Có vẻ vì cảm thấy chán nản nên Liêu Ngữ Tịch cũng rời khỏi mỏm đá đó để đi đến chỗ đông đúc hơn, hòa mình vào dòng người cùng lắc lư với những điệu nhạc sôi nổi, lúc nãy có hơi khó hòa nhập nhưng bây giờ cô đã nhanh chóng hòa nhập với dòng người trên bãi biển, cầm trên tay chai rượu vừa uống vừa lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, có vẻ như với thân hình cùng với vẻ ngoài hoàn hảo nên các chàng trai ở gần đó cũng bắt đầu để ý đến cô, một người trong đó nhếch môi cầm ly rượu đi tới bắt chuyện.
“Xin chào người đẹp.”
Liêu Ngữ Tịch bị tiếng nói của anh ta làm cho giật mình, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một anh chàng người Tây với mái tóc đỏ, thân hình săn chắc vẻ ngoài nhìn thôi cũng biết là một dân chơi chính hiệu, cô lại không thích mấy tên như vậy chút nào, nhưng người ta đã bắt chuyện nên cô chỉ đành đáp lại một câu lịch sự.
“Chào anh.”
“Tôi là Lian rất vui làm quen với cô.”
Liêu Ngữ Tịch ngầm đánh giá anh ta một chút rồi mới bắt lấy bàn tay của anh.
“Tôi là Ngữ Tịch.”
“Cô là người nước khác đến sao?”
“Đúng vậy.”
Lian mỉm cười vui vẻ.
“Đi một mình à?”
“Tôi đi với chồng.”
Liêu Ngữ Tịch thẳng thừng đáp lại một câu khiến Lian cũng có chút xanh mặt, nhưng nhìn từ nãy đến giờ chỉ thấy cô đứng một mình, như hiện tại nói chuyện cũng chẳng thấy người đàn ông nào bên cạnh cô cả, anh liền trấn tĩnh lại rồi tiếp tục nói.
“Cô trêu tôi phải không? thấy cô đứng một mình mà nhỉ?”
Liêu Ngữ Tịch vừa tìm một lý do nào đó để đuổi anh ta đi nhưng ngay lập tức cả người của cô bị kéo lại, bàn tay săn chắc mát lạnh và mạnh mẽ của đàn ông khiến cô bị chao đảo ngã vào lồng ngực của ai đó.
“Như vậy có phải một mình không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Liêu Ngữ Tịch không cần nhìn cũng biết được đó là ai, Lian nhìn thấy người đàn ông của cô đã xuất hiện nên anh cũng bẽn lẽn rời đi, khi anh ta vừa rời đi thì cô liền đẩy Diệp Khuynh Xuyên ra chỉnh sửa lại chiếc áo trên người của mình không quan tâm anh mà tiếp tục hòa mình với điệu nhạc.
“Cô đi một mình để câu dẫn đàn ông à? tôi không nghĩ rằng cô lại cao tay như vậy đấy.”
Diệp Khuynh Xuyên chỉ khoác chiếc áo phông cùng chiếc quần ngắn, anh không có ý định sẽ đi bơi nhưng khi đi ra ngoài nhận ra cô đã đi ra biển rồi, bắt gặp trang mạng xã hội của cô vừa đăng khoảnh khắc lại còn bắt gặp Triệu Chí Nhan bình luận cưa cẩm cô nên anh vội đi tìm cô thì cũng vừa lúc cô và Lian đang bắt chuyện với nhau.
“Anh ta cưa cẩm tôi, chứ tôi không làm gì cả.”
Ánh mắt của Diệp Khuynh Xuyên dán lên bộ bikini mà cô đang mặc, trong lòng có chút khó chịu, ăn mặc như vậy để đám đàn ông kia nhìn bảo sao họ không thèm khát, lại gặp vẻ mặt hững hờ của cô như vậy càng khiến anh càng thêm giận, anh đưa tay bắt lấy bàn tay của cô rồi kéo cô đi.
“Nè, buông ra!”
Anh vẫn hiên ngang bước đi không để tâm đến cô đang vùng vẫy thoát khỏi mình, nhưng có vẻ thấy khó di chuyển vì cô không chịu ngoan ngoãn chút nào,anh quay người lại đưa tay bế xốc cô lên vai của mình mang đi trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
“Thả tôi xuống, nghe không tên khốn kia!”
“Thả tôi xuống, Diệp Khuynh Xuyên.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹎ T r U