Tối hôm đó, Diệp gia ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con lẫn người lớn, quây quần bên bàn ăn, cũng lâu lắm rồi mới có một bữa cơm đúng nghĩa như thế, trên bàn ăn Diệp Khuynh Xuyên gắp cho ông Diệp vài món ngon mà ông thích,tiếp đến anh rất chu đáo lấy đồ ăn cho Liêu Ngữ Tịch, rất ra dáng một người chồng thật sự, anh cẩn thận bóc vỏ tôm rồi đặt vào bát của cô dịu dàng nói.
“Em ăn đi!”
Cô nhìn con tôm trước mặt rất ngon nhưng bữa cơm hôm nay chẳng nuốt trôi chút nào, vì cái sự ngọt ngào giả tạo này của hai người khiến cô ăn không ngon, Diệp lão gia có lẽ nhìn thấy được ve mặt kém sắc của cô nên có chút lo lắng.
“Ngữ Tịch, ăn đi con mà ba thấy sắc mặt con không tốt lắm.”
Liêu Ngữ Tịch liền mỉm cười trấn an tâm lý của ông sau đó vui vẻ nói.
“Không có đâu ạ, tại con vẫn còn hơi hồi hộp thôi.”
“Ôi trời, con dâu của ta không cần phải vậy đâu con, cứ nghĩ như ở nhà là tự nhiên ổn lại thôi.”
“Vâng ạ.”
Cô gắp một món mà ông thích rồi đặt vào bát của ông.
“Ba ăn đi!”
“Cám ơn con dâu.”
Có lẽ hôm nay Liêu Ngữ Tịch không thể ngủ ở chỗ khác được, sau bữa ăn đó cô phải gượng gạo khoác ta Diệp Khuynh Xuyên rồi nép vào lòng anh tỏ vẻ như cặp vợ chồng son mùi mẫn tình nồng, nhưng khi vừa bước chân vào phòng cô đã vội đẩy anh ra tỏ vẻ chán ghét như chạm vào thứ gì đó rất kinh tởm.
“Kinh quá, phải đi tắm mới được.”
Cô lắc đầu ngao ngán vội đi vào phòng tắm, Diệp Khuynh Xuyên không mấy để ý mấy hành động đó của cô mà quay trở về giường nằm đọc sách, một lúc sau Liêu Ngữ Tịch cũng tắm xong nhưng cô chợt nhớ ra là mình không có mang quần áo, nếu bây giờ mà gọi anh đi lấy thì chắc xấu hổ chết mất, nhưng không lấy thì cô mặc gì đây? bộ quần áo lúc nãy cũng bị ướt cả rồi.
Liêu Ngữ Tịch đánh liều lấy chiếc khăn tắm quấn lên người rồi rón rén mở cửa, cô nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang chú tâm đọc sách nên bước ra ngoài, nhanh chân đi tới tủ quần áo tìm kiếm cho mình bộ quần áo, lúc này Diệp Khuynh Xuyên cũng để ý đến cô nhìn thấy cô đang lục tìm đồ trong bộ dạng như vậy nên cũng hí hửng muốn trêu cô một chút.
Anh đứng dậy đi tới không chút tiếng động, Liêu Ngữ Tịch lấy được quần áo xong liền nhanh chân định chạy thì va phải anh, cô giật mình hét lên.
“Biến thái!”
“Cô quấn mỗi cái khăn như vậy rồi còn ở trong phòng của tôi không phải đang câu dẫn tôi sao?”
“Tên điên, tôi không mang quần áo nên mới quấn đỡ chiếc khăn, anh tránh ra cho tôi!”
Diệp Khuynh Xuyên nở nụ cười xấu xa tiến lại gần đưa tay giam lõng cô vào tường, ánh mắt e dè sợ hãi nhìn anh, nhưng đột nhiên cánh cửa bên ngoài cũng bật mở đột ngột, Liêu Ngữ Tịch hoảng loạn đẩy anh ra rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp lão gia đang đứng nở một nụ cười gượng.
“Hình như ba vào không đúng lúc nhỉ?”
