Vẫn tại nơi đó, vẫn là chỗ quen thuộc mang theo những kỷ niệm đẹp trước đây của Liêu Ngữ Tịch và Triệu Chí Nhan, những gì mà anh ta đã nói và tất cả những gì anh ta đã từng hứa bây giờ chỉ còn là dĩ vãng, sao cô lại từng ngốc nghếch đến như vậy chứ? Nếu năm đó cô không mở lòng có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này, nhìn thấy gương mặt của hắn cô vừa yêu vừa hận, nhưng bây giờ hận nhiều hơn là yêu.
Triệu Chí Nhan đến rất sớm để đợi cô dường như đang tập luyện kịch bản để có thể nói ra lời chia tay với cô, lúc này chiếc xe của cô dừng lại bên ngoài làm thu hút ánh nhìn của người đi đường, khi đôi chân dài ngọc ngà trắng mịn không tì vết bước xuống không khỏi khiến những cánh đàn ông bên vệ đường phải dán mắt nhìn chăm chú, cô đưa tay hất tóc nhẹ một cái, phong thái sang trọng và không kém phần quyến rũ.
Tiếng giày cao gót vang lên, trong khi Triệu Chí Nhan còn đang khuấy ly cà phê nhâm nhi thưởng thức thì một bàn tay trắng trẻo thon dài nhẹ chạm vào vai của anh, Triệu Chí Nhan đặt ly cà phê xuống rồi quay đầu lại, cả người của anh lúc này cứng đờ, anh còn tưởng là mình bị hoa mắt, đưa tay dụi mắt một cái rồi trợn tròn mắt thốt lên.
“Ngữ Tịch... là em sao?”
Liêu Ngữ Tịch mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện anh, Triệu Chí Nhan vẫn chưa thể tỉnh hồn lại, không chớp mắt vẫn dán ánh mắt bất ngờ lẫn say mê nhìn cô, mới mấy ngày không gặp cứ như một người khác vậy, trong đầu của anh liền không muốn nói ra câu chia tay chút nào, đôi môi cong lên nở một nụ cười cuồng si.
“Không nhận ra em sao?”
“Mấy ngày không gặp, em đẹp quá.”
Anh đưa tay ra chạm vào bàn tay của cô nhẹ nhàng mân mê, nhưng cô lại rụt tay về ánh mắt có chút khinh bỉ, vừa bị thứ dơ bẩn chạm vào người rất khó chịu.
“Em sao vậy? em... có vẻ xa cách với anh.”
Giọng nói trở nên trầm lắng xuống, cô bắt chéo chân lạnh lùng nói.
“Anh hẹn em có chuyện gì không, em không có rảnh rỗi đâu.”
“Phải rồi, giờ em đã là vợ người ta rồi, làm gì còn nhớ đến anh, làm gì còn nhớ chuyện lời hứa của chúng ta.”
Câu nói của anh ta làm cô bật cười, anh ta nói như vậy chẳng khác gì đang chê trách cô, rồi tự nâng bản thân lên cho rằng bản thân vẫn lẳng lặng chờ đợi cô sao? câu nói của anh càng khiến cô không thể nhịn được cười.
“Anh đang trách em sao?”
“Không có... anh chỉ đang nhắc nhở em, chuyện anh hứa đưa em đi... em có muốn cùng anh rời khỏi đây không?”
“Chắc là không được rồi, Chí Nhan à... em thật sự rất cám ơn anh, nhờ anh đã khuyên nhủ em nên em mới có được ngày hôm nay, giờ đây em muốn tiền có tiền muốn xe muốn mỹ phẩm hay quần áo hay trang sức quý, mọi thứ em đều có được.”
Trong câu nói thể hiện được sự hạnh phúc và cảm kích dành cho Triệu Chí Nhan, anh cũng có chút tò mò vì nghe đồn rằng tên chồng của cô là kẻ ưa bạo lực và rất tàn nhẫn nhưng tại sao cô lại có thể sống tốt như vậy, có phải anh đã sai ngay từ đầu rồi không?
Thấy anh ta không nói gì, cô bắt đầu nói tiếp.
