ヘ▼#)

Lam Hi Thần: ▼-▼||

Lam Vong Cơ: (▼-▼)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.