Diệp Khuynh Xuyên liền đi tới nói.
“Không có đâu, ba vào phòng chút đi.”
“Gì chứ? Không tiện lắm.”
Ông quan sát xung quanh căn phòng rồi kéo Diệp Khuynh Xuyên ra ngoài dúi vào tay của anh hai tấm vé.
“Gì vậy?”
“Là vé đi hưởng tuần trăng mật của hai đứa, giữ lấy đi dù gì cũng vợ chồng mới cưới nên đi hâm nóng tình cảm, còn Diệp Vân cứ để ba lo.”
Diệp Khuynh Xuyên liền nhíu mày, anh không có thời gian để dành cho mấy chuyện vô bổ này, ban đầu chỉ định sẽ đi cùng với Diệp Vân để cho cậu vui chơi trước khi vào học thôi, nhưng bây giờ lại chuyển qua tuần trăng mật sến súa gì đó, đúng là anh thích trêu Liêu Ngữ Tịch thật nhưng không thích mấy chuyện nam nữ tình cảm ngọt ngào này chút nào, nhưng nếu đã diễn rồi thì không thể từ chối được.
“Cám ơn ba, nhưng mà... con sợ không có thời gian, với lại tụi con định đi Disneyland cùng với Diệp Vân.”
“Không sao, chuyến đi này chỉ hai ngày một đêm thôi lúc đó có thể về đón Diệp Vân đi cũng không muộn.”
Diệp Khuynh Xuyên đưa tay vò đầu của mình sau đó miễn cưỡng chấp nhận, cầm lấy hai tấm vé, lúc này anh đặt tấm vé lên trên bàn rồi tiếp tục đọc sách, một lúc sau Liêu Ngữ Tịch cũng bước ra, cô lén lút nhìn xung quanh thấy không có ai nên cũng mạnh dạn bước ra chỉ tay thẳng về phía anh nói.
“Hôm nay tôi sẽ ngủ trên giường, anh qua bên kia ngủ đi!”
Diệp Khuynh Xuyên đặt quyển sách xuống đáp.
“Nhà của tôi, phòng của tôi, giường cũng là của tôi, cô xuống đất mà ngủ.”
“Anh có phải đàn ông không vậy?”
Anh hống hách nói.
“Không có quy định nào bắt đàn ông phải làm vậy.”
“Ích ra cũng biết ga lăng chút chứ?”
“Tôi không có khái niệm ga lăng với phụ nữ, đặc biệt là cô.”
Liêu Ngữ Tịch tức giận muốn bốc hỏa đến nơi, cô liền nhảy lên giường cố ý giật gối về phía mình rồi cứ thế mà nằm xuống, cô muốn xem ai lì hơi ai, nhưng cô đã sai khi vừa đặt lưng xuống thì Diệp Khuynh Xuyên đã quay sang vội đè lên người của cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Cô chủ động lên giường của tôi chẳng phải muốn như vậy sao?”
“Tên điên, tôi muốn ngủ, chia ranh giới đi anh bên kia tôi bên này nước sống không phạm nước giếng.”
“Tôi không thích chia giường với cô thì sao?”
Anh ngày càng bá đạo hơn, Liêu Ngữ Tịch ở trong nhà anh nên cũng thấp cổ bé họng chẳng thể làm được gì, cánh cửa lại đột ngột bật mở, ông Diệp lại chứng kiến cảnh tượng của hai người như thế này nên cũng đỏ mặt quay lưng lại nói lớn.
“Sao không khóa cửa chứ?”
Diệp Khuynh Xuyên liền buông cô ra rồi đáp.
“Ba phải gõ cửa chứ.”
“Gõ mà hai đứa không nghe, mà ba đổi vé lại nhé, nãy là vé hết hạn rồi này mới đúng.”
Ông nhìn Diệp Khuynh Xuyên rồi phì cười thầm khen thưởng anh trong lòng rồi vỗ vai anh nói nhỏ.
“Đúng là con trai của ta, giỏi lắm, hai đứa cứ tiếp tục nha ba không làm phiền nữa.”