“Tôi muốn cô sinh con cho tôi!”
Anh cố gắng nhấn mạnh từng câu chữ như muốn ép buộc cô, Liêu Ngữ Tịch làm sao có thể sinh con cho kẻ thù của mình chứ, tạo ra cốt nhục của cô và anh chẳng phải lúc đó mối quan hệ của họ sẽ trở nên hàn gắn lại dễ dàng sao? như vậy nếu như tới lúc có cơ hội ra tay trả thù thì làm sao, bị đứa con làm cản trở phá hỏng mọi kế hoạch của cô.
“Không, giả làm vợ chồng yêu nhau thì tôi đồng ý, chuyện sinh con xin lỗi tôi không thể.”
“Sinh con cho tôi, thì tôi sẽ ly hôn với cô và thậm chí còn chia cho cô một nửa tài sản hiện tại của tôi, thế nào?”
Liêu Ngữ Tịch liếc mắt.
“Anh thấy tôi giống người cần tiền sao? không sinh con thì chúng ta vẫn có cơ hội ly hôn, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận sinh con cho tên chó nhà anh.”
Diệp Khuynh Xuyên không thể hiện cảm xúc giận dữ của mình khi nghe lời vừa rồi của cô, lúc nào mở miệng ra cũng gọi anh là tên chó tên điên, anh cũng dường như quen với mấy câu chửi này rồi, anh không nói nhưng lại hành động, đột ngột lấy ra từ dưới bàn một cây súng đặt lên bàn dằn mặt cô, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn cô, Liêu Ngữ Tịch thấy hơi lạnh sống lưng, anh lại lấy súng ra để hù dọa cô ư?
“Anh lấy súng đồ chơi của Diệp Vân để đe dọa tôi à? tôi không dễ bị lừa đâu.”
Liêu Ngữ Tịch đứng bật dậy cả gan quát vào mặt anh, anh lại không nói gì nhẹ nhàng cầm cây súng lên bắt đầu lên đạn rồi dí thẳng về phía thái dương của cô, cả người Liêu Ngữ Tịch như cứng đờ không dám cử động nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh làm ra vẻ mặt không tin, Diệp Khuynh Xuyên thấy có vẻ cô vẫn chưa có tin rằng đây là súng thật, anh đột ngột chĩa hướng khác bóp cò, tiếng súng nổ vang lớn làm cô sợ hãi ngồi cúi xuống bịt lấy hai tai mình lại run rẩy.
“Anh...điên rồi.”
Diệp Khuynh Xuyên ngồi xuống chéo chân, phong thái khí chất cao ngạo.
“Cô có thể suy nghĩ, tôi cho cô thời gian một ngày, tôi nói cho cô biết tôi không có tình nhẫn nại đâu.”
Nói dứt lời anh liền đứng dậy bỏ đi, Liêu Ngữ Tịch cắn chặt môi sau đó liền đứng dậy nói lớn.
“Không cần suy nghĩ tôi trả lời luôn, tôi đồng ý.”
Diệp Khuynh Xuyên mỉm cười hài lòng liền quay đầu lại, anh đi tới gần cô chìa tay ra.
“Lựa chọn thông mình lắm, vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Liêu Ngữ Tịch liền bắt lấy bàn tay của anh siết mạnh, ánh mắt nảy lên một tia thâm sâu.
“Tôi muốn anh cùng tôi về ra mắt gia đình tôi.”
“Ngay hôm nay sao?”
“Đúng vậy.”
Diệp Khuynh Xuyên chần chừ một lúc.
“Hôm nay thì không được, ngày mai thì được.”
“Vậy thì ngày mai, tối nay tôi sẽ nói cho anh biết những việc cần làm.”
Nói xong cô liền quay trở về phòng để chuẩn bị trang phục, vì cô nhận được cuộc hẹn của tên Triệu Chí Nhan kia, cô rất muốn xem hắn định giở trò gì tiếp theo, đứng trước tủ quần áo đã được dì Khả tuyển chọn, toàn là loại hàng hiệu đắt tiền, cô xem đi xem lại thì lựa chọn một set bộ váy dạ màu trắng, trang phục sang trọng và không kém sự quyền lực, vì bây giờ cô đã là phu nhân của một ông chủ kinh doanh bất động sản rồi, ăn mặc như vậy chẳng có gì kỳ lạ, bỏ đi sự lỗi thời của mình trước đây, cô chính thức lột xác.
Mái tóc dài suôn mượt được uốn sóng lơi, bàn tay không có điểm nhấn gì nên cô lựa một bộ móng úp quý phái và không kém phần thanh lịch, đeo đôi bông tai ngọc trai lên làm toát lên sự giàu sang của cô, gương mặt được điểm nhấn trang điểm sắc sảo.
Cuối cùng là thoa chút son môi đỏ nhẹ, cô đứng dậy nhìn bản thân trong gương, dì Khả lúc này cũng đi vào nhìn thấy cô như một người khác vậy, trông cô rất ra dáng một người nữ chủ, ánh mắt quyền lực sắc sảo, dáng người thanh thoát, dì Khả nhẹ cúi đầu.
“Thiếu phu nhân, định ra ngoài sao ạ?”
“Đúng vậy, chuẩn bị xe cho tôi đi.”
“Thiếu gia dặn tôi cho thiếu phu nhân uống cái này.”
Một viên thuốc và ly nước lọc, cô nhìn viên thuốc đó mà lo lắng.
“Gì đây?”
“Là thuốc thụ thai, do tối nay giờ lành, thiếu gia muốn sớm động phòng luôn ạ.”
Nghe đến đây, đầu của Liễu Ngữ Tịch nhứt nhứt, cô không nghĩ lại nhanh như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, tưởng tượng cảnh bị tên khốn đó chạm vào người thật sự rất kinh tởm, nhưng cô không còn đường lui nữa rồi, cô đã giao kèo với ác ma khó mà hủy bỏ được.
Cô cầm lấy viên thuốc đưa lên miệng rồi nuốt xuống bụng, dì Khả quan sát thấy cô đã uống xong thì rất vui vẻ.
“Tôi đi cho người chuẩn bị xe cho thiếu phu nhân đây ạ.”
Dì Khả rời đi, cánh cửa khép lại để lại không gian yên tĩnh đến lạ thường, cô đưa tay sờ lên cổ của mình, viên thuốc đó vẫn còn nằm trong cổ họng, nhớ lại đêm trước anh đã chạm vào người của cô như thế nào, bàn tay thô ráp cứng rắn của người đàn ông chạm vào nơi bí mật của cô, chỉ cần nghĩ tới thôi là cô rùng cả mình.
“Không sao, mình làm được mà, cố lên!”
Tự động viên mình, cô cầm lấy chiếc túi xách trên bàn rồi đeo lên tay, bước đi uyển chuyển nhưng chứa đầy sự áp lực, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm đáng sợ nhất cuộc đời của cô, trong đầu thầm cầu nguyện cho chu kỳ kinh nguyệt đến ngay lúc này mới có thể cứu rỗi cô thôi.