Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 54: Chương 54: Giảo đồng




【.... Nguỵ Vô Tiện đi vòng quanh một bụi hoa tàn hơn 50 vòng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nghe thấy câu nói cuối cùng mà dở khóc dở cười. Đúng lúc này, chợt nghe từ phía sau truyền đến tiếng lá khô bị đạp vụn vỡ..... Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay người lại, chỉ nhìn thấy một thân hình mặc đồ đen đứng dưới một bóng cây chết khô ở đằng sau cách đó không xa.

Thân hình này rất cao, rất to lớn, rất có uy thế.

Chỉ là thiếu một cái đầu.】

Chỉ là thiếu một cái đầu......

Nhiếp Hoài Tang cứng đờ quay đầu lại nhìn về phía đại ca hắn, tay cầm quạt siết thật chặt, mong chờ đại ca hắn có thể nói chút gì đó khiến hắn yên tâm.

Nhiếp Minh Quyết mặc dù nghe xong câu này, đoán được người không đầu này là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chỉ nhíu mày, không có phản ứng gì lớn lắm. Nhận thấy đệ đệ của mình nhìn lại đây, mắt Nhiếp Minh Quyết hơi nheo lại, nói ra hai chữ, “Tiếp tục“.

“Đại ca!”

“Mượn một câu của họ Nguỵ, nam tử hán đại trượng phu, nếu đối mặt cũng không dám, thì nói gì đến đỉnh thiên lập địa?”

Nguỵ Vô Tiện: Lời nói ban đầu của ta là vậy sao?

Đại ca, đây hẳn là ngươi sau khi chết đó, nếu phải đối mặt không phải là ngươi đối mặt hay sao? Nhiếp Hoài Tang thở dài, lần đầu tiên trong đời đọc nhẩm đoạn mở đầu đao pháp khí phách của Nhiếp gia... một cách nghiêm túc như thế, rồi mới tiếp tục đọc phần sau.

【Chương 10: Giảo đồng

..... Bên phía đống lửa, đám tiểu bối Lam gia cũng thấy được bóng dáng này, ai nấy sởn tóc gáy, đôi mắt trợn tròn sắp sửa rút kiếm ra, Nguỵ Vô Tiện đặt ngón trỏ lên môi, khẽ khàng “suỵt” một tiếng.

..... Lam Cảnh Nghi giơ ngang thanh kiếm trước người, run giọng nói: “Đây, đây là yêu quái gì!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vừa nghe đã biết học không tốt lớp kiến thức căn bản rồi. Yêu là cái gì? Quái là cái gì? Đây rõ ràng là thi, thuộc về quỷ loại, sao có thể là yêu quái?”

..... Nguỵ Vô Tiện chụm hai tay lại trên miệng, cao giọng nói to: “Thật sự là không sao!.... Nhưng mà... có ánh lửa! Sức nóng! Nhiều người sống, lại còn đều là nam tử! Dương khí nặng! Nó nhìn không được, nghe không được, nhưng nó có thể hướng đến nơi nó cảm nhận được sức nóng đó. Còn không mau chóng dập lửa, tản ra hết đi!”

..... Quả nhiên, đống lửa vừa tắt, mọi người tản ra, kẻ không đầu này liền mất phương hướng..... Bỗng nhiên, nó lại cử động, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác đi về phía một thiếu niên trong đám đó!

Nguỵ Vô Tiện..... Hắn nhặt một hòn đá ở bên cạnh dưới chân, lật tay một cái, ném về phía kẻ không đầu.... Nói: “.... Tu vi của con quỷ không đầu này rất cao, nếu các ngươi di chuyển với tốc độ quá nhanh, mang theo làn gió nhẹ bên người, cũng sẽ bị nó cảm nhận được.”

Lam Tư Truy nói: “Hình như nó đang tìm kiếm thứ gì đó..... Là đang tìm... cái đầu của nó phải không?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không sai, nó đang tìm cái đầu của nó. Ở đây nhiều đầu người như vậy, không biết cái nào của nó, nên nó sẽ vặt đầu từng người xuống, để lên cổ mình, xem có vừa hay không....”