“Em cũng thông suốt rồi, em nên nghe lời của ba em, có lẽ tình cảm chúng ta không thể tiếp tục được nữa, với lại em đã lên giường với người ta rồi làm gì còn mặt mũi để ở bên cạnh anh chứ?”
Cô cố tình nhấn mạnh những từ phía sau, đó là những câu mà anh ta đã nói với Liêu Tuệ Hân nhằm định làm lý do để chia tay với cô, tuy cô vẫn còn trong trắng nhưng cô vẫn muốn dùng chính câu nói của anh ta để khiêu khích trước.
“Gì chứ? Anh chấp nhận dù em có như thế nào.”
“Nhưng anh biết mà, em muốn giữ phận đứa con hiếu thảo, em xin lỗi hôm nay em chỉ muốn nói với anh như vậy thôi, khi nào đám cưới nhớ mời em nhé.”
Cô đeo túi xách lên đứng dậy, vì cô muốn mình là người chia tay trước và cũng làm bẽ mặt anh ta, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Triệu Chí Nhan giữ lại, anh nắm lấy tay của cô khóc lóc van xin.
“Đừng đi mà, là anh đã sai ngay từ đầu vì đã để mất em, anh không nên khuyên nhủ em lấy tên đó, đi với anh đi! Chúng ta sẽ hạnh phúc mà.”
Cô đưa tay vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của anh nhếch môi cười.
“Anh có cho em được thứ em muốn không? có tiền không? có xe sang không? có tài sản không? và nói chung là anh có bằng chồng của em hiện tại không? nếu được vậy thì em sẽ suy nghĩ lại.”
“Cô...cô tham phú phụ bần.”
Triệu Chí Nhan tức run người siết chặt bàn tay của cô, hai mắt đỏ ngầu, anh ta cũng có tư cách để mắng chửi người khác sao? một lần làm phản diện liền không muốn quay trở lại làm người tốt thôi thì đóng vai ác lần này vậy, anh ta nói vậy không thấy hổ thẹn với bản thân mình sao? trong khi ngoại tình với em gái của cô lại còn tỏ vẻ mình là nạn nhân trong câu chuyện này.
“Vậy thì thà tôi tham phú phụ bần còn hơn là... tôi đi ngoại tình với anh, trên đời này xấu xa cỡ nào cũng được nhưng điều cấm kỵ nhất chính là ngoại tình, kẻ ngoại tình sẽ không bao giờ có kết cục tốt đâu.”
Câu nói của cô khiến cho Triệu Chí Nhan chột dạ, thâm tâm của anh ta như đang nóng chảy, bị chính những câu từ của cô làm cho hổ thẹn, nhưng anh ta vẫn cho rằng cô vẫn chưa biết chuyện của anh ta và Liêu Tuệ Hân nên vẫn tiếp tục đóng giả làm nạn nhân giữ chặt tay cô khóc lóc quỳ dưới chân cô khiến cho những người xung quanh thấy xót xa không ngừng bàn tán về cô.
“Xin em đó, đừng bỏ anh mà!”
“Người ta là đến tận nhà để hỏi cưới tôi, nên tôi phải có trách nhiệm giữ đạo làm vợ, tôi không thể vì chút tình cảm mà dễ dàng đến với anh được, lúc đó người đời sẽ cười chê tôi mất.”
“Ngữ Tịch... đừng mà.”
“Hôm nay đến đây thôi, anh đánh mất tôi rồi, mãi mãi sẽ không bao giờ tìm lại được tôi đâu.”
Nói dứt lời cô liền hất tay của anh ra, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía đám người nhiều chuyện ở phía xa, ánh mắt hình viên đạn kèm theo chút sát khí lạnh lẽo u ám làm những kẻ đó liền im bặt, cảm giác sống lưng lạnh hơn, vẻ mặt quá đáng sợ không dám lên tiếng để bàn tán nữa, cô nhếch môi cười hả hê rồi nhanh chóng lướt qua Triệu Chí Nhan uyển chuyển đi ra xe.
Ánh mắt của Triệu Chí Nhan nhìn theo cô cho đến khi cô bước lên chiếc xe sang trọng đó, anh siết chặt bàn tay lại thành quyền, mắt đỏ lên như máu.
“Ngữ Tịch... em sẽ không dễ gì rời bỏ được anh, anh... không để mất em lần nữa đâu.”