Liêu Ngữ Tịch khi đi ra ngoài vẫn không quên quay đầu lại nhìn vào bên trong căn nhà một lần nữa, chỉ mong rằng Tố Hảo có thể an toàn và tiếp tục âm thầm giúp đỡ cô, do lúc nãy không khống chế cảm xúc được nên mới lao vào đánh Liêu Tuệ Hân, vốn định sẽ tiếp tục giả vờ giả vịt để thực hiện kế hoạch nhưng có chút thay đổi, nên cô chỉ đành mong đợi ở Tố Hảo mà thôi.
Diệp Khuynh Xuyên bước tới mở cửa xe cho cô, phong thái bước lên xe cũng thật quý phái khiến bà Liêu từ phía xa không còn nghi ngờ gì nữa, không ngờ lại trao cho cô một mối duyên tốt như vậy thật đúng là quá uổng phí.
Lúc này bà Liêu quay trở về phòng để tìm Liêu Tuệ Hân vì lúc nãy nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt nên rất lo lắng, gõ cửa bên ngoài vẫn không thấy cô đi ra, bà đánh liều đẩy cửa xông vào thì thấy Liêu Tuệ Hân đang đứng ngoài ban công mắt giám sát hai người bên dưới rời đi xa khuất.
“Tuệ Hân, sao vậy con?”
Liêu Tuệ Hân quay đầu lại với đôi mắt đầy căm phẫn, trên má vẫn còn ửng đỏ bà định nói thì cô liền cắt ngang.
“Mẹ, con muốn người đàn ông đó!”
“Tuệ Hân, lúc đầu vốn định là duyên của con nhưng ai mà có ngờ đâu, con để mắt đến cậu ta sao?”
Liêu Tuệ Hân gật đầu.
“Con không thấy bây giờ nó hô mưa gọi gió thế nào sao?”
Liêu Tuệ hân đi tới gần bà sắc mặt u ám.
“Con không tin rằng chị ta có thể ngông cuồng mãi được.”
“Con định làm gì?”
Bà Liêu có hơi run người khi nhìn thấy sắc mặt của Liêu Tuệ Hân, cô nhếch môi cười quay đầu lại nhìn theo chiếc xe của họ.
“Khiến cô ta biến mất, hoàn toàn.”
Hôm đó, Triệu Chí Nhan đến tận nhà để đón Liêu Tuệ Hân, mới mấy ngày không gặp mà cách ăn mặc của anh cũng theo đó mà thay đổi, so với những bộ quần áo tầm thường lỗi thời thì có phần ăn diện hơn, tóc vuốt keo gọn gàng vô cùng bảnh trai, trên người là bộ vest đen lịch lãm, xuất hiện cùng với chiếc siêu xe đắt tiền, khi anh bước xuống xe hào quang như tỏa sáng khiến cho anh trở nên thu hút hơn.
“Chí Nhan...là...là...anh thật sao?”
Liêu Tuệ Hân như cứng đờ người, cô thật sự không tin vào mặt của mình nữa, so với Diệp Khuynh Xuyên thì cũng một chín một mười, vẻ ngoài hào hoa phong nhã ấy khiến trái tim của cô lại rung động thêm một lần nữa, anh đi tới nâng cằm của cô lên trìu mến nói.
“Không nhận ra anh sao? à cũng phải, mấy ngày qua cũng thay đổi không ít mà.”
“Anh... sao lại thay đổi như vậy? anh thật sự trúng số sao?”
“Là trời thương thôi, ai mà có ngờ lại bỗng chốc trở thành đại gia như vậy, mà... Ngữ Tịch đá anh rồi.”
Nghe vậy Liêu Tuệ Hân liền nhíu mày, cô quan sát thấy bà Liêu đang ở trong nhà nên nếu đưa anh vào trong sẽ không được tiện, cô kéo tay của anh đi lên xe rồi đóng cửa lại.
“Sao? chia tay rồi? Cũng phải thôi, cô ta giờ vớ được tên chồng quá hoàn hảo rồi mà, đúng là anh chỉ còn có em thôi nhỉ?”
Cô đưa tay vuốt ve gương mặt của anh, Triệu Chí Nhan giữ lấy tay của cô kéo khỏi mặt của mình.