..... Đám thiếu niên đồng loạt đưa tay lên bảo vệ cần cổ, bắt đầu chậm rì rì “chạy trốn” khắp nơi... Lam Cảnh Nghi không thể chịu đựng nổi nữa, nói: “Chúng ta cứ tiếp tục mãi như thế này hay sao? Chạy đến khi nào cơ chứ!”

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: “Đương nhiên không phải“.

Nói xong, hắn cao giọng kêu: “Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân ơi! Hàm Quang Quân ngươi đã trở lại chưa! Cứu mạng a!”

Thấy vậy, những người khác cũng kêu cùng với hắn... Giọng sau cao hơn giọng trước, tiếng kêu này thê lương bi ai hơn tiếng kêu kia.... Bỗng nhiên vang lên một tiếng tiêu réo rắt, tiếp ngay sau đó, là một tiếng đàn trong trẻo hoà theo.

..... Đám tiểu bối này quả thực đều mừng rỡ vô cùng đến sắp khóc lên: “Ô ô ô ô Hàm Quang Quân! Trạch Vu Quân!”】

Nhiếp Hoài Tang mặt đơ ra đọc xong đoạn này, hắn xem như đã tự mình cảm nhận được tâm trạng của Hiểu Tinh Trần khi đọc đoạn trước đó. Đây là đại ca hắn, đại ca bị phanh thây rồi hoá thành tà ám đó, thế mà bị Di Lăng Lão Tổ biến thành tài liệu giảng dạy thực tế cho tiểu bối Lam gia, Nguỵ huynh ngươi từ khi nào trở thành người thầy tốt như vậy? Người này thích chơi trốn tìm tới cỡ nào? Tại sao đại ca không bùng nổ đè Nguỵ huynh xuống đất đánh một trận chứ hả?

Nhiếp Minh Quyết khẽ hừ, họ Nguỵ này còn biết kêu người đến áp chế y, chứ nếu dám dùng cách tà môn ma đạo để áp chế y, thì thanh trường đao Bá Hạ của y chắc chắn sẽ rời vỏ chém chết không tha!

Lam Khải Nhân trong thoáng chốc có loại cảm giác cảnh còn người mất, năm đó Nhiếp lão tông chủ đang độ tráng niên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Thanh Hà Nhiếp thị; hiện giờ Nhiếp thị cũng như mặt trời ban trưa, khí phách của Nhiếp tông chủ còn hơn cả vị phụ thân đó. Tương lai thì sao? Than thở rồi lại tự giễu, những tiên gia danh môn này của bọn họ, không phải đều như thế sao? Cho dù thế nào, tiên môn bách gia về sau, vẫn phải dựa vào những tiểu bối này để đột phá. Nhưng mà bình tĩnh lại thì thấy tiểu bối Cảnh Nghi đang cùng đứa nhỏ và hung thi của Ôn Gia chơi đùa thật vui vẻ, chợt cảm thấy tương lai Lam gia một mảnh u ám!

【Hai thân ảnh thon dài thoáng xuất hiện ở trước cửa khu vườn héo úa, cao lớn sừng sững như nhau, sắc trắng như tuyết giống nhau, một người cầm tiêu, một người đeo đàn, sóng vai đi tới. Hai người vừa nhìn thấy bóng người không đầu kia, đều cùng hơi sửng sốt.

Sắc mặt của Lam Hi Thần đặc biệt rõ ràng, có thể nói là đã kinh ngạc đến mức chấn động luôn rồi. Liệt Băng không phát ra tiếng nào, nhưng Tị Trần đã ra khỏi vỏ.... Thân thủ của kẻ không đầu kia thật sự mạnh mẽ nhanh nhẹn, bật người nhảy lên, nghiêng người né tránh mũi kiếm Tị Trần, trở tay chụp lấy, thế mà nắm được chuôi kiếm Tị Trần!

..... Lúc này, Lam Hi Thần đã phục hồi tinh thần lại, đưa Liệt Băng lên môi, cau mày thổi tiêu.... Ba âm thanh cùng phát ra, rốt cuộc nó giống như mất hết sức lực, thân hình lảo đảo, ngã xuống. Nói một cách chính xác, cũng không phải là ngã xuống, mà là rời ra thành từng mảnh. Tay đằng tay, chân đằng chân, mình đằng mình, rã thành từng phần rơi trên mặt đất đầy lá khô.

