Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 90: Chương 90: Gặp Lại




Cửa tiệm váy cưới của Liêu Ngữ Tịch hôm nay vẫn đông khách như ngày nào, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng chút nào, vì bản thân cô độc quá lâu lại còn chứng kiến cảnh phát cẩu lương của những cặp đôi, bên cạnh đó còn phải chứng kiến Tố Hảo và Cáp Lợi ngày ngày tình chàng ý thiếp với nhau, nhưng cô cũng thấy có phần vui cho Tố Hảo, bởi vì cuối cùng sau bao sóng gió cuối cùng thì Tố Hảo cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc của đời mình.

“Hai người định khi nào cưới đây hả?”

Liêu Ngữ Tịch vẫn dán mắt vào màn hình máy tính nhưng miệng không thể im lặng được, cô phải hỏi cho ra lẽ, vì thấy cả hai cũng tình cảm quá sâu đậm nếu mà được hỉ trong năm nay thì sẽ rất tốt, với lại cô muốn nhìn thấy Tố Hảo tìm được người cho cô một chỗ tựa vững chắc, muốn nhìn thấy cô có một gia đình hạnh phúc.

“Chị đừng có trêu tụi em mà.”

Tố Hảo mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng giây phút đó đột nhiên Cáp Lợi bước tới quỳ gối xuống trước mặt cô rồi lấy ra một chiếc nhẫn, giây phút đó Liêu Ngữ Tịch lẫn Tố Hảo cũng vô cùng bất ngờ, cả hai đứng hình trước hành động nhanh như chớp này của Cáp Lợi, anh lại không giỏi trong chuyện lãng mạn, anh vốn dĩ mua nó lâu rồi nhưng không biết phải nói ra như thế nào với Tố Hảo, không ngờ lúc Liêu Ngữ Tịch nói đúng vào chủ đề đó như có thêm một nguồn sức mạnh để anh mạng dạng lấy nó ra, anh đưa tay gãi đầu rồi cố gắng nghiêm túc nói.

“Anh…anh đã mua nó được một thời gian rồi, nhưng mà anh không phải người lãng mạn, không biết nói như thế nào, sợ em không đồng ý, nhưng mà anh không thể cất nó mãi, anh muốn nói là…em có thể gả cho anh được không?”

Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Tố Hảo cũng không ngờ rằng anh lại cầu hôn mình ngay lúc này, những cặp đôi khác cũng hô hào như chúc mừng cho tình cảm của hai người họ, Liêu Ngữ Tịch cũng thấy rất vui vì những lời nói bâng quơ của mình lại có thể thành sự thật, tận mắt chứng kiến cô có được hạnh phúc của mình, Liêu Ngữ Tịch không còn gì nuối tiếc nữa cả.

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Tố Hảo nhìn Cáp Lợi rồi hạnh phúc đáp.

“Em đồng ý.”

Tiếng hô vang chúc mừng của tất cả mọi người vang lên lớn, Cáp Lợi như không tin vào tai mình, anh đứng dậy hỏi ấp úng.

“Em…em đồng ý…thật sao?”

Tố Hảo gật đầu rồi ôm chầm lấy anh, Cáp Lợi vui sướng bế cô lên quay vài vòng, chứng kiến thời khắc hạnh phúc đó, Liêu Ngữ Tịch đưa chiếc máy ảnh lên nhanh chóng lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy của hai người họ, cô nhẹ nhẹ mỉm cười chúc phúc những điều tốt đẹp nhất dành cho hai người họ.

Sau ngày hôm đó, Liêu Ngữ Tịch lủi thủi trở về nhà, trên đường đi cô chợt nhớ ra mình nên ghé siêu thị mua ít đồ về để nấu cơm, cô lựa chọn rau quả tươi ngon để cho bữa tối ngày hôm nay, nhưng nhìn thấy một hộp bánh đang được giảm giá lại còn mua một tặng một nên đã thu hút tầm nhìn của cô, có điều nó ở quá cao, Liêu Ngữ Tịch cố gắng nhón chân để lấy hộp bánh đó xuống, nhưng có lẽ sự cố gắng của cô là vô ích, vì cố sức nên cô bị mất thăng bằng suýt ngã về phía sau, nhưng may thay có một cánh tay đưa ra đỡ lấy eo của cô rất gọn gàng lại còn lấy giúp cho cô hộp bánh.

Liêu Ngữ Tịch suýt rơi tim ra ngoài đến nơi, cô quay sang cúi đầu nhanh chóng cảm ơn vị ân nhân kia.

“Cám ơn nhiều ạ.”

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì đối diện Liêu Ngữ Tịch là người rất quen thuộc, người mà cô xem như người lạ, người mà từng có mối thù truyền kiếp với cô, nhưng giờ đây gặp lại trong tình huống này quả thật khó xử.

“Của cô đây.”

Diệp Khuynh Xuyên đưa cho cô hộp bánh, Liêu Ngữ Tịch nhận lấy hộp bánh từ tay của anh rồi lặng lẽ cúi đầu quay lưng rời đi, Diệp Khuynh Xuyên đã đi theo cô từ cửa hàng của cô đến tận đây, anh không thể cứ nhìn cô lại rời đi trước mặt anh như vậy mãi.

“Có rảnh nói chuyện chút không?”

Câu nói của anh làm cho Liêu Ngữ Tịch khựng người lại, cô quay mặt nhìn anh rồi né tránh đáp.

“Tôi còn phải về nấu cơm.”

“Ra ngoài ăn đi, tôi mời.”

“Nhưng tôi đã mua đồ rồi.”

Cô cố dùng lý do để từ chối anh nhưng Diệp Khuynh Xuyên lại nói theo.

“Tôi tính tiền cho cô, ngày mai ăn cũng được mà.”

Xem ra không còn lý do gì để từ chối nữa, Liêu Ngữ Tịch đành đi theo phía sau lưng anh, Diệp Khuynh Xuyên giúp cô thanh toán mọi thứ rồi xách đồ ra xe, anh tử tế mở cửa xe để cô lên xe, anh quay sang thắt dây an toàn cho cô, lần này khoảng cách của hai người họ rất gần nhau, anh vẫn tử tế với cô như vậy nhưng cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.

“Cô muốn ăn món gì hôm nay?”

“Tùy anh, anh mời nên tôi không ý kiến.”

Diệp Khuynh Xuyên phì cười gian xảo nói.

“Ăn tôi? Được không?”

Câu nói của Diệp Khuynh Xuyên làm cho Liêu Ngữ Tịch trợn tròn mắt, cô không ngờ anh lại nói không biết gượng miệng như vậy, đúng là quá vô liêm sỉ rồi.

“Tôi đi về đó nhé.”

Thấy cô có vẻ căng thẳng nên anh liền trấn an cô lại.

“Tôi đùa thôi đừng có giận mà.”

Liêu Ngữ Tịch khoanh tay trước ngực rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thỉnh thoảng có liếc mắt sang nhìn cô rồi cười như một tên bệnh hoạn, có lẽ anh phải bắt đầu lại từ con số 0 nhưng anh nhất định sẽ làm được, vì anh tin rằng bản thân có thể khiến cô lay chuyện tâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.