“Anh thấy tiếc rồi.”
“Anh tiếc gì?”
“Tiếc vì đã bỏ lỡ cô ấy, anh muốn có được cô ấy.”
Cô nghe vậy thì tức giận vô cùng, anh đến đây không phải vì cô mà đến đây nói cho cô biết rằng anh tiếc vì đánh mất Liêu Ngữ Tịch ư? Anh rốt cuộc xem cô là cái gì chứ, thân xác cũng đã có bây giờ miệng nói ra là Liêu Ngữ Tịch, bao năm qua cô sống với danh là một đứa tiểu tam chen ngang cuộc tình của anh và Liêu Ngữ Tịch, cô chẳng bao giờ được xuất hiện danh chính ngôn thuận trước mặt anh cả, anh xem cô là thứ để thỏa mãn bản thân ư?
Liêu Tuệ Hân tát mạnh vào mặt của anh quát lớn.
“Tiếc ư? Đến bây giờ anh nói tiếc cô ta sao? còn tôi thì sao?”
“Đương nhiên anh sẽ đền bù cho em, nhưng mà... nếu như một ngày nào đó anh có được Liêu Ngữ Tịch anh nhất định sẽ để em làm tình nhân của anh.”
Giọng nói đểu cán ấy vang lên cô mới biết được bản thân chẳng qua cũng chỉ là tình nhân của anh ta, cô nhếch môi cười.
“Tôi muốn danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh, nếu không... tôi quậy á.”
Cô cố ý nhấn mạnh khẩu khí của mình trở nên nguy hiểm hơn, Triệu Chí Nhan ánh mắt trở nên đục ngầu anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô rồi dần đến chiếc cổ trắng trẻo mịn màng, đôi tay mạnh bạo bóp lấy cổ của cô trừng mắt nói.
“Tình nhân là quá hạn cho cô rồi, đừng có được voi đòi tiên, là tại cô khiến tôi và Ngữ Tịch chia ly, cho cô làm tình nhân là quá lời cho cô rồi.”
Liêu Tuệ Hân bị anh bóp cổ dường như không còn lấy hơi được, sắc mặt trở nên trắng bệch cô thở dốc nói.
“Cô ta sẽ không bao giờ quay lại với anh đâu, anh đừng có mơ.”
“Vậy sao? dù không quay lại thì xung quanh tôi cũng có rất nhiều nữ nhân, không đến lượt cô quan tâm đâu.”
Nói dứt lời anh liền buông Liêu Tuệ Hân ra, cô tưởng chừng như mình trở về từ cõi chết, tại sao ông trời lại giúp đỡ cho tên vô lại nhà anh chứ, cô siết chặt tay của mình lại hai mắt đỏ ngầu, cố dằn cơn giận của mình xuống, cô là thứ để anh ta muốn chơi thì chơi muốn vứt là vứt sao? cô không vứt anh ta thì thôi, anh ta không có quyền mà vứt bỏ cô được.
Đột ngột tiến tới đưa tay vuốt ve thân thể của Triệu Chí Nhan như muốn khơi gợi dục vọng với anh, cô khẽ kéo áo của mình xuống để lộ ra khuôn ngực mỹ miều động lòng người, Triệu Chí Nhan cũng có chút cao hứng liền không còn giận dữ nữa mà trùng xuống.
“Được rồi, đừng giận mà, anh muốn sao thì là vậy, em sẽ ngoan có được không?”
Triệu Chí Nhan đưa tay vén tóc của cô rồi kéo cô lại gần.
“Được, ngoan ngoãn như vậy mới là tiểu bảo bối của anh chứ.”
Liêu Tuệ Hân cúi xuống hấp tấp cởi bỏ thắt lưng của anh rồi cúi đầu ngậm lấy thứ vật thể to lớn kia, Triệu Chí Nhan nhắm nghiền mắt hưởng thụ sảng khoái vang lên tiếng hít thở và rên rỉ, trong đầu Liêu Tuệ Hân lúc này hiện lên một suy nghĩ.
“Thằng chó đểu cán mày cứ đợi đó, tao khiến mày chết không toàn thây, dám xem nhẹ bà à?”