Lam Vong Cơ lật tay cất đàn, triệu kiếm vào vỏ.... Một đám tiểu bối chưa hết hoảng hồn vây quanh lại, đầu tiên hành lễ với Trạch Vu Quân, không đợi bọn chúng bắt đầu lao nhao, ríu rít lên, Lam Vong Cơ đã nói: “Nghỉ ngơi“.

Lam Cảnh Nghi ngơ ngác nói: “Hả? Nhưng Hàm Quang Quân, chưa đến giờ hợi mà?”

Lam Tư Truy lôi kéo cậu ta, cung kính nói: “Dạ“. Không hỏi thêm gì nữa, dẫn đám tiểu bối còn lại, tìm một nơi khác của vườn hoa, lại nhóm lửa lên và nghỉ ngơi.

Bên cạnh thi thể chỉ còn ba người, Nguỵ Vô Tiện gật đầu chào hỏi Lam Hi Thần, ngồi xổm trên mặt đất, đang chuẩn bị cất thi thể vào túi nhốt lại, cầm cánh tay trái lên nhét vào túi càn khôn, nhét được một nửa, Lam Hi Thần nói: “Xin chờ một chút“.

Mới hồi nãy Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt của Lam Hi Thần liền biết là có khác thường, quả nhiên, sắc mặt của Lam Hi Thần tái nhợt, nói lần nữa: “Xin... chờ một chút, để ta xem xét thi thể này“.

Nguỵ Vô Tiện ngừng động tác, nói: “Trạch Vu Quân biết thân phận của người này?”

Lam Hi Thần không trả lời, làm như chưa thể xác định, Lam Vong Cơ lại chậm rãi gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện nói “Được rồi, ta cũng biết là ai“. Hắn hạ giọng, nói “Xích Phong Tôn, phải không?”】

Mọi người ở đây đều trong trạng thái đã chuẩn bị tinh thần, đáp án lộ ra cũng không ngạc nhiên.

Nhưng rốt cuộc Nhiếp Hoài Tang vẫn đỏ hoe mắt một lần nữa, đột nhiên chụp lấy bàn tay phải của đại ca hắn! Ngón tay có vết chai, lòng bàn tay cũng rất cứng, nhưng chính đôi tay này, từng ôm hắn khi hắn bi bô tập nói, từng đỡ hắn khi hắn tập tễnh học đi; sau này, phụ thân mất, mẫu thân bệnh chết, hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau, cũng là đôi tay này dạy dỗ hắn, đánh hắn; mà bây giờ, hắn còn có thể nắm lấy bàn tay này để cảm nhận độ ấm, chứ không phải là cánh tay bị đứt lìa lạnh lẽo nhiều năm sau đó....

Một chớp mắt hiếm hoi, Nhiếp Minh Quyết để mặc cho đệ đệ y nắm, mà không ghét bỏ hất ra. Cũng gần như trong một chớp mắt, sau đó, y kéo ống tay áo của mình hất lên mặt Nhiếp Hoài Tang, giọng điệu dữ dằn nói: “Cất bộ mặt khóc như đưa tang kia của ngươi đi, cho dù ta không chết, ngươi cũng phải gánh vác trọng trách của một tông chủ!”

Nhiếp Hoài Tang khóc: đã nói ta chỉ là một kẻ ăn chơi lêu lổng, ai muốn làm tông chủ gì cơ chứ!

Sắc mặt Lam Hi Thần hiện giờ cũng tái nhợt, đại ca kết nghĩa này của hắn vào năm nhược quán đã có thể quản lý một môn phái, bẩm sinh ngay thẳng, đỉnh thiên lập địa, đến tột cùng tại sao lại có kết cục như vậy?

Kim Quang Dao cúi đầu, đôi tay lại dần dần siết chặt thành quyền.....

【.... Nguỵ Vô Tiện nói: “Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân đã kể với ngươi những gì chúng ta trải qua rồi phải không. Chuyện Mạc Gia trang, tên đào mộ, Nghĩa Thành này nọ.”

Lam Hi Thần gật đầu. Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy Hàm Quang Quân hẳn cũng đã nói với ngươi, người có gương mặt sương mù ra tay cướp đoạt thi thể ở khu nghĩa trang của Thường thị kia, rành kiếm pháp Cô Tô Lam thị như lòng bàn tay....”

Lam Hi Thần im lặng không nói, Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Hắn cướp thi thể là vì không muốn để người khác phát hiện Xích Phong Tôn bị phân thây. Thi thể Xích Phong Tôn một khi được khâu lại đầy đủ, tình hình sẽ lập tức bất lợi đối với hắn. Đây là một người biết rõ bí mật về Tế Đao đường của Thanh Hà Nhiếp thị, một người có khả năng vô cùng thân thiết với Cô Tô Lam thị, một người có quan hệ... rất sâu xa với Xích Phong Tôn.” Một người như vậy có khả năng là người nào nhất, không cần nói rõ ra, trong lòng ai cũng đều hiểu.

Vẻ mặt Lam Hi Thần tuy ngưng trọng, nhưng nghe vậy lập tức nói: “Y sẽ không làm như vậy.”

Nguỵ Vô Tiện kêu lên: “Trạch Vu Quân?”

Lam Hi Thần nói: “Các ngươi tra xét vụ án phanh thây, gặp kẻ đào mộ, đều là chuyện xảy ra trong tháng này. Mà tháng này y gần như vẫn luôn cùng ta thắp đèn tâm sự suốt đêm, mấy ngày trước còn cùng nhau lên kế hoạch cho Hội Thanh Đàm của bách gia ở Lan Lăng Kim thị, không có cách phân thân, kẻ đào mộ không thể nào là y.”

..... Lam Vong Cơ nói: “Y không cần tự mình đi làm“. Lam Hi Thần vẫn chậm rãi lắc đầu. Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, trong lòng ngươi biết, người có mối hiềm nghi lớn nhất là ai, chỉ là ngươi từ chối thừa nhận.”

..... Im lặng một hồi, Lam Hi Thần nói: “Ta hiểu rõ, bởi vì một vài nguyên nhân, mọi người hiểu lầm y rất nhiều. Nhưng... ta chỉ tin vào những gì ta tận mắt nhìn thấy suốt nhiều năm như vậy. Ta tin tưởng y không phải là người như thế.”

Lam Hi Thần biện hộ cho người này, ngược lại cũng không khó hiểu. Nói thật, ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện, cũng không có ấn tượng xấu đối với đối tượng hoài nghi của bọn họ. Có lẽ vì nguyên ngân xuất thân, hắn (Kim Quang Dao) đối xử với mọi người vô cùng thân thiết hoà nhã, là kiểu người sẽ không đắc tội với ai, ai ở cùng hắn cũng đều sẽ cảm thấy thoải mái hài lòng. Huống hồ Trạch Vu Quân còn giao hảo với hắn nhiều năm?

Khoảng thời gian Nhiếp Minh Quyết còn sống đó, đúng là dưới sự quản lý của y Thanh Hà Nhiếp thị như mặt trời ban trưa, thanh thế lấn át cả Lan Lăng Kim thị. Cái chết của Nhiếp Minh Quyết, đối với ai có lợi nhất?

Tẩu hoả nhập ma phát điên mà chết trước mặt mọi người —— nhìn như thể một điều đáng tiếc đànhphải chịu, hoàn toàn kín kẽ, nhưng sự thật thực sự đơn giản như vậy sao? 】

Bước đầu lộ diện kẻ ra tay gây án, tuy ngoài dự đoán, nhưng hợp tình hợp lý.

Nhiếp Hoài Tang không thể tin nổi lẩm bẩm tự nói: “Cho nên, là Tam ca... sao?”

Nhiếp Minh Quyết nhắm chặt mắt lại, tự tay bóp nát tia may mắn cuối cùng còn sót lại, đột nhiên y cầm đao đứng bật dậy chỉ thẳng vào Kim Quang Dao ở sau lưng Lam Hi Thần, phẫn nộ quát lên: “Mạnh Dao, đây là ngươi luôn miệng bảo đảm sẽ hối cải trở thành một người mới, một lần nữa hướng thiện đó sao? Ngươi còn chối cãi thế nào!”

Nhiếp Minh Quyết trong cơn thịnh nộ lại kêu ra cái tên trước khi nhận tổ quy tông của Kim Quang Dao, ngẫm lại từ trước đến nay y đã tha thứ cho người này bao nhiêu lần, kết quả thì sao? Chết một cách bất đắc kỳ tử, bị phanh thây bị trấn áp! Hắn đã báo đáp y như vậy sao?!

Lam Hi Thần bị tiếng quát làm cho hoàn hồn, theo bản năng đứng lên định ngăn cản, nhưng mà miệng giống như bị cấm ngôn không thốt ra được nửa lời....

Cho dù bị trường đao chĩa vào, Kim Quang Dao vẫn cúi đầu, như thể nhập thiền, không nói một câu, cũng không để cho người ta nhìn ra chút cảm xúc nào.

Kim Tử Hiên sắc mặt cũng tái mét đứng lên, nói: “Nhiếp tông chủ, những gì viết trên Thiên Thư Thạch cũng chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ xác thực, nể tình ngươi là đại ca kết nghĩa của hắn, trước mắt chưa đáng ngại, xin hãy hạ đao xuống trước, hắn đã bị Nguỵ Vô Tiện khống chế cánh tay, chạy thoát không được!”

Kim Quang Dao vẫn ngồi dưới đất từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Nhị ca kết nghĩa vẫn đang chắn trước người hắn, còn có huynh trưởng ruột thịt nói thay cho hắn, sau đó tầm mắt dừng lại trên gương mặt cương nghị của Đại ca Nhiếp Minh Quyết, lại một lần nữa nhìn thấy vẻ đau đớn thất vọng, căm thù đến tận xương tuỷ. Hắn khẽ cười, mặc dù đã đến nước này, Đại ca cũng không lộ ra ánh mắt coi hắn như một thứ ghê tởm giống với những người khác.

Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết như thế, cũng đã từng là tấm gương mà hắn muốn trở thành, chỉ cần tu luyện nhiều hơn, cộng thêm có cách quản lý thuộc hạ, thì đạt được mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, thật tốt. Huống chi còn có ơn tri ngộ, tình cảm kết nghĩa với hắn, nhưng tại sao hắn có thể giết người này chứ? Kim Quang Dao cẩn thận suy nghĩ, mặc dù chỉ vài câu ngắn ngủi, cũng đủ để biết việc này là do hắn động tay động chân.... Phục hồi tinh thần lại sờ lên bộ xương khô trên đầu vai, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói 'nhân phẩm của ba vị huynh trưởng' kia của Di Lăng Lão Tổ, mà thôi, coi như là con người ta trước khi chết thường nói lời tốt đẹp, huống chi, còn chưa nhất định là sẽ chết mà, không phải sao?

Kim Quang Dao nói với Nhiếp Minh Quyết: “Đại ca, trước hết ngươi bình tĩnh nghe ta nói xong, cho dù sau đó có lấy mạng ta, ta cũng không một câu oán hận.”

Lúc này Nhiếp Minh Quyết đã hơi bớt giận, thấy Kim Quang Dao nói câu này với giọng điệu bình thản ôn hoà, không hoang mang khẩn trương sau khi bị vạch trần, càng không nóng lòng phủi sạch như mấy lần trước đó, lại thêm có tiền bối Lam Khải Nhân khuyên giải, cuối cùng ngồi lại xuống đất một lần nữa.

Nhiếp Minh Quyết ngồi ngay ngắn đối diện Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang chưa hết kinh hoảng vẫn dán sát ở sau lưng, hai bên là Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần, những người còn lại cũng không ai nhúc nhích.

Tư thế phán xử, trang trọng nghiêm túc như thế chọc cho Kim Quang Dao phải bật cười, trước khi đại ca hắn lại tức giận bốc khói lần nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nói từ lúc nào đây, hay là, nói từ sau Xạ Nhật Chi Chinh, ta nhận tổ quy tông, bắt đầu bước vào Kim Lân Đài đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.